Chương 26: Khác thường
Không biết trải qua bao lâu, trận cuồng nhiệt trên giường này cuối cùng mới kết thúc, Vương Nhất Bác toàn thân đau nhức nằm lỳ ở trên giường, tiêu hao sức lực quá mức khiến cậu ngay cả nhấc mắt cũng vô cùng khó khăn, muốn thỏa mãn một tên đàn ông sức lực chiến đấu siêu cường như Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác phát hiện mình thật sự muốn mất gần nửa cái mạng.
Mặt Tiêu Chiến dán vào bên tai cậu, khẽ cắn lỗ tai cậu, thỉnh thoảng thở luồng hơi nóng vào ái muội khiêu khích khiến cậu đang trong cơn uể oải phải rên lên khe khẽ.
Tiêu Chiến muốn tiếp tục được nghe thanh âm rên rỉ mềm mại ngọt ngào của Vương Nhất Bác nữa, hắn không ngừng khiêu khích cậu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trong đùi của cậu khiến cho Vương Nhất Bác một trận run rẩy.
Đã rất lâu không được hưởng thụ cảm giác tuyệt vời như vậy, sáng sớm dục vọng được thỏa mãn khiến từng tế bào trong cơ thể Tiêu Chiến đều vô cùng thư thích, hắn vuốt ve Vương Nhất Bác trong lòng mình, từng lần từng lần khẽ thì thầm tên cậu.
Tiêu Chiến không muốn hỏi nguyên nhân đột nhiên Vương Nhất Bác thay đổi như vậy là gì, ở trong mắt hắn, chỉ cần cậu chịu ngoan ngoãn an lành nằm trong lồng ngực hắn, ngọt ngào đáp lại đòi hỏi của hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa say đắm, như vậy là đã đủ lắm rồi.
Vương Nhất Bác không chút khí lực để rời khỏi giường, Tiêu Chiến liền nằm ở bên cạnh cậu, để đầu cậu gối lên cánh tay của chính mình, ngón tay vuốt mái tóc ngắn mềm mại của cậu, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ lên trán.
“Tiểu Bác, em có biết hiện tại anh vui đến mức nào không?” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang còn thiếp ngủ trong lòng, ôn nhu nhẹ giọng nói “Anh cứ tưởng bản thân phải chờ đến mấy năm nữa em mới chịu tha thứ cho anh.”
Vương Nhất Bác mở mắt ra, nụ cười trong trẻo yếu ớt thấp giọng nói “Ai bảo em yêu anh.”
Tiêu Chiến chôn mặt vào trong mái tóc cậu, hít sâu vào “Tiểu Bác… nói em yêu anh đi….”
Vương Nhất Bác chọc chọc ngón tay vào trong lồng ngực Tiêu Chiến, cười nhẹ nói “Kỳ quái, uy nghiêm ngày thường của anh chạy đi đâu hết rồi.”
“Ở trước mặt em anh làm sao dám tỏ ra uy nghiêm nữa.” Tiêu Chiến không nhịn được trêu ghẹo nói, tay xoa xoa mặt cậu tiếp tục nói “Anh không ngại để người khác biết Tiêu Chiến anh là tên sợ vợ đâu.”
Tiêu Chiến vừa nói xong, Vương Nhất Bác cười ha ha đưa tay lên nhéo nhẹ mặt hắn, cố ý nói “Ai là vợ anh chứ, em cũng muốn làm chồng của anh.”
Tiêu Chiến vội vã tuân lệnh tự bật thốt lên “Vậy từ giờ trở đi Tiêu Chiến anh chính là lão bà của Vương Nhất Bác.”
Nhìn Tiêu Chiến giờ khắc này nở nụ cười trông như một đứa trẻ, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, chính mình đã hại chết của anh ấy một người anh em, anh ấy rõ ràng đã biết chính mình liên hợp với người khác trả thù anh ấy, nhưng anh ấy vẫn sủng ái mình như trước đây.
Anh ấy trước nay chẳng hề nói cho cậu biết anh ấy khổ tâm đến thế nào, đau đớn chua xót đều tự mình ẩn giấu ở trong lòng, Tiêu Chiến như vậy càng khiến Vương Nhất Bác cảm thấy cậu không có tư cách để nhận lấy tình yêu từ anh ấy.
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, che đi bi thương nơi đáy mắt, cười khẽ nhìn Tiêu Chiến làm ra vẻ kiêu ngạo nói “Như vậy còn tạm được.”
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở trên giường nằm hàn huyên rất lâu, suýt chút nữa lại bị Tiêu Chiến dụ dỗ cùng hắn làm một lần nữa, cuối cùng toàn thân đau nhức bò dậy, vẫn là phải bám vào người hắn mới có thể đi vào phòng tắm, cậu bị Tiêu Chiến chống đỡ ở trên tường, sờ soạng một lúc lâu, thân thể trắng nõn bóng loáng của cậu khiến hắn suýt chút nữa lần thứ hai nổi lên thú tính quá độ.
Nhiều ngày cấm dục như vậy hiển nhiên đã đem Tiêu Chiến bức thành cầm thú.
Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra, miễn cưỡng vẫn có thể đi lại bình thường được, Tiêu Chiến đi theo sát phía sau cậu xuống lầu, chỉ sợ cậu lại đột nhiên trượt chân té ngã.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trở về thân mật nhanh như vây khiến cho tất cả mọi người trong biệt thự đều ngạc nhiên, đặc biệt là Phó Nhân, khi nhìn Vương Nhất Bác tiễn Tiêu Chiến đi ra khỏi biệt thự, còn chỉnh lại cổ áo cho hắn, Phó Nhân thậm chí cho rằng Vương Nhất Bác đã từ bỏ báo thù.
Phó Nhân biết rất rõ có thể Vương Nhất Bác sẽ vì yêu Tiêu Chiến mà từ bỏ cừu hận trong lòng, nhưng cậu ta sẽ không vì kẻ thù mà từ bỏ mạng của Lạc Tần Thiên.
Tiêu Chiến vừa ra khỏi cửa, Phó Nhân liền bí mật gọi Vương Nhất Bác ra chất vấn, chỉ là cậu trả lời vô cùng hợp tình hợp lý.
“Tôi làm như vậy chỉ để đạt được món đồ Phục Luân muốn, nếu như tôi với Tiêu Chiến vẫn tiếp tục lạnh lùng, sự kiên trì của hắn đối với tôi sớm muộn gì cũng đến giới hạn, tới lúc đó tôi sẽ càng không có cơ hội.” Vương Nhất Bác lạnh lùng bình tĩnh giải thích.
Phó Nhân bán tín bán nghi nhìn cậu, nhưng cũng không nhìn ra chút khác thường nào, nhớ lại sáng nay xem đoạn camera quay lại nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn như bình thường bỏ thuốc vào trong canh của Tiêu Chiến, Phó Nhân liền không còn nghi vấn gì cả, chỉ cần cứ vậy kéo dài hơn một tháng nữa, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ phải chết, vậy Phó Nhân hắn cũng có thể công thành lui thân.
Ở lại biệt thự này thời gian càng lâu, Phó Nhân càng có loại sợ hãi thân phận bị vạch trần, lấy tác phong làm việc tàn nhẫn của Tiêu Chiến, chỉ cần phát hiện ra ông chính là nằm vùng của Phục Luân, sau đó nhất định là dùng một phát súng giải quyết vấn đề.
vương Nhất Bác mỗi buổi sáng hoặc buổi tối đều đích thân xuống bếp nấu canh, đây cơ hồ trở thành thói quen của Tiêu Chiến, đem hành động này của cậu xem như là tình yêu của cậu chỉ dành riêng cho mình hắn, mùi vị riêng thuộc về cậu, hắn không ngần ngại mà uống sạch.
Vương Nhất Bác quả thực có đem thuốc của Phó Nhân bỏ vào canh đựng trong chén sứ màu trắng trên bức tường men gạch trong nhà bếp có gắn một cái máy thu hình loại nhỏ cùng màu với họa tiết men sứ trên bức tường, nếu như không nhìn kỹ căn bản sẽ không có ai phát hiện ra, cậu biết đó là Phó Nhân gắn để giám sát cậu có bỏ thuốc vào hay không, vì thế cậu nhất định phải ở ngay phía trước máy thu hình dưới tầm mắt của Phó Nhân bỏ thuốc vào trong chén.
Vì Lạc Tần Thiên, cậu không thể không làm như vậy.
Ở trong biệt thự, nếu như chỗ nào không có người hầu, Tiêu Chiến cũng đều không kìm lòng được mà ôm lấy Vương Nhất Bác say sưa hôn, mượn tất cả những món đồ vật xung quanh để biến hóa cậu đủ loại tư thế kỳ quái tham lam cướp đoạt bên trong, đưa đến đỉnh sung sướng, cậu mỗi lần đều không hề chống cự, bất kể thân thể có đến cực hạn thế nào cũng vẫn ngoan ngoãn nghênh hợp hắn, động tác ôn nhu thuận theo có chút…. khác thường.
Tiêu Chiến vốn không biết nên không hề khắc chế, trước đây mỗi lần đến hạn Vương Nhất Bác đều xin tha hoặc quát mắng chống cự mới được hắn buông tha, nhưng hiện tại lại vô cùng mềm nhuyễn thuận theo, đến khi kết thúc hắn mới phát hiện người con trai nhỏ bé dưới thân đã kiệt sức.
Vương Nhất Bác thuận theo quá mức ôn hòa khiến Tiêu Chiến cảm thấy có gì không đúng nhưng lại không thể nói ra được cụ thể là gì, bởi hắn luôn cảm thấy hiện tại mặc dù cậu có cười cũng lộ ra cảm giác có tâm sự nặng nề, không giống như trước đây luôn trắng trợn không kiêng dè dạy bảo trách cứ hắn thế nhưng rất ngọt ngào vui vẻ, hiện tại có cảm giác Vương Nhất Bác tự xem mình như món đồ chơi của hắn, bất luận hắn nói gì, đưa ra yêu cầu gì cậu cũng đều sẽ đồng ý.
Tiêu Chiến cũng không nghĩ quá nhiều, cho rằng vì Vương Nhất Bác vẫn còn chưa thoát khỏi đau buồn sau cái chết của Vương Nhã, hắn nỗ lực ôn nhu lần thứ hai đem toàn bộ yêu thương kéo dài ra biểu đạt hắn rất sủng ái cậu, mà Vương Nhất Bác cũng yêu hắn, chuyện này đối với hắn mà nói là đủ rồi.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lấy được cơ mật Phục Luân muốn ở Tiêu Chiến, lúc Tiêu Chiến đi làm thì Vương Nhất Bác mở máy tính riêng của hắn ra, mật mã cài đặt của máy tính cũng giống hệt như mật mã trong điện thoại di động.
Vương Nhất Bác không chỉ là một tinh anh giỏi về máy tính, cộng thêm lúc Tiêu Chiến làm việc trong thư phòng, cậu đều mang trà đến, hoặc là thỉnh thoảng ở bên cạnh hắn giúp một vài việc, từ lúc cậu hòa hảo với Tiêu Chiến trở lại như ban đầu, Tiêu Chiến trên máy tính xem qua cơ mật trước nay không hề kiêng kị sự có mặt của cậu, thế nên cậu rất dễ dàng tìm được cơ mật Phục Luân muốn từ trong máy vi tính.
Đồng thời xác thực, đây chính là cơ mật thật.
(Trước giông bão chính là yên bình =.=’)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro