Chương 32: Chống lại một lần
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác giống như mới vừa trải qua một trận sét đánh, cứ thế ngồi ngốc trên giường, hết nửa ngày mới từ từ hoàn hồn lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra, lục tìm thông tin bên trong danh bạ, cậu chăm chú nhìn tên Vương Thần Tuấn rất lâu, nhưng rồi lại không nhấn xuống.
Vào lúc này cho dù Thần ca đến nhưng phải làm thế nào đây, hôm nay đã là ngày cuối cùng của hợp đồng rồi mà bản thân vẫn chưa thể rời khỏi Tiêu Chiến, nếu lại bị Tiêu Chiến chụp lên tội danh vi phạm điều ước, tới lúc đó số tiền phải bồi thường chính là 40 triệu.
Vương Nhất Bác cảm thấy sống mũi mình cay cay, cắn môi cố gắng đem nước mắt khống chế ở bên trong viền mắt, mặc quần áo vào tử tế, nhẫn nhịn đau đớn phía sau mà mở cửa đi ra ngoài, phòng này hình như là một gian phòng ở tầng năm của Kim Nghê, sau khi cậu đi ra thì chống đỡ tay lên tường để đi vào thang máy.
Bên trong thang máy, cậu bất lực tựa vào vách tường, hai tay ôm mặt, khẽ khóc nức nở, cậu cứ cho rằng hơn 400 ngày ở bên trong sự dày vò ngược đãi của Tiêu Chiến, bản thân cậu đã đủ kiên cường rồi, hóa ra chỉ cần Tiêu Chiến không ngã thì bất kể tường tâm cậu có giữ vững chắc chắn thế nào cũng không thể ngăn nổi đạn pháo hắn tiện tay ném ra, đủ để bất cứ lúc nào cũng khiến cậu tan xương nát thịt.
Bên trong đại sảnh ở lầu một Kim Nghê có rất nhiều người, tiếng nhạc điện tử vang dội như muốn nổ điếc tai, cậu định mau chóng rời khỏi đây, nhưng lúc cách cửa ra còn vài bước lại chạm mặt Quách Thừa.
"Tiểu Nhất, sao cậu lại ở chỗ này?” Quách Thừa kinh ngạc la lên, tiến đến kéo tay cậu, nở nụ cười cực kỳ xán lạn “Tôi cứ nghĩ sau khi cậu ở cùng Tiêu tổng rồi sẽ không bao giờ quay lại gặp tôi nữa chứ.”
“Làm sao có thể?” Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười một tiếng, cố gắng che dấu cảm giác khó chịu nơi thân thể, cố gắng duy trì nụ cười.
"Tiểu Nhất…” Quách Thừa vô cùng thần bí đem cậu kéo đến một góc, nhỏ giọng nói, “Chúng ta trước đây tốt xấu gì cũng đã từng bằng hữu một thời gian, Tiểu Nhất cậu có thể tuỳ tiện sắp xếp giúp tôi một công việc ở Hoàng Sát được không? Tôi đã xin làm ban ngày rồi, nhưng mà chuyện làm ăn của Kim Nghê thực sự quá tốt, ban ngày khách hàng cũng nhiều vô cùng, tôi làm mệt sắp chết rồi đây.”
Cậu lộ ra vẻ mặt khó xử “Thừa Thừa, chuyện này tôi sợ không làm chủ được, thật ra tôi chỉ là…”
“Tiểu Nhất!” Quách Thừa ngắt lời cậu, biết cậu dễ tính, cố ý làm ra vẻ mặt tức giận, “Ông ngoại cậu hiện không còn, thế nhưng không phải cậu còn có nam nhân thần thánh như Tiêu tổng làm chỗ dựa hay sao, lại nói chúng ta trước đây là hàng xóm của nhau, giờ cậu ở biệt thự còn tôi vẫn tiếp tục phải thuê phòng trọ nhỏ, gặp đủ túng quẫn, cậu lại không thèm suy nghĩ giúp tôi.”
Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt Quách Thừa vừa oán giận lại vừa mong đợi, khuôn mặt cậu vẫn là vẻ khó xử “Thừa Thừa, chuyện này chúng ta để sau hãy nói được không? Hiện giờ tôi… đang gặp một chút rắc rối.”
Quách Thừa biết bây giờ cậu thân phận bất phàm, muốn vươn mình thăng tiến thì còn phải dựa vào cậu ta, liền cố ý thở dài nói “Vậy về sau cậu tuyệt đối đừng quen người anh em kết nghĩa này đấy.”
Quách Thừa nói xong, vỗ vỗ vào vai cậu “Thật ngưỡng mộ cậu a”
“Thừa Thừa.” Diệp Mạc muốn nói lại thôi, cuối cùng mới nhìn Quách Thừa bằng ánh mắt khẩn cầu “Có thể…. có thể cho tôi mượn ít tiền được không? Tôi muốn ra ngoài mua chút cơm.” Từ tối hôm qua đến giờ, Vương Nhất Bác chưa uống lấy một giọt nước, lúc này bụng đói cồn cào, bóp tiền cũng không biết bị chính mình quăng mất ở đâu rồi.
Quách Thừa khó tin nhìn cậu “Tiểu Nhất… cậu đang nói giỡn với tôi hả?” Điện thoại di động đang ở trên tay, sao không gọi một cú điện thoại bảo người hầu đến, hơn nữa Vương Nhất hiện tại còn là người của Tiêu Chiến, tiền, còn cần phải đi mượn sao?
…………….....
Vương Nhất Bác mượn của Quách Thừa 50 đồng, ở một tiệm mì gần Kim Nghê mua một tô mì lớn, mới ăn được một nửa thì điện thoại reo lên.
Người gọi tới là Tiêu Chiến, vừa nhận được điện thoại đã nghe Tiêu Chiến ra lệnh “Lập tức đến phòng XXX ở Kim Nghê” Cậu còn chưa kịp há mồm, điện thoại đã ngắt.
Nhìn trong tô mì vẫn còn lại một nửa, Vương Nhất Bác trong lòng một trận rầu rĩ, nghĩ đến những ngày sắp tới, sợ mình có khi ăn có mỗi tô mì thôi mà thần kinh cũng phải căng thẳng.
Tuy rằng chỉ mới ăn có một nửa, nhưng trong dạ dày một khi có đồ ăn, cậu liền cảm giác cả người trong nháy mắt như vừa được sống lại, đầu óc mờ mịt u tối một hồi giờ đã tỉnh táo sáng suốt hơn hẳn.
Giờ bản thân cậu vẫn còn có 20 vạn mà, hơn nữa mấy chục ngày trước Tiêu Chiến có cho cậu một tấm thẻ, trong thẻ có gần 3 triệu, Vương Nhất Bác tính toán một chút, cậu có thể dùng số tiền kia bình an sống qua mấy tháng, nếu như vậy, ít nhất là trong mấy tháng này Tiêu Chiến không thể làm hại gì đến cậu nữa.
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nếu ông trời đã cho cậu cơ hội sống lại một lần, như vậy cậu đồng ý dùng cơ hội này vì vận mệnh của mình mà chống lại một lần. Không phải là chuyển biến quá nhanh, mà là cậu thật sự rất muốn sống sót, vì em gái của cậu, còn cả vì một lần nữa hi vọng vào một cuộc sống tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro