Chương 37: Cậu muốn đi đâu
Tiêu Chiến phát hiện bản thân thật khó có thể tự kiềm chế nổi, giống như tối hôm qua vậy, hắn không định sẽ chạm vào người kia làm nhiều lần đến thế, cuối cùng còn không kìm lòng được mà cúi đầu xuống hôn nam nhân dưới thân, vào lúc này Vương Nhất Bác sau khi bị hắn hung hăng xâm chiếm bên trong đã sớm ngất đi, hai mắt nhắm chặt và vẻ thống khổ trên gương mặt vẫn còn vẹn nguyên, Tiêu Chiến biết lúc nãy hắn so với đêm hôm qua còn thô bạo hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng loại cảm xúc quá mức tuyệt diệu khiến hắn không tự chủ được mà trở nên điên cuồng phát rồ.
Sau khi mặc quần áo tử tế vào, Vương Nhất Bác vẫn toàn thân trần trụi nằm mê man ở trên ghế salong, Tiêu Chiến khinh thường hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rót một ly rượu, sau đó lật ngược đầu giội lên mặt cậu, chỉnh lại cà vạt một chút, ở trên cao nhìn xuống cậu đang từ từ mở mắt, gương mặt chẳng chút cảm xúc nói "Bây giờ cậu có thể biến."
Lúc cậu lấy lại được ý thức thì hắn đang nhanh chóng rời khỏi gian phòng, bên trong gian phòng trống trải chỉ còn trơ trọi lại một mình cậu. Vương Nhất Bác cắn răng, thân thể không chỉ đã đến cực hạn mà cả trái tim cũng đã tới bờ vực của sự sụp đổ, có thể là những chuyện đau đớn đã phải trải qua ở kiếp trước tôi luyện, thế nên Vương Nhất Bác mới có thể ngay tại thời điểm bất lực nhất như thế này vẫn còn có thể kiên cường tin tưởng rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.
Dù sao Tiêu Chiến đã làm điều trái với hợp đồng, bản thân cậu không cần phải trả 20 triệu kia cho hắn nữa, hiện tại hắn đã bảo cậu cút đi, cậu đã có thể thoát khỏi thế giới của hắn được rồi...
Tay chống lên salong, Vương Nhất Bác phát hiện bản thân lúc này căn bản không thể đứng lên nổi, một trận đêm qua đã tiêu hao của cậu không biết bao nhiêu thể lực rồi, vừa nãy lại bị nghiền ép thêm một lần nữa, Vương Nhất Bác cảm thấy có thể sống sót cũng đã là chuyện không phải dễ dàng gì, chỉ là tim cậu có chút khó chịu mà thôi, cả kiếp trước lẫn kiếp này, thân thể của cậu và thân thể cậu chiếm giữ đều không sạch sẽ.
Mặc quần áo vào đàng hoàng, cậu mở điện thoại ra gọi cho Vương Thần Tuấn, Vương Thần Tuấn đang họp, vừa nghe giọng Vương Nhất có gì đó bất ổn nên lập tức rời khỏi cuộc họp lái xe chạy đến Kim Nghê, vội vàng đi đến vị trí phòng của cậu, phát hiện cậu sắc mặt tái nhợt đang dựa vào ghế salong, nhất thời hoảng hốt.
"Tiểu Nhất, sao vậy? Sắc mặt em trông tệ quá, có chỗ nào không ổn sao?" Vương Thần Tuấn lo lắng nói, đưa tay sờ lên trán cậu.
"Thần ca, anh đỡ em rời khỏi chỗ này được không? Em..." Cậu quẫn bách cúi đầu, trên gương mặt thanh tú ẩn một tia căm hận "Em đứng không vững..."
Vương Thần Tuấn là người thông minh, lúc nhìn thấy cái cổ bị tàn phá của cậu cùng với ngửi được tứ phía tràn ngập khí tức ám muội, hiển nhiên rõ ràng hiểu chuyện gì đã xảy ra, gương mặt anh lộ ra vẻ xót xa "Tiểu Nhất, vậy Thần ca đưa em đi khỏi đây."
Vương Nhất Bác định đưa tay chống đỡ trên người Vương Thần Tuấn, nhưng không ngờ tới Vương Thần Tuấn lại khom người xuống, đem toàn bộ thân thể cậu nhấc bổng lên, cái kiểu bế công chúa này khiến cho Vương Nhất Bác vô cùng lúng túng, vội vàng nói "Thần ca, cứ vậy đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh dự của anh đó, anh thả em xuống đi."
"Không sao cả Tiểu Nhất" Vương Thần Tuấn cười đùa "Nếu như ôm em ảnh hưởng đến danh dự của anh, vậy em trực tiếp gả cho anh đi, xem như đã giải oan cho anh rồi."
Câu nói đùa của Vương Thần Tuấn khiến cậu hơi đỏ mặt, biết là nói đùa nên cậu cũng không tính toán gì nữa, chỉ là rất ngượng ngùng nói nhỏ "Em là con trai, ôm như vậy nhìn có hơi..."
Vương Thần Tuấn cười cười, thả cậu xuống, sau đó đỡ lấy eo cậu "Như vậy đúng là kiểu nam nhân rồi chứ?"
Vương Nhất Bác phát hiện Vương Thần Tuấn cười lên phi thường tuấn lãng mê người, ôn nhu thân sĩ thiên tính khiến cho người ta có cảm giác ôn hòa ấm áp, dáng vẻ khi mỉm cười càng có mấy phần giống người đàn ông kia. (là thằng người yêu cũ của bé chứ không phải Tiêu Chiến đâu :))) )
Điều này càng làm cho Vương Nhất Bác thêm tin tưởng vào người đàn ông tên Vương Thần Tuấn trước mặt, ở chốn thành thị huyên náo này, có một người như vậy giúp đỡ cậu, cậu còn có điều gì không hài lòng đây.
Vương Thần Tuấn đỡ cậu đi ra khỏi gian phòng, dường như cảm giác tâm trạng cậu lúc này đang chùng xuống, Vương Thần Tuấn làm bộ vô tình hoặc cố ý nói mấy câu chuyện cười để phân tán suy nghĩ nặng nề trong đầu cậu, rất nhanh cậu đã khôi phục lại gương mặt tươi cười, cùng Vương Thần Tuấn vừa nói vừa cười đi đến cửa vào Kim Nghê, vừa mới chuẩn bị bước ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng.
"Vương Nhất, cậu muốn đi đâu?"
Là Tiêu Chiến!
Vương Nhất Bác cả kinh, hắn không phải đã rời khỏi Kim Nghê rồi sao? Tại sao lại trở về?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro