Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: nước ngọt ướp lạnh và kẹo dừa 9

Công tác của Tiêu Chiến vẫn bận rộn như trước, chỉ có thể thỉnh thoảng trở về một chuyến.

Vào một ngày nghỉ hè nào đó, Vương Nhất Bác bỗng nhiên gọi điện thoại qua. Khi đó Tiêu Chiến đang họp, cấp dưới nơm nớp lo sợ báo cáo tình hình thu nhập nửa năm qua, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Người chung quang giật nãy mình, không biết ai dám làm càn trước mặt Tiêu Chiến như vậy. Tiêu Chiến không phải là ông chủ rất nghiêm khắc, dù đa số thời gian anh chỉ trầm mặc, cũng không có người không sợ anh.

Nhưng mà cú điện thoại kia lại là của Tiêu Chiến. Anh có hai số điện thoại, số để công tác thì miễn quấy rối, số cá nhân chỉ lưu hai người Tiêu gia gia và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến liếc mắt một cái, khép văn kiện lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nghe điện thoại.

Phía đối diện truyền đến ân thanh của Vương Nhất Bác, cậu hỏi: "Anh, cuối tuần sau có thể trở về một chuyến không?"

Tiêu Chiến hơi dựa lên vách tường, rũ mắt trả lời: "Anh rảnh."

Tuy rằng Vương Nhất Bác rất ít khi thỉnh cầu điều gì, nhưng Tiêu Chiến lại chưa từng không đồng ý, ngoại trừ lần trước.

Qua chốc lát, anh lại hỏi: "Có chuyện gì không?"

Có lẽ do quá nóng, hô hấp Vương Nhất Bác gấp gáp hơn thường ngày, âm thanh cũng có chút run rẩy, cậu nói: "Cuối tuần sau là ngày hội pháo hoa, trước đây em chưa từng xem, muốn rủ người đi xem chung."

Tiêu Chiến cười cười, Vương Nhất Bác rất ít khi chủ động, hiện giờ nói chuyện lại rất tranh thủ, hoặc nói chính xách hơn là đang làm nũng, cũng rất đáng yêu, anh không có cách nào không chiều theo nguyện vọng của bạn nhỏ.

Anh hạ giọng: "Được, chờ anh trở về cùng đi xem."

Họ cũng không tán gẫu thêm, nên cúp điện thoại.

Trong lúc Tiêu Chiến ra ngoài gọi điện, phòng họp nhịn không được nghị luận một hồi. Hiện tại cao tầng công ty có người ở phố cũ, cũng có người mới vào, không biết tình hình trong nhà ông chủ, dồn dập suy đoán có phải là bà chủ hay không (phải 🙄). Người từ phố cũ ngược lại rõ ràng, kêu họ không cần nghĩ lung tung, bà chủ thì không có, ngược lại có một em trai, ông chủ đối với cậu ta có thể nói là muốn gì được nấy.

Bất quá toàn bộ những câu nói này lập tức ngừng lại khi Tiêu Chiến đẩy cửa tiếng vào, cấp dưới liền lập tức mở hồ sơ ra, đứng lên tiếp tục báo cáo.

Khi cuộc họp này kết thúc, trời đã tối rồi.

Tiêu Chiến ở trong văn phòn an bài lại lịch trình, chừa trống cuối tuần sau rồi giao cho thư ký.

Chu Chân bên cạnh thấy rất rõ ràng, phân vân một chút, hỏi: "Chiến ca, ai vừa gọi cho anh vậy?"

Tiêu Chiến thờ ơ trả lời: "Tiểu Bác"

Chu Chân ngẩn người, rồi cười ra tiếng: "Tôi còn tưởng anh đang hẹn hò đó."

Tiêu Chiến ngẩn ra: "Sao lại nghĩ như vậy?"

Chu Chân chỉ vào lịch: "Bởi vì cuối tuần sau là Thất tịch, lễ tình nhân cổ truyền."

Thì ra là Thất tịch.

Tiêu Chiến rốt cuộc chậm chạp hiểu ra nguyên nhân Vương Nhất Bác làm nũng.

Dường như cũng không có liên quan gì, bởi vì cho dù có biết hay không, Tiêu Chiến cũng không có cách từ chối Vương Nhất Bác.

Một tuần sau, Tiêu Chiến về Tể An, lúc đáp máy bay đã là buổi trưa, anh không thấy Vương Nhất Bác, hỏi ông nội, mới biết là bạn nhỏ ra ngoài chơi, tối mới trở về.

Tiêu Chiến nghĩ về Vương Nhất Bác những năm qua, kết giao với bạn cùng tuổi, trước đây chỉ ở nhà, hiện tại sẽ ra ngoài chơi, về nhà tìm không thấy.

Anh cũng không có chuyện gì để làm, lấy điện thoại ra tìm kiếm, tra xem hôm nay nơi nào có lễ hội pháo hoa. Tể An là thành phố lớn, từ lâu đã cấm pháo, nhưng nếu có hoạt động diễn ra thì đã sớm thông báo, nhưng tìm mãi vẫn không có tin tức liên quan.

Hoàng hôn mặt trời lặn, Vương Nhất Bác mới từ bên ngoài trở về. Hơn một tháng không gặp, hình như cậu cao thêm một chút, quần áo cũng không còn vừa vặn, mang đôi giày trắng đầy vết bẩn, trên quần áo cũng lốm đốm, như mới lăn trong đống đất, nhìn qua có chút chật vật.

Tiêu Chiến nắm tay áo Vương Nhất Bác, dễ như ăn cháo xách cậu tới trước mặt mình, tỉ mỉ nhìn một lần, cau mày nói: "Quần áo không vừa nữa thì phải sớm mua mới, mai anh đi với em."

Vương Nhất Bác lại không cảm thấy gì, trước đây ở viện mồ côi, có đồ mặc là được, sau này được Tiêu Chiến nhận nuôi, tuy rằng không thiệt thòi nữa, nhưng lúc đó kinh tế trong nhà không tốt cậu cũng rất chú ý tiết kiệm, không tiêu pha những thứ không cần thiết, nên cũng không quan tâm ăn, mặc, ở, đi lại thế nào, hiện tại cũng vậy.

Cậu ngửa đầu cười cười với Tiêu Chiến: "Không phải, gần đây em lớn quá nhanh, chưa kịp mua. Em đi thay quần áo, xem pháo hoa."

Tiêu Chiến không biết nơi nào có lễ hội pháo hoa, cũng không hỏi.

Vương Nhất Bác sau khi thay quần áo liền đi ra phía trước, cậu không để Tiêu Chiến lái xe cũng không đón xe, mà là đi tận sâu vào trong phố cũ, mãi đến tận cuối cùng, lại lẩn quẩn một vòng, đi đến một con đường nhỏ cỏ mọc rậm rạp.

Tiêu Chiến rất quen thuộc với con đường này, khi nhỏ đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt cũng biết nơi nào có ngã rẽ, anh hỏi: "Đi nhà xưởng sao."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, sợ Tiêu Chiến sẽ hỏi tiếp, mặc dù bây giờ không còn cách nào dấu diếm nữa.

Nhưng mà Tiêu Chiến cũng không hỏi cái gì, nghiêng người đi đến trước mặt Vương Nhất Bác: "Vậy anh dắt em đi, con đường này đã lâu không sửa chữa."

Nhiều chỗ lởm chởm, sợ bạn nhỏ sẽ ngã xuống.

Con đường này rất không an toàn, nhưmg có Tiêu Chiến đi ở phía trước, không có gì mà không an tâm.

Nhà xưởng đã hơn mười năm không hoạt động, cỏ dại dây leo bao trùm toàn bộ, nhìn qua rất rách nát, tuy nhiên vật liệu dùng khi xây dựng năm đó đều là loạt tốt, tuy đã sụp đổ nhiều, vẫn còn rất kiên cố, cũng không sợ nguy hiểm.

Phía trước một dòng sông chảy quanh, xung quanh không có người ở, chỉ có gió, trăng, sao cùng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng trên bờ đê.

Bóng của họ bị mặt trăng kéo ra rất dài.

Vương Nhất Bác dừng bước, kéo tay Tiêu Chiến, nghiêm túc nói: "Chiến ca chờ một chút, em đi đốt pháo."

Tiêu Chiến vẫn không hỏi, như là biết tất cả mọi chuyện, lại như cái gì cũng không biết, chỉ gật đầu một cái, lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút ra một điếu, chậm rãi hút, dựa theo làn khói lượng lờ bay lên, nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Anh thấy Vương Nhất Bác từ trên bật thang bằng đá từng bước từng bước đi xuống, dần dần biến mất. Vì vậy, Tiêu Chiến tiến lên vài bước, nhìn thấy Vương Nhất Bác chạy về phía bãi sông, cúi người xuống, dường như đang tìm kíp nổ trên mặt đất.

Sắc trời hôn hôn trầm trầm, không còn nhiều ánh sáng, Tiêu Chiến chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng Vương Nhất Bác, lại không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Khoảng chừng sau một phút, cùng với một trận tiếng nổ mạnh, pháo hoa đột nhiên phóng lên, tới giữa chừng không trung, thì từng đóa từng đóa nở rộ.

Vương Nhất Bác đứng ở bờ sông, gió đêm thổi làm rối tóc cậu, khuôn mặt thiếu niên còn đẹp đẽ động lòng người hơn pháo hoa.

Bố trí được pháo hoa như vậy, cùng với thứ tự đốt lửa đều phải rất vất vả mới sắp xếp được, nhưng mà không bao lâu liền cháy hết, chỉ còn lại than tro, dường như rất trơ trọi, mà Vương Nhất Bác lại hướng Tiêu Chiến vẫy tay một cái.

Tiêu Chiến theo bậc thang bước xuống, xoa nhẹ đầu Vương Nhất Bác một cái, rất mềm. Anh nghe người khác nói, tóc mềm mại thì tính tình cũng mềm mại, giống như Tiểu Bác.

Đầu của Vương Nhất Bác ai cũng không được sờ, ngoại trừ Tiêu Chiến. Cậu hỏi: "Pháo hoa đẹp không?"

Lòng bàn tay Tiêu Chiến vẫn dán vào tóc Vương Nhất Bác, mềm vô cùng: "Rất đẹp, sao lại nghĩ đến chuyện bắn pháo hoa?"

Vương Nhất Bác nghe câu này, không biết nên trả lời hay không, do dự một hồi vẫn nói: "Em hỏi ông nội, ông nội nói trước đây anh thích pháo hoa đêm giao thừa."

Vào một ngày như lễ Thất tịch, bắn pháo hoa vì người trong lòng là chuyện vô cùng lãng mạn, nhưng ở phương diện này Vương Nhất Bác rất ngốc ngếch, cậu không biết cách yêu đương, cũng sẽ không nói hết tình cảm của mình lẫn nữa, hết thảy mọi chuyện cậu làm đều là tìm tòi, bắn pháo hoa cũng vì để cho Tiêu Chiến vui.

Nhưng sau khi bắn xong, sự hưng phấn vẫn còn, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy rất khát, cũng có chút muốn hút thuốc, nhưng vẫn có thể nhẫn nại.

Tiêu Chiến bị sặc thuốc, ho khan vài tiếng, không ngờ là lý do này.

Khi Tiêu Luân còn sống, ngày họp mặt phố cũ không phải hai chín tháng chạp mà là đêm giao thừa. Đêm đó, toàn bộ người phố cũ tập trung trong nhà máy ăn tiệc đêm giao thừa.

Tiêu Chiến sẽ đi tới mỗi bàn để chúc rượu, nghe Tiêu Luân cùng bọn họ nói chuyện, họ nói: "Sau này sẽ là nhà máy của con."

Mời rượu xong còn phải tiếp khách, Tiêu Chiến không thích như vậy, sẽ chạy ra ngoài xem pháo hoa. Tiêu Luân đôi lúc sẽ mắng vài câu, mẹ sẽ khuyên vài câu, nói Tiêu Chiến là đứa trẻ, mới bao nhiêu tuổi thích xem pháo hoa thì sao chứ.

Hàng năm đều như vậy, lâu dần có lẽ Tiêu gia gia cũng cho rằng anh thích pháo hoa.

Tiêu Chiến dụi tắt thuốc, cuối đầu cười hỏi: "Vậy sao không phải giao thừa mà lại vào Thất tịch hả?"

Hai má Vương Nhất Bác tỏa nhiệt, đôi mắt sáng ngời, âm thanh rất nhỏ, đến cùng thì vẫn là thiếu niên, nhất định sẽ thẹn thùng: "Bởi vì không kịp đợi. Không thể chờ đến ăn Tết, bây giờ muốn cho anh xem liền."

Bắn pháo hoa thế nào cũng phải có lý do, giao thừa còn xa quá, cậu muốn hiện tại liền thỏa mãn nguyện vọng của Tiêu Chiến, làm cho anh vui vẻ.

Nhưng mà nhìn kết quả trước mắt, Tiêu Chiến không giống như rất hứng thú. Vương Nhất Bác đối với chuyện tình tự bình thường hoàn toàn không mẫn cảm, bởi vì đó đều là những người không quan trọng, nhưng Tiêu Chiến thì hoàn toàn không giống, bởi vì là người mình thích cho nên có thể cảm nhận tâm tình đối phương.

Tiêu Chiến cúi đầu xuống sát một chút, va vào ánh mắt Vương Nhất Bác, hai người cách rất gần, dường như nếu gần thêm một chút sẽ hôn nhau, nhưng Tiêu Chiến dừng ở đó, rốt cuộc không tiến tới chút nữa.

Vương Nhất Bác chờ anh nói lời kế tiếp.

Tròng mắt Tiêu Chiến màu hổ phách, dưới ánh trăng thâm trầm mà ôn nhu, mang theo tình cảm khó có thể nói rõ, anh nói: "Tiểu Bác, đợi đến giao thừa lại làm một lần cho anh xem."

Hoàn toàn quên mất một đoạn ký ức rất khó, nhưng mà dùng một ký ức tốt đẹp hơn bao trùm rất dễ dàng.

Quan trọng nhất là người ở bên cạnh.

Tiêu Chiến nghĩ, sau này nếu lại nhắc đến pháo hoa, anh sẽ nhớ tới Vương Nhất Bác, nhớ tới giờ phút này.

Lúc trở về đã muộn lắm rồi, xung quang đều lặng lẽ, Vương Nhất Bác ngừng trước tiệm tạp hóa một chút. Cậu cúi xuống từ thùng sắt rút ra một đóa hoa hồng nói với ông chủ: "Tôi muốn mua hoa này."

Thất tịch sắp trôi qua, hoa hồng không bán được, ông chủ thấy là Vương Nhất Bác, thế nào cũng không muốn lấy tiền.

Vương Nhất Bác kiên trì phải trả: "Tôi mua tặng người khác."

Ông chủ không có cách nào.

Bọn họ đi rồi, tiệm kia cũng đóng cửa.

Họ sóng vai đi trên đường phố không một bóng người, Vương Nhất Bác nhét hoa hồng vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không từ chối. Bởi vì Vương Nhất Bác giống như là hoa hồng, đẹp đẽ, có gai, sẽ đâm vào tay, tuy nhiên, cam tâm tình nguyện dâng hiến mình cho người yêu, nhận cành hoa này, giống như là nhận lấy Vương Nhất Bác.

Anh đem đóa hoa kia đặt ở đầu giường, chờ đợi nó nở ra.

Một năm tiếp theo, Vương Nhất Bác không giống học sinh bình thường nỗ lực học tập để thi đại học, mà là xin phép trường học muốn thi vào học viện điện ảnh. Giáo viên biết cậu đẹp, nhưng thi nghệ thuật vẫn rất mạo hiểm, khuyên cũng không khuyên được, không thể làm gì khác hơn là gọi điện hỏi ý Tiêu Chiến. Nhưng Tiêu Chiến là gia trưởng văn minh khoan dung nhất, hoàn toàn đáp ứng nguyện vọng của Vương Nhất Bác, giáo viên cũng vô lực.

Sau thi đại học xong kỳ nghỉ hè đặc biệt dài, Vương Nhất Bác nhận được thông báo trúng tuyển học viện điện ảnh trùng ngày với lễ hội tốt nghiệp. Tiêu Chiến đã từng trải qua lễ tốt nghiệp mà Vương Nhất Bác còn nói ngày này không có gì đặc biệt, không mời phụ huynh, chỉ toàn là học sinh nên Tiêu Chiến cũng không đi.

Tiêu Chiến đã đem trọng tâm công việc dời về Tể An, không cần quanh năm suốt tháng ở ngoại tỉnh, cho dù có bận rộn vẫn có thời gian về phố cũ.

Lúc anh đi mua đồ ăn gặp phải một thanh niên, người kia làm việc ở đồn cảnh sát ngày thường không chạm mặt nhiều, nhưng vẫn rất tôn kính Tiêu Chiến.

Dù sao danh vọng của Tiêu Chiến ở phố cũ đã cao hơn ông nội và cha anh, không ai nghĩ tới bọn họ có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy.

Người thanh niên hỏi thăm anh một chút, tựa hồ có lời muốn nói, do dự rất lâu, lúc Tiêu Chiến mua xong đồ ăn chuẩn bị rời đi thì mở miệng: "Chiến ca, em trai anh mấy ngày trước tới hỏi chuyện lên đại học chuyển hộ khẩu, còn thuận miệng hỏi một câu, như vậy có phải là thoát ly quan hệ nuôi dưỡng hay không?"

Người ở phố cũ đều biết, Tiêu Chiến đối với em trai xuất hiện nửa đường này tốt biết bao nhiêu, Vương Nhất Bác lại có bao nhiêu bảo vệ cho anh của cậu, cho nên khi hắn mới nghe cậu hỏi như vậy, cảm thấy khó mà tin nổi.

Tiêu Chiến nghe vậy cười cười, quay lưng thờ ơ nói: "Không có gì, chuyện này tôi biết."

Người thanh niên kia nghĩ, chắc là mình nghĩ lầm rồi, e rằng là Vương Nhất Bác lo lắng phải cùng Tiêu gia thoát ly quan hệ mới hỏi câu kia.

Tiêu Chiến xách đồ về nhà, cũng không vào nhà bếp, bỏ đồ lên cái bàn trong sân, anh nghiêng đầu đốt điếu thuốc, gọi cho Vương Nhất Bác.

Liên tục ba lần đều không có người nghe.

Tiêu Chiến hít vài hơi thuốc, chuyển tay ấn tắt tàn thuốc trên bàn, đổi sang gọi cho Chu Ngọc, rất nhanh đã gọi thông.

Anh hỏi: "Tiểu Bác đâu?"

Chu Ngọc sửng sốt một chút mới phản ứng được: "Bác ca sao? Ảnh không phải thi vào trường điện ảnh sao, hôm nay hình như có chương trình biểu diễn, hiện giờ chắc là ở hậu đài, em cũng không gặp ảnh."

Tiêu Chiến đứng lên nói: "Cậu ở cửa trường học đợi anh."

*Này thì giả bộ ngầu

Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhưng không thể cãi lời, Chu Ngọc theo bản năng cảm giác được tâm tình Tiêu Chiến rất kém, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chào bạn học rồi trực tiếp chạy ra cổng trường.

Chu Ngọc đợi chưa tới nửa giờ, đã thấy một chiếc xe màu đen từ xa lái tới, Tiêu Chiến từ trên xe bước xuống, mặt lạnh, chỉ nói một câu: "Dắt anh đi tìm Tiểu Bác."

Chu Ngọc có thể xem là theo chân Tiêu Chiến lớn lên, trong ấn tượng của hắn, Tiêu Chiến là một người trầm mặc nội liễm, bình thường không để lộ tâm tình ra ngoài, tựa như không có việc gì đáng để anh tức giận, ít nhất Chu Ngọc chưa bao giờ thấy sắc mặt anh khó coi như vậy.

Lê tốt nghiệp vẫn đang diễn ra, dọc đường đi rất náo nhiệt, không chỉ là phát tiết những gì đã đè nén ba năm qua, cũng có vài đôi tình nhân trốn trong rừng cây thân thiết, hôn môi hoặc ôm ấp, giống như là nắm bắt cơ hội cuồng hoan cuối cùng.

Chu Ngọc hỏi thăm một chút, biết vở kịch của Vương Nhất Bác vừa mới diễn xong, liền lôi kéo Tiêu Chiến đi ra phía hậu đài.

Học sinh bình thường rất khó được vào hậu đài, nhưng Chu Ngọc dù thành tích không ra sao nhưng lại biết kết bạn, các học đệ học muội đều nghe qua tên tuổi của hắn, làm lơ cho đi qua cũng không có gì ghê gớm.

Vương Nhất Bác không có ở phòng hoá trang sau hậu đài, cậu thích yên tĩnh ở chỗ khác một mình tháo trang sức.

Đó là một căng phòng nhỏ hẻo lánh, không có cửa, Tiêu Chiến một mình đi vào, Chu Ngọc đợi ở một chỗ cách đó không xa, không dám theo, hắn không nghe được cụ thể bên trong nói những gì, nhưng nếu có động tĩnh muốn đánh nhau vẫn có thể can ngăn kịp thời.

Chu Ngọc sùng bái Tiêu Chiến là thật, sợ hãi cũng là thật, khi còn bé hắn từng thấy Tiêu Chiến không nói một lời đánh gãy chân người ta, khi đó sắc mặt Tiêu Chiến cũng không khó coi như hiện tại, hắn rất sợ Tiêu Chiến sẽ ra tay ác độc với Vương Nhất Bác, lúc đó mình ở đây còn có thể cản lại.

Lúc Tiêu Chiến đi vào, Vương Nhất Bác vừa lau mặt xong.

Người bình thường trước sau hoá trang có khác biệt rất lớn, nhưng Vương Nhất Bác không như vậy, bản thân quá đẹp, đối với cậu hoá trang cũng không phải là thêu hoa trên gấm.

Giống như hiện tại cậu nhìn sang hướng Tiêu Chiến, lông mi còn dính nước, mắt ướt nhẹp, đôi môi nhạt màu, dáng vẻ lại cực đẹp.

Tiêu Chiến đi tới, dừng lại mấy giây, có vẻ rất bình tĩnh hỏi: "Tiểu Bác, em phải chuyển hộ khẩu ra ngoài sao?"

Vương Nhất Bác giữ nguyên tư thế, gật đầu một cái.

Tiêu Chiến không nhanh không chậm hỏi: "Tại sao?"

Anh nhéo tay trái mình một chút, đau đớn khiến người ta tỉnh táo, cũng có thể khắc chế tâm tình, mới có thể nói ra lời tiếp theo, anh nói: "Nếu như chúng ta không phải là quan hệ thu dưỡng, vậy thì không còn quan hệ gì nữa."

Sắc mặt Vương Nhất Bác bình tĩnh, lạnh nhạt trước sau như một, cúi mặt xuống, lông mi quá dài che khuất mắt cậu, khiến người ta không thể rõ giờ phút này câu suy nghĩ gì.

Cậu không nói gì, ngón tay lại khẽ run rẩy.

Tiêu Chiến làm như là không thấy gì, anh chưa bao hoàn toàn không để ý đến Vương Nhất Bác như lúc này, chỉ thuận theo ý mình nói tiếp: "Nếu như anh thích người khác, em làm sao bây giờ?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, dường như là không thể tin, mím môi, cậu rất ít khi lộ ra thần thái như vậy, hô hấp cũng nhẹ đi, như là thương tâm, lại có chút oan ức, cậu nghiêm túc nói: "Vậy anh cứ thích đi, em sẽ không quấy rầy anh. Chờ anh không thích người đó nữa..."

Cậu dừng lại một chút, bỗng nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến: "Sẽ không, em biết. Em cũng muốn tiếp tục làm em trai anh, nhưng em càng muốn làm người yêu anh hơn."

Nếu như không thoát khỏi quan hệ thu dưỡng, bọn họ mãi mãi không thể trở thành người yêu, nên Vương Nhất Bác lựa chọn đập nồi chìm thuyền liều chết đến cùng.

Cậu không còn cách nào khác.

Tiêu Chiến đưa tay khoát lên vai Vương Nhất Bác, bỗng nhiên thở dài, như là mất hết sức lực, dường như rất bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bác, em biết không, anh không hi vọng em như vậy, yêu không giữ lại chút nào, sẽ dễ bị tổn thương."

Có lẽ thân phận nuôi dưỡng cầm giữ Tiêu Chiến, anh do dự quá lâu.

Anh nghĩ tới một ngàn lý do cùng Vương Nhất Bác bên nhau lại dùng một ngàn lẻ một hiện thực phủ định.

Nếu quả thật ở bên nhau, có quá nhiều vấn đề cần giải quyết, anh thì không đáng kể, bất cứ điều gì cũng không thể tổn thương anh. Nhưng cuộc sống của Vương Nhất Bác mới bắt đầu, còn muốn đóng phim, làm minh tinh, còn phải làm chuyện mình thích, lại yêu đương với người từng là người thân.

Mầm hoạ lớn này, cho dù Tiêu Chiến tự tin có thể chặn miệng tất cả mọi người, nhưng chỉ cần một câu lỡ lời sẽ mất hết tất cả.

Nhưng mà những ý nghĩ này đều biến mất khi anh biết Vương Nhất Bác muốn rời khỏi mình.

Khi anh đang suy tư đúng hay sai, chấp nhận hay không chấp nhận, kỳ thực đã có khuynh hướng (thuận theo), chỉ là không thể bước qua cái khảm kia.

Một khắc tiền xu ném lên, Tiêu Chiến biết được đáp án chân thật trong nội tâm mình.

Mà vô tình hay cố ý. Vương Nhất Bác đều đã ném đồng xu này lên.

Tiêu Chiến nghĩ, bao nhiêu trở ngại cũng không thể phủ nhận anh yêu em.

Đây là chuyện đương nhiên, yêu là không có cách nào lựa chọn, là số mệnh an bài, Tiêu Chiến yêu trúng người khó nhất. Mặc dù Vương Nhất Bác không biểu lộ, anh cũng không biết có thể nhẫn nại khắc chế mình bao lâu.

Tình yêu không thể lừa mình dối người.

Chuyện khác đều có thể giải quyết. Anh nghĩ, chỉ là không thể lại oan ức bạn nhỏ nữa.

Vương Nhất Bác cho là câu nói kia của Tiêu Chiến vẫn đang khuyên nhủ mình, cậu cau mày, muốn phản bác nữa, nhưng lại không biết nói gì.

Nhưng Tiêu Chiến cầm tay cậu, mười ngón tay quấn lấy nhau, tư thế rất thân mật, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận nhiệt độ trên lòng bàn tay Tiêu Chiến.

Ngữ điệu của anh bỗng nhiên ôn nhu: "Nhưng mà người yêu em chính là anh, như vậy lo lắng này cũng không cần thiết nữa."

Nhịp tim Vương Nhất Bác đập rất nhanh, tựa như có dự cảm với những chuyện tiếp theo.

Tiêu Chiến rũ mắt, ánh mắt rơi vào đôi môi Vương Nhất Bác, hôn lên. Đây là một cái hôn rất nhẹ, anh có thể cảm nhận đôi môi Vương Nhất Bác có bao nhiêu mềm mại, ngọt đến đòi mạng.

Nhưng anh vẻn vẹn chỉ hôn một dây đồng hồ ngắn ngủi, liền hơi ngẩng đầu lên, tiến đến bên tai Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh sẽ không để em đau lòng."

Câu nói sau cùng Vương Nhất Bác nghe được là: "Bảo bối, anh yêu em."

Mà Chu Ngọc chờ ở ngoài cửa sốt ruột đến đòi mạng, hắn vừa rồi nghe Vương Nhất Bác lớn tiếng, giống như là cãi nhau, hiện tại bỗng nhiên không còn tiếng vang.

Không phải là Tiêu Chiến bịt miệng Vương Nhất Bác rồi đánh chứ?

*=)))

Trong đầu Chu Ngọc đầy ý tưởng nguy hiểm, do dự một chốc vẫn là đi tới cửa liếc mắt nhìn.

Tiêu Chiến đưa lưng về phía cửa, hắn không thấy được Vương Nhất Bác.

Chu Ngọc liền đi vào trong hai bước, thay đổi góc độ, sau đó, hắn thấy Tiêu Chiến giữ gáy Vương Nhất Bác, hai người ở rất gần, cơ hồ hợp thành một.

Như là đang hôn.

Thậm chí có âm thanh mút vào.

Chu Ngọc không dám nhìn nữa, vội vã chạy ra ngoài, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Tác giả có lời muốn nói: Chu Ngọc: Tôi đã làm sai điều gì mà phải đối với tôi như vậy!!!!

Giải thích một chút, Chiến ca xác thực không thể thu nuôi Tiểu Bác, mà tôi liền không tưởng có thể! Tinh khiết không tưởng, không hiện thực!

Phiên ngoại đại khái còn có một chương, xong liền viết chính văn tuyến thời gian rồi! Tỷ như lấy ảnh đế, tỏ tình, trước công chúng tú ân ái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro