Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thượng

Thứ lỗi cho tôi vì tự ý quyết định, ngầm thừa nhận yêu người.

01

Vương Nhất Bác vội vã chạy đến bệnh viện thành phố.

Trước cửa bệnh viện, một cô gái mang thai mặc quần áo vàng nhạt xách túi đứng ở một góc, tóc dài vén lên được kẹp tóc giắt ở sau đầu, một tay vuốt cái bụng to tròn, hai mắt cụp xuống, biểu cảm ôn nhu.

Cậu không do dự, bước nhanh qua bên kia đường, động tác tự nhiên cầm lấy túi xách trong tay cô gái.

Trình Giai oán trách nhìn cậu một cái: “Sao đến chậm vậy?”

“Trong đội có chút chuyện.” Vương Nhất Bác đỡ lấy cánh tay cô, nói, “Chúng ta vào đi.”

May mắn là đã sớm báo số trên mạng. Vương Nhất Bác rất ít khi tới bệnh viện, cậu nhìn về phía máy tự phục vụ vừa mới được phổ cập toàn diện vào năm nay, nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng vẫn là Trình Giai nhìn không nổi nữa, thuần thục ấn mấy cái nút, số đơn được in lập tức chậm rãi chui ra từ lỗ nhỏ phía dưới.

“Em xem lại bản thân một chút đi, cái gì cũng không biết, đồ đần.”

Trình Giai ra hiệu Vương Nhất Bác cầm tờ đơn lên, Vương Nhất Bác sờ mũi một cái, hậm hực nói: “Em có thể học được mà.”

“Từng người từng người, một tháng cũng không thấy bóng người được mấy lần, tôi có thể hi vọng các người học được cái gì? Đừng luôn ỷ y mình còn nhỏ tuổi, những thứ em nên học còn nhiều lắm.”

Trình Giai cười lắc đầu, được Vương Nhất Bác đỡ lấy chậm rãi đi về phía phòng khám phụ khoa.

“Em đó, học từ từ đi.”

. . .

“Chào bác sĩ Tiêu.”

“Chào chủ nhiệm Tiêu.”

Từ hành lang bên kia, một nam nhân mặc áo blouse trắng đi tới, quần áo phẫu thuật xanh lá nổi bật bên trong. Bước chân anh lưu loát, bờ môi treo nụ cười mỉm thản nhiên, lễ phép đáp lại lời chào hỏi của đồng nghiệp.

Đi thẳng đến quầy y tá, anh bỗng nhiên dừng bước lại, còn chưa mở miệng, cô y tá nhỏ đã nhanh chóng báo cáo: “Bác sĩ Tiêu, tình huống kiểm tra phòng em đã để trên bàn của anh rồi.”

Tiêu Chiến gật đầu ra hiệu: “Tốt, vất vả rồi.”

Vừa nghe âm thanh của anh, khuôn mặt cô y tá nhỏ có chút đỏ: “Bác sĩ Tiêu mới vất vả.”

“Ủa, bác sĩ Tiêu lại mới vừa làm xong một cuộc phẫu thuật hả?”

Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy bác sĩ Hạ Chi Quang cùng khoa mang theo văn kiện trong tay đi tới, chỉ vào đồng hồ treo trên tường, nói: “Đều đã qua giờ cơm rồi, nhanh chóng đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một chút đi, anh là trụ cột của khoa thần kinh chúng ta, đừng có mà hành hạ bản thân đến hỏng mất đấy.”

Mệt mỏi là thật, nhưng bác sĩ cũng không phải là một chức nghiệp có thể tùy ý khống chế thời gian. Tiêu Chiến gỡ kính gọng vàng gác trên mũi xuống, xoa xoa sóng mũi, lúc đeo lên một lần nữa, nói:

“Tôi đi tìm chủ nhiệm Lương trước đã, cậu giúp tôi để ý bệnh nhân giường số 3 phòng A307 một chút.”

“Tìm chủ nhiệm Lương làm gì?”

Hạ Chi Quang còn chưa phản ứng lại, Tiêu Chiến đã vội vàng rời đi, chỉ có thể gào lên sau lưng anh:

“Này! Vậy một chút anh nhớ ăn cơm nha!”

Đang là thời gian khám bệnh vào buổi chiều, trong đại sảnh người bệnh cùng người nhà tới lui vội vàng, Tiêu Chiến mang theo tài liệu đi thang máy từ lầu ba xuống, đi về phía phòng khám phụ khoa.

Một bệnh nhân vốn được sắp xếp phẫu thuật gần đây bỗng nhiên phát hiện mang thai, việc này vô cùng khó giải quyết. Giải phẫu não là phẫu thuật lớn, nếu như vẫn dựa theo kế hoạch gốc mà làm, cần thận trọng suy tính tới những ảnh hưởng đối với bào thai trong bụng bệnh nhân. Nhưng nếu như chờ đến khi thuận lợi sinh con xong mới làm giải phẫu thì xác suất thành công sẽ xuống tới một trị số cực thấp.

Chủ nhiệm Lương là chuyên gia khoa phụ sản, xế chiều hôm nay có lịch khám bệnh tại phòng khám. Tiêu Chiến vốn dự tính sau thời gian nghỉ giữa trưa sẽ đi thỉnh giáo, nhưng trì hoãn phẫu thuật liền phát sinh nhân tố không thể khống chế, anh chỉ có thể đi xem tình huống trước.

Xuyên qua người đến người đi, tới ngã rẽ phía trước, Tiêu Chiến thoáng đứng đợi một chút, đề phòng không cẩn thận đụng vào phụ nữ mang thai vừa vặn đi ra. Sau khi xác nhận không có người, mới bước qua hành lang bên kia.

Mở tài liệu ra nhìn, xác nhận lại một lần nữa những trọng điểm cần nghiên cứu thảo luận cùng chủ nhiệm Lương, lông mày Tiêu Chiến hơi nhíu lại, đi về phía trước, trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn một cái.

Một giây sau, văn kiện trong tay bỗng nhiên bị nắm chặt.

Ánh mặt trời vàng chói từ cửa sổ cuối hành lang lọt vào, xuyên thấu toàn bộ hành lang hẹp dài.

Ngược ánh sáng, một thanh niên mặc áo jacket màu đen cẩn thận từng li từng tí đỡ tay một cô gái trẻ tuổi đang mang thai, xuyên qua đoàn người rộn rộn ràng ràng đi về phía anh. Lúc người kia hỏi han ân cần, trên mặt mang theo ý cười hiếm thấy, âm sắc thanh lãnh cố ý nhu hòa hơn, như một ba ba còn chưa quen với thân phận mới của mình.

Tiêu Chiến dùng hai mắt chua xót nhìn chằm chằm phía trước. Anh cảm thấy giờ phút này, gió trên toàn thế giới đều đang vô tình gào thét bên tai, nuốt hết toàn bộ tiếng ồn trong bệnh viện.

Lại chỉ có thể nghe thấy rõ ràng chính mình gằn từng chữ đọc lên một cái tên.

“. . . Vương Nhất Bác.”

02

Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Tiêu Chiến.

Có lẽ là thời gian đã trôi qua quá lâu, lâu đến mức cậu cơ hồ ngầm thừa nhận người này triệt để biến mất bên trong cuộc sống của mình, cho nên khi nghe được âm thanh quen thuộc gọi tên, cả người cứng đờ tại chỗ.

Lúc lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn Trình Giai bên cạnh. Cho dù Vương Nhất Bác ngu ngốc đến mấy cũng có thể hiểu rõ ràng, ở phòng khám bệnh khoa sản đi cùng một phụ nữ mang thai, sẽ dễ dàng bị hiểu lầm cỡ nào.

Trình Giai kéo ống tay áo cậu một cái, hỏi: “Nhất Bác, vị này là. . .”

“À. . .” Vương Nhất Bác lập tức trả lời, trong lúc nhất thời lại không biết nên chọn lọc từ ngữ như thế nào, “Là một người quen. . . Một vị bác sĩ.”

Người kia nhàn nhạt mỉm cười gật đầu với Trình Giai, tự giới thiệu mình: “Chào, tôi là Tiêu Chiến.”

“Bác sĩ Tiêu, chào anh.”

Trình Giai cũng lễ phép gật đầu. Giống như phát giác được sự xấu hổ trong không khí, cô sờ bụng cười cười nói: “Bác sĩ Tiêu thứ lỗi, tôi lập tức phải nằm viện chờ sinh, còn phải về nhà thu dọn chút đồ, xin phép cùng Nhất Bác đi trước. Hôm khác có thời gian sẽ thăm hỏi anh.”

Vương Nhất Bác cảm giác được tầm mắt Tiêu Chiến từ trên người mình rời đi, nghe thấy người kia ấm áp nói: “Nhất định sẽ là một bảo bảo rất khỏe mạnh xinh đẹp. Hai người cứ tự nhiên, trong lúc nằm viện có gì cần giúp đỡ, có thể tùy ý tới tìm tôi.”

“Vậy cảm ơn bác sĩ Tiêu trước.” Trình Giai nói cảm ơn.

Sau khi từ bệnh viện ra ngoài, Vương Nhất Bác cùng Trình Giai đón xe về nhà thu dọn đồ đạc.

Ngày sinh dự tính là trong tháng này, lúc này nhập viện chỉ sợ phải ở lại hơi lâu, vật dụng hàng ngày cùng quần áo tắm rửa cần mang theo không ít.

Trong nhà đã sớm mua một đống vật dụng dành cho trẻ nhỏ, Vương Nhất Bác nhìn những vật này, bó tay toàn tập, cuối cùng cầm lấy một cái núm vú cao su đi đến phòng khách hỏi:

“Chị, có cần mang theo cho tiểu bảo bảo dùng không?”

Trình Giai đang ngồi trên ghế sa lon, nhìn một chàng trai cao một mét tám cầm cái núm vú cao su nhỏ nhắn đáng yêu trong tay, hình ảnh buồn cười đến mức cô muốn chụp lại gửi cho ba mẹ đang đi du lịch xem ngay lập tức.

Cô cùng Vương Nhất Bác là chị em, gây dựng lại gia đình, không có sửa lại họ, những năm gần đây chung sống rất hòa hợp. Chồng của cô, Dư Tử Phái là bạn học của Vương Nhất Bác ở trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp vào cùng một đại đội phòng cháy với Vương Nhất Bác. Lúc này đúng lúc Dư Tử Phái có nhiệm vụ, cho nên Vương Nhất Bác đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.

“Bảo bảo còn chưa có sinh ra đây nè, không cần mang theo. Mang theo cũng chỉ chiếm chỗ thôi.”

“Được.”

Vương Nhất Bác đáp một tiếng, đang định quay về cất đồ vật, lại nghe thấy Trình Giai tựa như lơ đãng hỏi một câu: “Em có quen biết bác sĩ ở bệnh viện thành phố à? Sao trước giờ không nghe em nhắc tới?”

Bước chân cậu dừng một chút, không quay lại, âm thanh bình tĩnh nói:

“Ừm, không thân lắm.”

. . .

Tiêu Chiến ngơ ngơ ngác ngác cả một buổi chiều.

Ký tên thì ký sai tên, kiểm tra phòng thì đi nhầm cửa, người trong khoa đều cảm thấy hẳn là do anh làm quá nhiều phẫu thuật lớn, thể lực cùng tinh thần tiêu hao quá mức, cố gắng chịu đựng chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, thế là cả đám người nói hết lời khuyên anh về nhà nghỉ ngơi.

Đối với lòng tốt của các đồng nghiệp, Tiêu Chiến không từ chối. Hôm nay anh vốn không có lịch khám bệnh cùng trực ban, thế là cẩn thận dặn dò một chút hạng mục cần chú ý cho mọi người, lúc gần chạng vạng tối thu dọn đồ đạc tan tầm.

Anh nghĩ, mình đích thật cần yên tĩnh một chút.

Nhưng mà vừa đi tới cửa bệnh viện, lại nhìn thấy cửa phòng cấp cứu tập kết mấy chiếc xe cứu thương, đèn báo động đỏ lam giao nhau vang lên chói tai, nhìn có vẻ là tình huống khẩn cấp.

“Bác sĩ Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Chiến ngăn lại một người trong đó hỏi.

Bác sĩ Lâm ở phòng cấp cứu vẻ mặt vô cùng khẩn cấp: “Trung tâm mua sắm tổng hợp ở Sơn Tây cháy lớn! Nghe nói tình huống rất nghiêm trọng, rất nhiều khách hàng còn bị nhốt ở bên trong chưa đi ra được!”

Hoả hoạn? Tiêu Chiến không nói hai lời biểu hiện: “Mọi người có thiếu người không? Tôi không trực ban, có thể đi cùng.”

“Quá tốt!” Bác sĩ Lâm tựa như trông thấy cứu tinh, vỗ vỗ bờ vai Tiêu Chiến, “Mau lên xe, chúng ta lập tức xuất phát.”

Lúc bọn họ chạy tới cửa hàng mua sắm tổng hợp, đường sá bên cạnh bị giao thông quản chế, đã có bốn chiếc xe cứu hỏa dừng ở ven đường, xem ra là đại đội phòng cháy đã mở rộng cứu viện, cũng thành công sơ tán một nhóm khách hàng.

Tiêu Chiến vội vàng đi theo các đồng nghiệp giải quyết vết thương cho người bị thương. Cũng may nhóm người này phần lớn không gặp nguy hiểm, số ít người cũng chỉ bị trầy da, không đáng lo ngại.

Có đứa bé vì hoảng sợ ầm ĩ khóc lớn tiếng, có người sợ hãi ngồi ven đường báo bình an với người nhà, có người dưới sự chỉ huy của quân binh phòng cháy theo thứ tự chạy ra ngoài, cũng có người còn bị nhốt bên trong sống chết chưa rõ.

Màn đêm dần buông xuống, khói đen nồng đậm tràn ngập trên không trung, ánh lửa nặng nề cháy trên tòa cao ốc tựa như quái vật, vô tình nuốt chửng sinh mệnh.

“Đi ra! Đi ra!” Một nhóm người tiến lên đón.

Phía trên lối ra là một biển quảng cáo khổng lồ bị lửa lớn nung nóng đến lung lay sắp rơi, Tiêu Chiến đứng xa xa trông thấy mấy nhân viên chữa cháy dìu lấy hoặc ôm mấy khách hàng đi ra ngoài, phía sau là ngọn lửa cháy hừng hực, không khỏi siết chặt băng gạc trong tay.

Loảng xoảng. Biển quảng cáo to lớn kia đột ngột rơi xuống.

Một nhân viên chữa cháy mới vừa chạy đến trông thấy ống thép sắp nện xuống, vô thức quay lưng lại gắt gao bảo vệ đứa bé ôm trong ngực, cốt thép bang một cái đập vào trên vai người kia, nện mạnh đến đầu gối khẽ cong thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Chỉ trong một ý niệm, kia là phản ứng nhân tính chân thật nhất của một người.

Đám người lập tức chạy lên đẩy biển quảng cáo ra.

Góc cạnh sắc bén đem y phục phòng cháy của người kia kéo rách một đường, mơ hồ có thể thấy được da thịt bị quẹt tổn thương bên trong. Ống thép nặng như vậy nện xuống sẽ đau biết bao nhiêu, nhưng nhân viên chữa cháy kia lại không nói tiếng nào ráng chống đỡ đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí đem đứa bé khóc đến thở không ra hơi trong ngực giao cho nhân viên y tế, sau đó lập tức xoay người muốn xông vào cửa hàng tổng hợp một lần nữa.

Một giây trước khi người kia quay đầu chạy vào biển lửa, Tiêu Chiến cuối cùng không thể nhịn được nữa kéo lấy cánh tay người kia, nổi giận nói:

“Vương Nhất Bác em con mẹ nó có còn muốn sống hay không? !”

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro