Chương 47: Hắn làm sao thương yêu cậu
Vốn nên giả vờ không quan tâm mà rời đi nhưng bóng người một lần nữa quay trở lại, cậu cắn răng đứng trước mặt Tiêu Chiến “Vương Nhã chỉ là một cô bé, ngài hà tất phải tuyệt tình như vậy!”
Hắn cười âm hiểm một tiếng, từ ghế ngồi đứng lên “Vương tiên sinh không phải không thể ra sức sao? Sao đột nhiên lại muốn bất bình dùm?”
Móng tay cậu hầu như bấu vào lòng bàn tay, giống như đã bị bức đến bước đường cùng rồi “Tôi sẽ thay Vương Nhất Bác trả toàn bộ tiền chữa bệnh của em gái cậu ấy, ngài ra giá đi!”
Tiêu Chiến giống như đang nghe câu chuyện cười gì đấy, khẽ bật cười vài tiếng, bước về phía cậu “Khẩu khí thật không nhỏ, cậu sẽ trả lại sao? cậu cả đời trả có hết không, hay lẽ nào bắt tôi phải chờ cậu cả đời? Huống chi, cậu vẫn còn một tờ giấy nợ trong tay tôi.”
“Tiêu tổng hà tất… bức người quá mức.” Cậu ngoài mặt bình tĩnh nói, nhưng trong lòng đã sớm đem Tiêu Chiến chém thành ngàn mảnh.
Tiêu Chiến đã đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, đáy mắt rõ ràng hiện lên ý trêu tức “Cậu đang mắng tôi sao?”
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn dưới mặt đất “Không dám!”
Nhìn thân thể căng thẳng của nam nhân trước mắt, Tiêu Chiến biết, lời hắn vừa nói đã chạm tới nhược điểm của cậu ta, nhưng là tại sao?
"Tôi thật sự muốn biết quan hệ của cậu với Vương Nhất Bác là gì mà cậu lại vì em gái cậu ta làm tới mức này.” Ngón trỏ của Tiêu Chiến đặt phía dưới cằm cậu nâng lên, thanh âm trầm thấp có mấy phần tức giận “Nhìn tôi trả lời, nếu không tôi giết chết con bé kia.”
Cậu thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên, chỉ là nhìn sống mũi lạnh lùng của Tiêu Chiến “Vương… Vương Nhất Bác đã từng giúp tôi, tôi chỉ là muốn báo đáp cậu ấy mà thôi.” Từ lúc bắt đầu bịa chuyện, cậu phát hiện lời nói dối của mình càng ngày càng không có thứ tự. Có điều không đáng kể, dù sao cũng không ai có thể vạch trần cậu được.
"Nói như vậy, cậu nhất định phải cứu con bé kia?” Tiêu Chiến buông tay ra, trong lòng nghi hoặc nhưng âm thầm lưu lại.
“Tôi chỉ là muốn làm hết khả năng của mình, Vương Nhã đã rất đáng thương, tôi không hy vọng chờ khi Vương Nhất Bác trở về lại nhìn thấy em gái của chính mình bị…” Thanh âm cậu từ từ hạ thấp xuống, cậu tin câu “Chờ Vương Nhất Bác trở về” của mình sẽ gây xúc động sâu sắc đến Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến quả nhiên ngẩn người, chỉ là trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt lãnh tuyệt, một lần nữa đi tới trước bàn ngồi xuống, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, mặt không hề cảm xúc nhìn chăm chú vào vòng đeo tay Đầu Lâu trên cổ tay mà rơi vào trầm tư, hai mắt hơi mị hợp. Cuối cùng đột nhiên đưa tay đem tờ giấy nợ chuẩn bị cho cậu viết vò thành một cục vứt vào bên trong sọt rác. Cậu nhìn động tác liên tiếp của hắn, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng hắn dấy lên thiện tâm chuẩn bị buông tha chính mình.
Khuỷu tay Tiêu Chiến chống trên mặt bàn, mười ngón tay giao nhau khoát lên trước miệng, nhìn chằm chằm cậu, lạnh nhạt nói “Cậu muốn làm người tốt, có thể, chỉ cần cậu trong một tuần có thể trả hết toàn bộ tiền nợ thuốc thang của con bé kia.”
"Vậy phải trả bao nhiêu?” Cậu sắc mặt cực kỳ rối rắm, biết rõ đây là cạm bẫy nhưng cậu vẫn phải nhảy vào, dù sao cậu cũng là người đàn ông duy nhất ở trên thế gian này Vương Nhã có thể dựa, gánh không được cũng nhất định phải gắng gượng mà gánh lấy.
"Tôi sẽ cho người hảo hảo tính toán một chút, yên tâm, một phần sẽ không nhiều.” Tiêu Chiến lạnh nhạt nói.
Cậu trong lòng tự nói thầm, là một phần cũng không được thiếu mới đúng.
Đoán được cậu trong lòng tự oán thầm cái gì, Tiêu Chiến chỉ là không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng không nói lời nào. Cậu hơi mím môi, tầm mắt cậu vô ý thức hướng xuống mặt đất, trong lòng vẫn đang tính toán làm cách nào để có tiền, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng mới nhận ra chỉ có Vương Thần Tuấn mới có thể giúp cậu, trên danh nghĩa cậu với Vương Thần Tuấn là người thân, cậu cảm thấy mình chỉ có thể dựa vào tầng quan hệ này mà mặt dày mày dạn đi cầu viện Thần ca, để báo đáp lại… nói ra thì hình như cậu chẳng có gì để báo đáp được cả.
Cậu thở dài, bỗng nhiên phát hiện ánh sáng trước mặt tối sầm xuống, vừa ngẩng đầu lên mới nhận ra Tiêu Chiến đã đứng trước mặt cậu, dùng loại ánh mắt ý vị phức tạp nhìn cậu.
Cậu còn chưa phản ứng lại, khuôn mặt Tiêu Chiến đã tiến tới, giống như lần nọ, hắn dừng lại ở bên tai cậu, như là ngửi cái gì đó. Vương Nhất Bác đứng bất động, cậu một khi cùng hắn ở khoảng cách gần như vậy là cậu liền lập tức cảm thấy hoang mang lo sợ.
“Tối hôm qua cậu ở chỗ Vương Thần Tuấn?” Hơi thở nóng rẫy của hắn phả vào bên tai cậu, nhưng thanh âm trầm thấp khiến cậu cảm bên tai mình đã đóng băng một mảnh.
“… Phải.” Vương Nhất Bác định thần, trấn tĩnh đáp, âm thầm cảm thán tốc độ chuyển đề tài của Tiêu Chiến cũng quá nhanh đi.
“Tại sao không đến công ty của Vương Thần Tuấn đi làm?”
“Hai giờ chiều… tôi mới đến báo danh” Bị áp bên dưới chiều cao của Tiêu Chiến, ăn ngay nói thật cẩn thận từng li từng tí một, chỉ là không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại đi hỏi những chuyện này, lẽ nào thật sự là muốn để cậu đến Hoàng Sát làm việc?
“Hắn sắp xếp cho cậu chức vụ gì?” Tiêu Chiến đột nhiên dùng một cánh tay vòng lấy eo cậu, đem cậu dán thật chặt ở trước ngực.
"Tiêu tổng, ngài….” kinh hoảng.
"Trả lời tôi, hắn ta đã sắp xếp cho cậu chức vụ gì?” Tiêu Chiến gương mặt hàn khí bức người, một tay gắt gao nắm lấy dưới cằm cậu, mạnh mẽ nâng gương mặt cậu lên.
“Là… là trợ lý tổng giám đốc.” Cậu vội vã đáp.
“Trợ lý?” Tiêu Chiến nhướng hàng lông mày đen tuyền lên, trào phúng nói “Vương Thần Tuấn thật là có lòng quan tâm đến cậu, mới vừa vào công ty liền đem cậu sắp xếp thành trợ lý thân cận.”
"Tôi chỉ là giúp Thần ca xử lý một ít văn kiện đơn giản mà thôi, cũng… Tiêu tổng!” Cậu còn chưa nói hết câu, liền phát hiện bàn tay hắn đã sờ về phía hạ thân của cậu, mà thân thể cậu càng lúc càng bị giữ chặt lấy.
“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Chiến thấp giọng trách mắng, xúc cảm kia từ trong lồng ngực khiến hắn có cảm giác quen thuộc đến khó tin, cái loại khí tức sạch sẽ thân quen kia đang mơ hồ lay động hắn.
“Nói cho tôi biết, Vương Thần Tuấn tối hôm qua làm sao thương yêu cậu?” Ngón tay Tiêu Chiến rất có kỹ xảo vày vò ma sát nơi hạ thân yếu đuối của cậu, âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng nhưng gây cảm giác quỷ dị không nói lên lời. Cậu biết ý tứ của hắn, bất giác căm ghét đồng thời lại cảm thấy hai chân mình từ từ như nhũn ra.
“Thần ca là nghĩa tử của ông ngoại, cho nên mới chăm sóc tôi như thế.” Cậu cố gắng nhịn cảm giác khó chịu nơi hạ thân, vừa mới dứt lời, đai lưng của cậu đã bị Tiêu Chiến một tay mở ra, dát một tiếng, dây lưng liền bị rút đi, một bàn tay khô nóng đã thân mật tiến vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro