Chương 12: Lừa mình dối người
Chỉ vì một mệnh lệnh của Tiêu Chiến, bên trong Kim Nghê nháy mắt trở nên sôi sùng sục, những tay sai của hắn làm việc rất có năng suất, không phải là bởi vì họ đã được đào tạo huấn luyện nghiêm chỉnh, mà chỉ cần dựa vào nỗi sợ hãi của họ đối với Tiêu Chiến cũng đủ làm cho bọn họ làm việc hết sức cẩn trọng rồi.
Các cửa ra vào lớn đều bị cấp tốc phong tỏa, hộp đêm Kim Nghê lộng lẫy xa hoa vô tận lập tức đã biến thành nhà tù biệt giam cách ly với bên ngoài. Mà Vương Nhất Bác lại chậm mất một bước, không thể thuận lợi rời khỏi đây được.
Tiêu Chiến khuôn mặt đầy máu xuất hiện trước mặt đám người Uông Trác Thành khiến tất cả bọn họ đều phải hít vào một ngụm khí lạnh, Tiêu Chiến một đời khát máu tàn bạo như ma quỷ chưa từng trải qua hình ảnh chật vật như vậy. Vừa hãi hùng khiếp vía, tất cả đều vừa đồng thời ngầm đoán xem, là ai, là kẻ nào điên rồ đã làm người đàn ông này bị thương thành ra như vậy, nên nhớ, Tiêu Chiến đã từng là lính đánh thuê, đao kiếm sớm đã không thể đụng chạm phá vỡ tới lớp phòng thủ kiên cố của hắn được.
Ánh mắt Tiêu Chiến sắc bén như lưỡi dao, lóe lên hàn quang, cả người trông cực kỳ hung dữ khủng khiếp, vẻ mặt như thế khiến tất cả mọi người cảm thấy cứ như bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể giết người ngay được.
Ánh mắt tràn ngập hàn ý đảo qua Vu Bân đang đứng một bên, thanh âm hắn lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào “Tìm Vương Nhất Bác cho tôi!” Nói xong thì xoay người ngồi trên một cái ghế salông, để cho bác sĩ tư nhân bên người bắt đầu băng bó cho hắn.
Mệnh lệnh vừa nói ra, Uông Trác Thành dẫn người bắt đầu từ lầu một lục soát lên, còn Vu Bân thì đứng trước cửa ra vào Kim Nghê, lần lượt kiểm tra từng khách hàng, sau đó mới thả cho bọn họ đi.
Lưu Hải Khoan ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn đầu hắn bị quấn một lớp lại một lớp băng gạc, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi “Tiêu Chiến, là ai…”
“Là Vương Nhất Bác đánh.” Thanh âm Tiêu Chiến bình thản dị thường “Cậu ấy không chết, đang ở ngay trong Kim Nghê, tận mắt tôi nhìn thấy” Lời nói kiên định mạnh mẽ không chút ngần ngừ, sự khẳng định chắc chắn trong câu nói như thế khiến cho người khác không dám có thêm bất kỳ nghi vấn nào.
Lưu Hải Khoan thấy đôi mắt sắc bén của Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm vào đám đông lộn xộn phía trước không chớp mắt lấy một cái, âm thầm thở dài, không hỏi lại nữa, chỉ xoay người đi tới phòng quản lý, anh thật sự không thể chịu nổi loại ảo tưởng lừa mình dối người của Tiêu Chiến nữa, cứ tưởng rằng tên con trai kia chết rồi, mọi thứ sẽ trở nên bình yên, không ngờ tới lại khiến cho Tiêu Chiến càng rơi sâu vào Địa Ngục, hóa thành Tu La hỉ nộ vô thường.
Tiêu Chiến là tổng tài của tập đoàn Hoàng Sát, lại là người đứng đầu hắc đạo bạch đạo ở Đông Nam Á, sự hùng mạnh cùng tàn nhẫn của hắn là phải trải qua sóng to gió lớn mới hình thành nên, cả cách làm việc cùng thủ đoạn cũng phải trải qua mưa gió gột rửa, một người đàn ông ác ma địa ngục như hắn lại đối với một tên nam nhân lưu luyến mãi không quên, đây căn bản hoàn toàn không hợp với tác phong làm việc của Tiêu Chiến.
Lưu Hải Khoan đem camera lầu chín đi ra, anh nhất định phải để cho Tiêu Chiến hết hy vọng, để hắn chấp nhận sự thật Vương Nhất Bác đã chết, sau đó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới lại từ đầu. Bên cạnh hắn xưa nay không thiếu mỹ nữ nhiều như mây, ngay cả đủ loại nam nhân cũng chỉ cần hô một tiếng là có, Lưu Hải Khoan tin rằng, chỉ cần qua vài ngày nữa, Tiêu Chiến sẽ hoàn toàn quên đi tên nam nhân kia.
Camera rất nhanh được mở lên, trên hình ảnh, một chàng trai bưng rượu đi vào cửa, không lâu sau đó, cậu ta từ bên trong chạy như điên ra ngoài, Tiêu Chiến máu đầy mặt cũng đuổi theo ra ngoài.
Hình ảnh được chiếu lên, Lưu Hải Khoan sai người phóng to hình ảnh, nhìn thấy rõ khuôn mặt Vương Nhất, khuôn mặt anh trầm tư một lúc.
Lưu Hải Khoan có biết Vương Nhất Bác, dù chưa từng nhìn thấy Vương Nhất là Vương Nhất Bác khi sống lại, nhưng anh đoán rằng chàng trai trên hình kia chính là con trai của Hạ Hải Long, bởi vì anh đã từng đặc biệt dặn dò quản lý để cậu ta bưng rượu tới cho Tiêu Chiến.
Kết quả vừa xem đã hiểu ngay, Tiêu Chiến đã nhìn lầm con trai Hạ Hải Long thành Vương Nhất Bác, hung thủ đã làm Tiêu Chiến bị thương chính là cậu ta.
“Mau lập tức đi tìm người này.” Lưu Hải Khoan chỉ vào Vương Nhất Bác trên màn hình camera lạnh giọng ra lệnh “Sau đó mang cậu ta tới trước mặt Tiêu tổng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro