Chương 52: Mặt đỏ tới mang tai
Vương Nhất Bác thầm tính toán thử đại khái chi phí của Vương Nhã từ lúc nằm viện tới nay, phương tiện chữa bệnh hàng đầu, chuyên gia nổi tiếng quốc tế, nổi danh chuyên gia, thêm vào những thuốc thang chuyên dụng được nghiên cứu chế tạo riêng, ít nhất cũng cần một triệu trở lên, hơn nữa với tác phong làm việc của Tiêu Chiến, con số này nhất định còn nhiều hơn, nhưng mà, lại chỉ cần năm mươi vạn…
Hình tượng tàn bạo ác liệt của Tiêu Chiến sớm đã cắm rễ rất sâu trong lòng Vương Nhất Bác, lòng từ bi đột xuất lần này khiến cho cậu cảm thấy rất không bình thường, có thể là do bị ngược quá lâu nên cậu có chút hoài nghi Tiêu Chiến không biết có phải là lại muốn dùng âm mưu quỷ kế gì để hại cậu không, làm sao cũng không tin tưởng nổi chuyện Tiêu Chiến bất chợt nổi lòng nhân đạo.
Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn là đi mượn tiền Vương Thần Tuấn, Vương Thần Tuấn không hỏi nguyên nhân mà chỉ cười rồi lấy ra tấm chi phiếu, thậm chí còn căn dặn sau này nếu thiếu tiền thì liền nói cho anh biết, anh lấy lý do vì Vương Nhất là người thân của nghĩa phụ mình, đương nhiên nguyên nhân thực sự không phải bởi vì như thế, nếu như có thể có được trái tim cậu, viết chi phiếu có giá trị lớn hơn nữa, Vương Thần Tuấn cũng đồng ý.
Cậu đúng là tin tưởng Vương Thần Tuấn, thế nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc mà viết giấy nợ khiến cho Vương Thần Tuấn dở khóc dở cười, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đùa giỡn nói muốn cậu hãy làm phụ tá cho anh để trả nợ.
Đến buổi chiều chủ nhật, cậu cầm tấm chi phiếu năm mươi vạn đi đến toà nhà lớn cao trọc trời là trụ sở Hoàng Sát, toà nhà này gần như là trở thành cao ốc tiêu điểm của thành phố X, nhưng nó lại khiến cho cậu có cảm giác ngột ngạt. Điều chỉnh lại tinh thần, cậu chỉ có thể không ngừng tự an ủi chính mình, chỉ cần đem tấm chi phiếu này giao cho Tiêu Chiến, như vậy vướng mắc kiếp trước lẫn kiếp này cùng tên ác ma kia sẽ triệt để kết thúc, chính mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới, từ đây thoát khỏi thế giới của hắn.
Sau khi cậu tiến vào đại sảnh, một nữ nhân viên ở quầy tiếp tân rất khách khí nói cho cậu biết nếu không có hẹn trước thì ai Tiêu tổng cũng không gặp.
Cậu biết, một kẻ được xưng tụng thần thánh như Tiêu Chiến hầu như rất ít đến Hoàng Sát, dưới trướng của hắn là một đám tướng tài đắc lực không kể ngày đêm vắt hết trí óc giúp Hoàng Sát tạo ra của cải, mà Tiêu Chiến ngoại trừ thỉnh thoảng tình cờ ra chút quyết định trọng đại, còn lại đều là do Lưu Hải Khoan giúp hắn quản lý, cái hắn làm mỗi ngày chính là hưởng lạc.
Tiêu Chiến xưa nay sẽ không bởi vì một người biến mất mà bản thân trở nên bê tha chán chường, sau khi nắm giữ trong tay khối tài sản khổng lồ giàu có hàng đầu quốc gia, tâm của hắn còn kiên cố hơn bất cứ thứ gì, cậu cảm thấy có lẽ không lâu sau đó, sự tồn tại của chính mình sẽ nhanh chóng bị Tiêu Chiến lãng quên.
Nhưng suy đoán này chỉ là do cậu tự an ủi bản thân, bởi vì cậu vốn không nghĩ là Tiêu Chiến yêu cậu, nếu như nói chấp nhất của hắn đối với cậu là bởi vì cái gọi là yêu, vậy thì cậu đối với ái tình trên thế gian liền thật sự muốn tuyệt vọng.
Cậu đứng ngốc ở đại sảnh không biết phải làm sao bây giờ, trong lòng tự đoán không biết có phải Tiêu Chiến đã quên mất chuyện hôm nay cậu sẽ tới trả tiền lại rồi không, ngẫm lại cũng có khi, nam nhân đi đến nơi nào cũng đều có thể gây nên ngàn cơn sóng dữ như Tiêu Chiến làm sao có khả năng còn nhớ tới 50 vạn kia, số tiền mà hiện giờ đối với hắn chẳng có chút giá trị gì.
Đang lúc còn bối rối không biết có nên rời khỏi đây hay không thì Triển Duy, thư ký của Tiêu Chiến chân đi đôi giày cao gót gần mười phân cộc cộc bước tới trước mặt cậu, toàn thân toả ra mị lực nữ cường nhân, mái tóc cắt ngắn gọn gàng càng khiến Triển Duy cả người nhìn qua cực kỳ khôn khéo sắc sảo.
"Vương tiên sinh, Tiêu tổng đang ở văn phòng tổng giám đốc chờ ngài, cũng sai tôi chuyển lời đến ngài, hy vọng ngài đúng hai giờ có thể đứng trước mặt tổng giám đốc.”
Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, bởi vì đứng trong đại sảnh bối rối một hồi lâu mà cách hai giờ chỉ còn không tới mười phút, cậu khẽ mỉm cười đáp lại Triển Duy rồi thu hồi điện thoại di động chạy hướng về phía thang máy.
Tòa nhà Hoàng Sát cao tựa chọc mây xanh, lối đi đến mỗi tầng lầu càng phức tạp hơn, lần đầu tiên cậu đến Hoàng Sát, nếu như không có ai dẫn đường, gần như phải cần đến một tấm bản đồ mới có thể tới được vị trí văn phòng của Tiêu Chiến.
Không tới hai giờ, cậu đã đứng ở trước cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến, vì chạy vội vàng nên hô hấp của cậu có chút gấp gáp, ổn định lại tinh thần, cậu đưa tay chuẩn bị gõ cửa, liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh khiến cậu mặt đỏ tận mang tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro