Chương 46: Đấu không lại hắn
Tiêu Chiến không thể nào hiểu nổi nam nhân trước mặt mình, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp, thoáng như thu được một loại thú vui nào đó trong cuộc sống, ít nhất, cho hắn có cảm giác Tiểu Bác đang ở bên cạnh hắn.
Nhưng mà hiện tại cậu đã không lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhút nhát gì nữa, như thế khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Thật ra hắn không biết, cậu là đang giả vờ tỏ ra kiên định, thật tâm cậu vẫn còn cảm thấy rất run rẩy.
Nghe xong cậu nói chuyện, trên mặt hắn không lộ ra vẻ mặt gì, châm một điếu thuốc, âm lãnh nói “Có thể.”
Vương Nhất Bác nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Chiến không tráo trở, hắn tin lời giải thích lúc nãy cậu nói với hắn, lấy thân phận bạn thân của Vương Nhất Bác để chăm sóc Vương Nhã là một lý do thiên y vô phùng (không chê vào đâu được)
"Cảm ơn Tiêu tổng, tôi thay Vương Nhất Bác cảm ơn ngài” Cậu rất lễ phép cúi đầu trước Tiêu Chiến một cái, tiếp đó khách khí nói “Vậy không quấy rầy nữa” Thuận theo đó quay người đi về phía cửa ra, cậu biết nếu cùng với Tiêu Chiến ở thêm một giây nào nữa, sự tình nhất định sẽ có biến, huống gì cậu dễ dàng từ trong tay hắn tiếp nhận lại được Vương Nhã vốn là điều rất khó tin.
“Vương tiên sinh dừng chân” Thanh âm Tiêu Chiến đột nhiên cũng trở nên khách khí, bóp tắt điếu thuốc vừa hút vài hơn, làm ra vẻ mặt đàm phán nghiêm túc “Có một chút vấn đề tôi muốn cùng Vương tiên sinh hảo hảo tính toán.”
Tay cậu nắm tại ổ cánh cửa buông xuống, quay lưng lại nhìn hắn, trên mặt lướt qua tia bất an, cậu biết ngay, tên ác ma Tiêu Chiến này sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu như thế.
“Tiêu tổng còn có chuyện gì sao?” Cậu xoay người, tiếp tục làm ra vẻ mặt bình tĩnh, nếu Tiêu Chiến đã hứa với cậu rồi, chắc sẽ không có biến gì quá lớn xảy ra đâu, cậu trong lòng không ngừng tự an ủi bản thân.
Tiêu Chiến từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một tờ giấy, lấy thêm một cây bút mực đen đặt ở trước bàn, ngẩng đầu, mặt không hề cảm xúc nhìn cậu “Ghi giấy nợ.”
Cậu ngây người “Giấy nợ?”
Tiêu Chiến ngồi tựa vào ghế salông, hai tay khoanh ở trước ngực, khóe miệng nhếch lên nụ cười khiếp cậu lạnh toát cả sống lưng “Vương tiên sinh nếu muốn thay bạn chăm sóc cô gái kia, dĩ nhiên cũng có thể thay thế bạn gánh vác hết toàn bộ tiền chữa bệnh từ lúc cô ta nhập viện đến giờ.”
Gương mặt trấn tĩnh của cậu từ từ tan rã, mà Tiêu Chiến lại lộ ra nụ cười âm hiểm, tiếp tục không nhanh không chậm nói “Nên biết, thiết bị chữa bệnh cùng thuốc mà cô gái kia sử dụng hay thậm chí là cả bác sĩ điều trị cũng đều là hàng đầu quốc tế, chỉ riêng phần chi này cũng đã là khoản không thể xem thường, thêm vào đó tiền nằm viện cùng với toàn bộ chi phí sinh hoạt trong gần một năm qua, những thứ này, vẫn đúng là cần cùng với Vương tiên sinh hảo hảo tính toán một chút.”
Hắn vừa nói xong, cậu đã đông cứng cả người, vốn dĩ đã giữ tâm thế không sợ sệt gì nữa giờ cũng đã tán loạn, đáy mắt trừ bỏ kinh ngạc chính là tuyệt vọng, cậu biết, chính mình thật sự không thể đấu lại người đàn ông trước mắt, hắn ta dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra lao tù lạnh lẽo bao phủ lấy cậu nhốt vào bên trong.
Vương Nhất Bác biết rất rõ, Tiêu Chiến nói không sai, chi tiêu của Vương Nhã ở đây quả thực tích lũy thành giá trên trời, nhưng cậu vốn không có ý định trả cho Tiêu Chiến số tiền này, bởi vì cậu đối với hắn chẳng có bất kỳ chút cảm kích nào.
Thời kỳ đầu khi cậu bị giam cầm, cậu đã lén lút báo cảnh sát, không phải cậu chờ cảnh sát đến cứu cậu, mà là tìm người giúp Vương Nhã khi bệnh của cô gặp nguy hiểm, nguyên nhân là do Tiêu Chiến đã sai người tháo đi mặt nạ dưỡng khí của Vương Nhã.
Lần đó, Vương Nhất Bác mới tuyệt vọng biết được, ở cái thành phố này, không có một người nào có thể tác động nổi tới Tiêu Chiến. Và cũng là ở lần đó, cậu đã quyết định, cậu nhất định phải rời khỏi hắn, giống như một lần nọ, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đánh gãy chân, không những bị thương mà còn khiến cho cậu mất đi một nửa hy vọng đối với cuộc sống.
“Tiêu tổng, ngài đã từng chính miệng đồng ý với tôi…”
“Tôi đã đồng ý để cậu lấy người, nhưng cô gái này nợ tiền tôi” Tiêu Chiến lấy ra độc nhất tinh đạo, hai mắt lóe lên tia sáng âm hiểm “Tôi là người làm ăn, chuyện buôn bán lỗ vốn tôi xưa nay không làm.”
"Vương Nhã chỉ là một bệnh nhân, cứ xem như ngài giữ cô ấy lại, cô ấy cũng sẽ không tạo ra giá trị của cải gì cho ngài kia mà.” Cậu có chút cuống lên, Tiêu Chiến vốn là không có ý định để cậu mang Vương Nhã đi, chuyện làm ăn tính toán gì kia chỉ là cái cớ.
“Ai nói cô ta đối với tôi không có giá trị gì” Tiêu Chiến thưởng thức cái bật lửa trong tay, đuôi lông mày hơi nhướng lên “Chờ cô ta khỏi bệnh rồi, tôi sẽ đem cô ta đưa tới hộp đêm Thiên Đường làm gái, ở đấy phục vụ đàn ông mấy năm là có thể trả được một phần nợ.”
“Anh khốn…” Cậu gần như là phải dùng toàn bộ nội lực mới áp chế lại kích động muốn chửi ầm lên, lồng ngực không ngừng chập trùng, cậu cắn răng nói “Ngài như vậy là phạm pháp.”
Khóe miệng Tiêu Chiến co rút một hồi, chợt lóe lên tia cười trào phúng, cậu hiểu rất rõ, hắn căn bản chẳng sợ gì chuyện này.
Vương Nhất Bác vừa phẫn nộ vừa lo sợ, cậu biết Tiêu Chiến là kẻ nói được làm được, vốn dĩ cứ nghĩ Tiêu Chiến đối với Vương Nhã là động sát cơ, không ngờ tới hắn lại muốn để Vương Nhã… Rất rõ ràng, nếu như cậu còn không mau mau mang Vương Nhã rời đi thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Chiến, vận mệnh Vương Nhã có khi còn thảm hơn so với cậu.
Cậu mơ hồ có cảm giác không đúng, hình như Tiêu Chiến đang muốn dùng Vương Nhã để uy hiếp cậu.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện này, Vương Nhất Bác có loại cảm giác lạnh rợn tóc gáy, cậu kiếp trước cũng bởi vì bị Tiêu Chiến nắm lấy điểm trí mạng của cậu là Vương Nhã mới để mặc hắn hành hạ vò ngược, hiện tại nếu cậu lại làm ra biểu hiện Vương Nhã rất quan trọng với cậu, chẳng phải vô tình lại biến Vương Nhã thành quân cờ để hắn dùng để uy hiếp cậu nữa hay sao. Vương Nhất Bác đoán là nhất định Tiêu Chiến vì cừu hận đối với cha của Vương Nhất nên mới tìm đủ cách bức bách cậu, thậm chí chuyện đem Vương Nhã sắp xếp đến Thiên Đường cũng chỉ là để hù dọa cậu.
Cậu cũng không biết, Tiêu Chiến cứ bức bách dồn ép cậu như thế, có phải nguyên nhân bởi vì Hạ Hải Long hay không, nếu không thì tại sao, hay cả chính Tiêu Chiến cũng không thể giải thích rõ được.
“Vậy chuyện này xem như thôi vậy, tôi chỉ là muốn thay bạn tôi tận lực giúp đỡ, nếu giúp không được thì chỉ biết trách tôi không có năng lực gì.” Cậu giả vờ làm ra dáng vẻ cúi đầu ủ rũ, trong lòng thì đang tính toán làm thế nào mới có thể có đủ tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro