Chương 11: Rên rỉ!
…………Hồi ức………….
“Van xin anh… cho tôi…. tôi không chịu được nữa rồi…. van xin anh…. tôi sẽ mãi mãi nghe lời anh…. anh làm thế nào tôi cũng được… tôi xin thề…. cho tôi một chút thôi… chỉ một chút thôi cũng được…”
Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy chân Tiêu Chiến, thống khổ van xin, bên trong mạch máu của cậu như đang có hàng trăm hàng nghìn vạn con kiến ra sức cắn xé, toàn thân đau đớn đến không chịu nổi.
Trên mặt Tiêu Chiến nổi lên một luồng khí hung ác lãnh khốc, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, mặc kệ cho cậu thống khổ khó chịu nắm lấy ống quần mình mà lôi kéo, hắn vẫn thờ ơ không chút động lòng. Cuối cùng một cước đạp cậu té ngã vào cạnh bàn phía sau, nhưng cậu đang bị độc tố giày vò khắp cơ thể, hoàn toàn không để ý đến phần lưng đau nhức, vội vàng đứng dậy quỳ hai gối xuống đất liều mạng dập đầu.
“Van xin anh… tôi biết sai rồi…. thật sự đã biết sai rồi… cho tôi đi…”
Trong mắt Vương Nhất Bác toát lên sự tuyệt vọng, thấy Tiêu Chiến đang chằm chằm nhìn mình với ánh mắt tựa hồ như muốn xé nát chính mình, liên tiếp dập đầu, tiếng vang từ cái trán va đập với mặt đất trong chớp mắt lại kích động Tiêu Chiến.
"Em còn muốn chết sao?” Tiêu Chiến giận dữ gầm lên một tiếng, đột nhiên bóp lấy cổ Vương Nhất Bác “Em cứ thế muốn đi tìm chết đúng không? Lại dám đập bể ly cắt cổ tay tự sát, con mẹ nó, em xem lời nói của tôi là cái gì?!”
“….Cho…. cho tôi…. khó chịu quá…. làm ơn…. cầu xin anh…” Vương Nhất Bác bị bóp cổ đến nói không ra lời, hoang vu cùng tuyệt vọng đầy trời cuốn đến, thân thể khô gầy vô lực chống lại.
Sống không bằng chết, nhưng muốn chết cũng không chết được, Vương Nhất Bác nhận ra mình đã nằm giữa hai tầng cảnh giới, người không ra người mà quỷ không ra quỷ.
Cuối cùng, Tiêu Chiến thô bạo kéo một cánh tay cậu lôi lên lầu trên, hai con ngươi đen kịt thăm thẳm phát ra thứ ánh sáng kinh người, trong giọng nói không chứa một chút gì gọi là thương hại “Tôi sẽ chỉ trói em lại, còn lại bất cứ cái gì cũng không cho, tôi xem em còn dám tự sát nữa không.”
Sự hoảng sợ trong lòng Tiêu Chiến lúc này đã biến thành giận dữ dày đặc, Vương Nhất Bác muốn tự sát ư, chuyện này đối với Tiêu Chiến mà nói đáng sợ hơn bất cứ điều gì.
Vương Nhất Bác tại sao lại muốn rời khỏi hắn chứ, rõ ràng bản thân hắn đã yêu cậu yêu đến điên cuồng, tại sao? Tại sao cậu lại muốn tự sát? Làm sao có thể để cậu chết được! Làm sao có thể để cho hạnh phúc hắn vất vả lắm mới có được cứ như thế chôn vùi sâu dưới tầng tầng khối băng dưới đất.
Vương Nhất Bác bị ném lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Tiêu Chiến cầm dây thừng người hầu đưa đến, trói chặt hai tay cậu lại sau lưng. Chờ cho người hầu đi rồi, hắn hai tay rắn chắc ôm siết lấy cậu vào lòng, cậu giây phút này ở bên trong đang như đứng giữa nước sôi lửa bỏng phải chịu giày vò đau đớn khôn cùng, thân thể ở trong lồng ngực Tiêu Chiến không ngừng run rẩy.
“Tiêu Chiến… thả… thả tôi ra đi! Tôi không thể… chịu được… không chịu được nữa rồi… Cầu xin anh…” Thanh âm Vương Nhất Bác run rẩy, khó khăn mở miệng. Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, thứ tình yêu cố chấp này Vương Nhất Bác vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được, bởi vì Tiêu Chiến biết cái gì là yêu, nhưng lại không biết cách yêu một người.
Tiêu Chiến hôn lên tóc cậu, thanh âm hung hãn đột nhiên trầm thấp lại đáng sợ “Để trừng phạt em, tôi sẽ ngưng cho em gái em dùng thuốc trong 3 ngày, còn có thể sống qua 3 ngày đó không còn phải xem ý trời.”
Chỉ cần vĩnh viễn giam giữ được Vương Nhất Bác ở bên người, Tiêu Chiến có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Cơ thể Vương Nhất Bác bỗng nhiên chấn động, đụng đến ác ma chính là tội lỗi sai lầm nhất mà cậu không thể chống đỡ được, đột ngột nhảy xuống giường, cậu lại quỳ gối dưới chân Tiêu Chiến, ngay tại chỗ lần thứ hai dập đầu, chỉ là trên sàn còn có trải một tầng thảm dày, có thành ý dập đầu mạnh tới mức nào cũng không phát ra âm thanh giòn giã kia được.
Vương Nhã vẫn luôn là điểm yếu của cậu, mà Tiêu Chiến luôn có thể đúng lúc đâm vào nơi đó, để cậu máu chảy không ngừng, mặc hắn tùy ý vo tròn dẫm nát.
Từ khi bị tiêm ma túy vào người, chuyện dập đầu của cậu đã thành chuyện thường xuyên như cơm bữa, đồng thời liên tục khom người quỳ gối như thế, bên trong sớm đã mất đi tôn nghiêm và lòng tự trọng rồi.
“Cái gì tôi cũng đều đáp ứng anh, xin đừng làm hại Vương Nhã, em ấy vô tội, anh làm gì tôi cũng được, nhưng xin anh hãy tha cho em ấy…” Tuyệt vọng từ thân thể đến nội tâm cùng một lúc khiến lý trí cậu bắt đầu tan vỡ rã rời.
Tiêu Chiến ngồi ở trên giường, hai con ngươi hung ác xuyên thấu lòng người lúc này phát ra ánh sáng sắc bén như loại chim ưng dữ tợn, dưới đôi lông mày ẩn nhẫn lửa giận, đem chân mở lớn hướng về phía cậu đang quỳ gối trước mặt, ngữ khí đột nhiên bình thản lại “Hầu hạ chỗ này của tôi cho thoải mái, tôi có thể sẽ tha cho cô ta.”
Ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, độc tố trong cơ thể giống như cỏ dại mọc lan tràn, nuốt chửng đi lý trí của cậu, trong lòng chỉ nghĩ đến em gái còn đang bệnh năng, đó là điều duy nhất cậu còn lo lắng trên cõi đời này.
“Tôi…. tay tôi còn đang bị trói…” Vương Nhất Bác khó khăn nói.
“Tôi muốn em dùng miệng, giống như kỹ nam quỳ trước mặt tôi dùng miệng liếm đến khi tôi thấy thoải mái mới thôi.” Thanh âm lạnh như băng của Tiêu Chiến hạ xuống.
Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy máu đang sôi lên sùng sục, lý trí vẫn đang liều mạng duy trì cuối cùng đúng lúc này sụp đổ ầm ầm, run run đứng lên, thân thể loạng choạng lùi về sau vài bước, nhìn Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nở nụ cười, một nụ cười vừa hé lại trông như sắp khóc.
Nhìn đôi mắt Vương Nhất Bác mờ mịt mất đi ánh sáng, nước mắt dâng lên, trái tim Tiêu Chiến như bị ai đâm chọc đến đau đớn mất một lúc, bản năng muốn đưa tay ôm cậu vào trong lòng, hắn không muốn như vậy, đây không phải là điều hắn muốn làm.
Nhưng ngay lúc này, Vương Nhất Bác bỗng nhiên quay đầu lại nhanh chóng xô cửa phòng ngủ.
Tiêu Chiến giật mình như hiểu ra được gì đấy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đuổi theo sau muốn tóm lấy cậu.
Nhưng đã muộn.
Vương Nhất Bác vừa chạy ra khỏi phòng ngủ lập tức lao về phía lan can trắng ở lầu hai, không chút chần chừ, ngay trước mắt Tiêu Chiến trở mình quẳng xuống dưới.
Trong không gian một tiếng "Tiểu Bác” thét lên chói tai, Tiêu Chiến nhìn thân thể Vương Nhất Bác ngã xuống bên dưới không cử động nữa, đôi ngươi bỗng nhiên phóng to “Vì sao… vì sao lại như vậy?”
………..Kết thúc hồi ức………
Vương Nhất Bác trở về khu nhân viên, cấp tốc thay quần áo của chính mình, cũng may là giờ này mọi người đều đang bận rộn làm việc, trong khu nhân viên không có ai.
Không hề có chút do dự nào, cậu liền hướng về cửa sau đi ra, đó là cửa ra vào dành cho nhân viên ở Kim Nghê, từ chỗ này đi ra ngoài sẽ không gây ra chú ý cho người nào cả.
Bất kể thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh tên ác ma kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro