Chương 9: Đứng lại!
Quản lý đưa đến tay Vương Nhất Bác hai chai rượu vang trị giá mấy chục vạn, phi thường thân thiết mà bàn giao “Tiểu Nhất, cậu bưng hai chai rượu này lên lầu trên cùng phòng 9061 nhé.”
Năm tầng trở lên đều là phòng Tổng thống dành để nghỉ ngơi sau khi chơi mệt, những người ở chỗ đấy đều là người giàu có gia tài bạc triệu, có quyền có thế, phòng ở lầu càng cao thì người có cấp bậc cũng càng cao, vì thế nên cả nhân viên phục vụ phòng cho những vị khách như vậy đều do Kim Nghê tuyển chọn tỉ mỉ rồi trải qua huấn luyện đặc biệt.
Cậu mặc dù có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn không chút do dự nhận lấy rượu từ tay quản lý, những điều này không phải là điều nhân viên cấp dưới có quyền lên tiếng hỏi, quản lý không nói rõ lý do với cậu, thế nên Vương Nhất Bác nghĩ là quản lý đang kiểm tra năng lực làm việc của cậu.
Lầu 9 ở Kim Nghê yên tĩnh, tiếng nhạc điện tử ở các phòng âm nhạc ở những lầu dưới không có bất kỳ tác động ảnh hưởng nào tới lầu 9 cả, Vương Nhất Bác bước ra khỏi thang máy, xếp gọn chai rượu và ly lên toa xe đẩy, đồng thời nhìn trái ngó phải xem phòng nào có biển số 9061.
Tìm đến trước cửa phòng, Vương Nhất Bác kéo ống tay áo xuống, chỉnh lại trang phục nghiêm chỉnh, nghe nói những vị khách ở lầu chín đều là những người thích soi mói, đây là lần đầu tiên cậu làm nhân viên phục vụ phòng, cậu có hơi lo lắng cho bản thân sợ gây ra bất kỳ lỗi lầm nhỏ nào cũng sẽ bị trách mắng, nếu như chỉ vậy mà bị đuổi việc thì thật rất không đáng.
Cửa phòng không khóa, nhưng căn cứ vào quy định, nếu khách chưa cho phép thì nhân viên phục vụ không được tự ý đi vào, cậu đứng ở trước cửa, nở nụ cười mỉm phục vụ khách hàng chuyên nghiệp nhất, nhấn vào chuông cửa. “Kính chào quý khách, rượu đã được đem đến cho ngài.”
“Vào đi” Thanh âm Tiêu Chiến từ bên trong cánh cửa âm u truyền đến, giọng nói miễn cưỡng nặng nề có cảm giác như đang say rượu.
Vương Nhất Bác thất kinh, giống như bị điểm huyệt, cứ thế đứng ngốc tại chỗ, thanh âm này cậu đã nghe qua, không ngừng nghe qua, hơn nữa nó tựa như rễ cây cắm sâu vào nội tâm cậu, chọc tới nơi mẫn cảm nhất, đau đớn nhất trong tim cậu.
Đến cùng vẫn là phải cùng Tiêu Chiến đối mặt chính diện, sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, thần sắc cậu lộ ra vẻ kiên định, cậu bây giờ là Vương Nhất, căn bản không cần phải sợ gì Tiêu Chiến cả.
Vương Nhất Bác bưng rượu, khuôn mặt mỉm cười đi vào.
Tiêu Chiến đã say khướt ngồi dựa vào trên ghế salông, hai tay dang ra hai bên người, từ giây phút cậu bắt đầu đi vào, ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Chiến không hề dứt khỏi.
Tối nay Tiêu Chiến đã uống rất nhiều, hình ảnh cậu ở trước mắt hắn cứ hư hư ảo ảo không rõ dạng, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười mỉm, nhưng lại không nhìn thấy rõ dáng vẻ ra sao, chỉ là thân hình kia trông thật giống…
Đặt rượu xuống, cậu rất muốn quay người rời đi, chỉ nhìn Tiêu Chiến thêm một chút thôi cũng khiến cho cậu cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề, nhưng vì trách nhiệm cần thiết với công việc, cậu vẫn lịch sự lên tiếng nói “Xin hỏi tiên sinh còn cần gì không?”
Ánh mắt cậu hơi rũ xuống, nhìn tấm thảm, trong không khí tràn ngập mùi rượu, cậu thậm chí không đoán được giờ phút này ý thức của Tiêu Chiến có còn tỉnh táo hay không nữa.
Tiêu Chiến không nói bất kỳ một tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cậu, đôi mắt đột nhiên hơi híp lại, người đứng trước mặt mơ hồ không rõ hình dạng khiến cho hắn như bị ảo giác, ảo giác dần dần ở trong bóng tối biến ra một hình ảnh, Tiêu Chiến như được truyền máu vào, đột ngột ngồi thẳng dậy, giống như một con sói độc đang ẩn náu bỗng nhìn thấy con cừu non, khiến cho toàn thân cứng lên.
Vì cậu cứ nhìn xuống sàn nên không nhìn thấy được ánh mắt của Tiêu Chiến đã đột nhiên thay đổi sắc thái, thấy Tiêu Chiến không đáp lời lại, cậu nghĩ là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
“Chúc ngài có một đêm vui vẻ, chào ngài.” Cậu nói xong lập tức xoay người, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một cái.
Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên khỏi ghế salông, ngay lúc cậu sắp đi tới cửa, hắn hét lớn một tiếng.
“Vương Nhất Bác!”
Thanh âm kích động có mấy phần run rẩy, nỗi nhung nhớ mãnh liệt khiến cho đôi mắt Tiêu Chiến trong cơn say ảo mộng xuất hiện hình ảnh Vương Nhất Bác.
Một tiếng “Vương Nhất Bác” này của Tiêu Chiến làm cho cậu nhất thời đứng ngây ra như phỗng, từ bên dưới lòng bàn chân xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm lên toàn thân cậu đến tận lục phủ ngũ tạng, trở nên đông cứng giống như một bức tượng bằng băng đá mà đứng cứng ngắc tại chỗ.
Tiêu Chiến nhận ra cậu sao? Không, điều này không thể nào?
Trong phút chốc, cậu nhanh chân liền muốn chạy trốn, đáng lẽ cậu nên bình tĩnh mà ứng đối, bản năng đủ lý trí để phán đoán được tiếng gọi kia của Tiêu Chiến chỉ là vì hắn đang say rượu mà phán đoán sai lầm nhận nhầm người thôi, nhưng trong giây phút giống như bị sấm sét đánh xuống đầu như thế, cậu như đã mất đi gần hết bình tĩnh rồi, trong đầu cậu lúc này chỉ có duy nhất một mong muốn, không thể để bị Tiêu Chiến bắt được.
Những ngày tháng dài Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến giam lỏng, đã hình thành trong lòng cậu một bóng ma Tiêu Chiến mất rồi, động tới hắn, giống như động đến Tử thần, nỗi sợ hãi của cậu với Tiêu Chiến từ đầu tới cuối vẫn không hề thay đổi.
Vương Nhất Bác muốn bỏ trốn, càng làm Tiêu Chiến thêm vững tin rằng hình ảnh người hắn đang nhìn thấy trước mắt chính là nam nhân hắn ngày đêm mong nhớ, vừa kích động, đồng thời lại có một luồng tức giận nồng đậm bay lên.
Cậu ta lại muốn chạy trốn! Lại muốn rời khỏi hắn! Không! Tuyệt đối không cho phép!
Vốn đang say đến đứng còn không vững, vậy mà thân hình Tiêu Chiến đột nhiên giống như một con báo săn dũng mãnh đi qua khỏi mặt bàn, thanh âm vang lên như tiếng sấm nổ “Con mẹ nó, em đứng lại cho tôi!”
Tay cậu vừa mới nắm chặt lấy nắm khóa cửa, còn chưa kịp mở ra, cả thân thể đột nhiên bị Tiêu Chiến từ phía sau dùng hai tay giam hãm lại, mùi rượu nồng nặc trong nháy mắt vây quanh lấy Vương Nhất Bác.
“Còn muốn trốn đúng không?” Thanh âm mạnh mẽ của Tiêu Chiến phi thường trầm lạnh, hai cánh tay siết chặt, gần như muốn đem Vương Nhất Bác gim vào bên trong máu thịt của chính mình, tâm trạng cáu kỉnh kích động còn cả sự hưng phấn ức chế khó nói, dựa vào sức lực của rượu, khuôn mặt Tiêu Chiến cúi xuống hạ bên cổ Vương Nhất Bác, như muốn cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ của cậu, khẽ thấp giọng nỉ non “Sẽ không bao giờ để em chạy mất đâu.”
Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy mình đang bị vùi lấp sâu bên trong tầng tầng lớp băng, ngoại trừ sự kinh hoảng, còn có cái hồi ức kia đang tràn về ngập trời, bị làm nhục, bị hành hạ cả ngày lẫn đêm.
Vương Nhất Bác điên cuồng giãy giụa, móng tay dùng sức bấu vào cánh tay đang siết chặt lấy mình, móng tay lướt qua, tạo nên một vệt cào xước tứa máu.
“Tôi không phải Vương Nhất Bác, tôi không phải! Thả tôi ra! Van xin anh!”
Thanh âm cậu gào xé cổ họng kêu to không kéo được chút nào một người đang đắm chìm trong nỗi sung sướng đến phát điên khi tìm lại được người yêu đã mất như Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đột nhiên ôm lấy cậu, thân thể cường tráng thoáng lay động một cái đã nhấc bổng cậu lên tiến về phía giường, cuối cùng cậu bị hắn đặt nằm ở trên giường.
“Tiêu Chiến, van xin anh thả tôi ra đi, tôi… tôi thề sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, tôi…tôi…” Vương Nhất Bác vì sợ hãi mà cứ lắp ba lắp bắp không nói thành lời, vào lúc này, cậu lại không dám chọc giận Tiêu Chiến, chỉ có thể thử cầu xin, hay tay chống lên lồng ngực hắn vô lực đẩy ra.
Ánh mắt Tiêu Chiến say sưa mơ màng, nhưng bên tai vừa mới nghe được câu “Thả tôi ra” của cậu truyền đến não bộ, trong mắt lập tức bốc lên một ngọn lửa giận, gân xanh trên trán nhảy ra.
“Em còn muốn chạy sao? Hả? Dám biến mất nhiều ngày như thế, con mẹ nó, em chán sống rồi đúng không?” Tiếng sấm nổ vang lên, Tiêu Chiến vung tay lên, một cái tát vang dội đánh vào bên mặt cậu.
Khí lực của Tiêu Chiến rất lớn, chỉ một cái tát sau khi hạ xuống, trong vòng mười giây, đại não của cậu choáng váng vang lên tiếng ong ong, trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro