Chương 29: Bị mang đi
"Thần ca, xin anh đừng đi báo cảnh sát, ngày tới hợp đồng của em với hắn ta đã đến hạn, thế nên Thần ca, anh tuyệt đối đừng nên chọc giận hắn ta, Tiêu Chiến là kẻ độc ác thủ đoạn, nếu để hắn biết em đem tất cả mọi chuyện nói cho anh biết, thì…” Vương Nhất Bác càng nói càng lo sợ, đột nhiên cậu lại thấy hối hận vì đã nói hết tất cả ra, mắt mở to nhìn Vương Thần Tuấn cầu xin “Thần ca, anh có thể xem như em chưa nói gì được không?”
Vương Thần Tuấn nhìn đôi mắt cậu tràn ngập kinh hoảng, đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cậu vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói “Yên tâm đi Tiểu Nhất, Thần ca làm việc tự biết có chừng mực, sớm muộn gì Tiêu Chiến cũng phải trả giá cho tội ác mà hắn gây ra.”
Bề ngoài nhìn qua đã thấy thực lực của Tiêu Chiến quá khổng lồ so với bất kỳ ai, chuyện làm ăn trong giới bạch đạo kỳ thực không thể bằng được một nửa của hắn, là kẻ có năng lực một tay che trời, người khác mãi mãi cũng không thể tưởng tượng nổi sự ghê gớm của hắn, nhưng Vương Nhất Bác thì rất rõ ràng. Cậu biết, chỉ cần Tiêu Chiến muốn xóa sổ một người bốc hơi khỏi thế gian này, chỉ cần trong nháy mắt mà thôi.
“Thần ca, em đáng chết, hại tất cả của ông ngoại đều bị Tiêu Chiến đoạt đi.” Cậu vô cùng thương tâm mà nói, dường như đã say rồi, cậu ở trong lồng ngực Vương Thần Tuấn mà nức nở không ngừng.
Vương Thần Tuấn buông cậu ra, giúp cậu lau bớt đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói “Chuyện này đều là lỗi của Tiêu Chiến, Tiểu Nhất em không có sai gì cả, ngày tới anh sẽ đến đón em đi, tới lúc đó em hãy chuyển đến chỗ anh ở, không cần phải tiếp tục chịu đựng sự uy hiếp của hắn ta nữa.”
Vương Nhất Bác gật đầu “Thần ca, em thật không biết nên làm gì để báo đáp anh nữa.”
Vương Thần Tuấn mỉm cười xoa xoa mái tóc cậu “Đứa ngốc này, Thần ca còn muốn cảm ơn em nữa.”
“Cảm ơn em? Tại sao?” Cậu nghi hoặc khó hiểu nhìn Vương Thần Tuấn, Vương Thần Tuấn chỉ mỉm cười, nhưng không nói.
………
Nói ra được tất cả rồi, cậu nhất thời cảm thấy thật nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bất tri bất giác đã uống vào không ít rượu, Vương Thần Tuấn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỡ cậu đi ra ngoài “Tiểu Nhất, hay là tối nay đến chỗ Thần ca nghỉ ngơi một chút đi, em như vậy, anh không yên lòng để một mình em ở lại đây.”
Vương Nhất Bác đã say khướt, nhe răng cười, căn bản tựa hồ không nghe rõ Vương Thần Tuấn đang nói cái gì, Vương Thần Tuấn thở dài một tiếng, nghĩ thầm không biết trong lòng thằng bé Vương Nhất này chất chứa bao nhiêu u buồn đây, lại đi uống nhiều như vậy, có ngăn cản cũng ngăn cản không được.
Vừa mới đỡ cậu đi tới cửa, đột nhiên một bóng người cao to đứng lặng trước mặt, giống như một trận âm phong vừa mới thổi qua.
Vương Thần Tuấn đối với kẻ tên Tiêu Chiến đang đứng ở trước mặt mình vốn dĩ đã chẳng có cảm tình gì, lúc trước còn có chút kính nể hắn, cho rằng Tiêu Chiến là một thương nhân thành công khôn ngoan vĩ đại, sau khi nghe Vương Nhất Bác kể xong, Vương Thần Tuấn giờ chỉ cảm thấy tên nam nhân trước mặt lòng dạ thâm độc, lãnh huyết đê hèn, khiến cho người ta cảm thấy chán ghét căm hận.
“Chào Tiêu tổng, cũng đến giải trí sao?” Vương Thần Tuấn không nóng không lạnh mở miệng nói.
Tiêu Chiến mặt không hề có cảm xúc, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Vương Nhất đang được Vương Thần Tuấn dìu đỡ, lúc này cậu đã say, khuôn mặt nhẹ nhàng ửng đỏ, đang tựa lên vai Vương Thần Tuấn mà ngủ thiếp đi, trong miệng đang không biết nói linh tinh cái gì.
“Vương tổng định mang người yêu tôi đi đâu thế?” Làn môi mỏng của Tiêu Chiến khẽ mở, thanh âm lạnh lẽo không nghe ra được bất kỳ tâm tình gì.
Chính vì lúc nãy cậu cứ luôn miệng căn dặn nên Vương Thần Tuấn cũng chỉ đành giả vờ không biết gì cả, khách sáo nói “Tiểu Nhất uống say, tôi muốn đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi. Phiền Tiêu tổng nhường đường.”
Về nhà? Tiêu Chiến khẽ cau mày, toàn bộ tâm tình thâm trầm ẩn giấu ở trong đôi con ngươi thâm thúy sắc bén, lạnh nhạt nói “Vương Nhất là người của tôi, thế nên không cần làm phiền đến Vương tổng” Hắn nói xong, phía sau là hai người đàn ông tiến lên, hai người một bên trái một bên phải đem cậu từ trong lồng ngực Vương Thần Tuấn gỡ đi ra ngoài.
Vương Thần Tuấn biết Tiêu Chiến cùng Vương Nhất hiện giờ vẫn còn đang trong thời hạn hợp đồng, hơn nữa kỳ hạn hợp đồng đến ngày kia sẽ kết thúc, thế nên không nói gì thêm nữa, chỉ là nhìn cậu bị mang đi, trong lòng vẫn cảm thấy một trận khổ sở.
Vương Thần Tuấn chỉ hy vọng trước khi ngày kia đến sẽ không có điều bất ngờ gì phát sinh, để cho anh thuận lợi mang cậu rời khỏi biệt thự của Tiêu Chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro