Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Giáo huấn

Tính cách Tào Mân dí dỏm lại biết nhìn sắc mặt người khác, qua mấy ngày, ngoại trừ Vương Nhất Bác mọi người đều yêu thích hắn.

Hắn rất biết cách nói chuyện, luôn nâng đối phương lên, đang cùng Lưu Thành Quang hỏi thăm mấy câu: "Vương Nhất Bác thuộc đoàn phim nào? Cậu ấy đẹp như vậy sao trước giờ chưa thấy trên ti vi?"

Lưu Thành Quang nghe vậy liền cười trào phúng. Hắn tự cao tự đại, vốn muốn làm người môi giới, nhưng đáng tiếc không tìm được cách, thật vất vả mới nhờ được người giới thiệu, làm phụ tá cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng không phải là người mềm mỏng với người khác, hắn rất không cam lòng, chỉ thấy mình là nhân tài không được trọng dụng, nói chuyện cũng khó nghe: "Tôn đạo muốn quay phim, Vương Nhất Bác thì hoàn toàn mới lạ, nghe nói lúc trước làm quần chúng, cũng không biết Tôn đạo lôi ra từ cái xó xỉn nào."

Hai người trong vườn hoa hút thuốc, màn khói lượn lờ, sắc mặt Lưu Thành Quang mơ hồ, Tào Mân không thấy rõ, hắn tiếp một câu: "Vương Nhất Bác này xem ra tiếng tăm không lớn, tính khí thì đúng là..."

Lưu Thành Quang có lẽ là bất mãn đã lâu, cũng không thể cùng ai oán giận, thật vất vả mới có người nghe hắn phát tiết: "Chỉ là trong đám diễn viên hắn cũng được xem là đẹp chút, trước đây chưa có vai nào nghiêm túc, cũng không biết Tôn đạo nghĩ thế nào, bộ phim này quay được hay không cũng chưa chắc chắn. Coi như quay xong thì sao, cả công ty cậu ta cũng không có, ai quản cậu ta. Tính khí như vậy, chẳng khác nào phải hầu hạ tổ tông."

Tào Mân tựa hồ muốn cười, khóe mắt nhấc một cái, khắc chế không bật cười, thuận theo Lưu Thành Quang: "Phải, tôi cũng thấy vậy, đẹp đẽ thì có lợi ích gì, không có danh tiếng, không có hậu đài."

Hai người liền hàn huyên một hồi, Lưu Thành Quang hút ba bốn điếu thuốc, phát tiết xong rồi, cũng không trở lại xem Vương Nhất Bác, trái lại đi tìm chỗ ngồi lại bấm điện thoại.

Lúc Tào Mân quay lại bể bơi, Vương Nhất Bác đã nhảy vào trong nước.

Học bơi rất nhanh, tuy nhiên bộ phim này yêu cầu rất cao, không chỉ phải học, còn phải bơi đẹp đẽ trôi chảy, cho nên thời gian hao phí nhiều hơn chút, cũng không thể một lần là xong.

Tào Mân đứng ở bên cạnh hồ nhìn bọt nước cuồn cuộn, bắn ra bốn phía.

Từ ngày bắt đầu, hắn liền biết Vương Nhất Bác không thích mình, nhưng mà dù không thích, Vương Nhất Bác cũng không nói với ai, không yêu cầu đạo diễn sa thải mình, chứng minh lời Vương Nhất Bác nói không có trọng lượng. Tào Mân ở trên mạng tra rồi, không có người tên Vương Nhất Bác. Mà qua lời Lưu Thành Quang nói, giúp hắn xác nhận chuyện này, Vương Nhất Bác xác thực không bằng một tiểu minh tinh.

Vậy thì không có vấn đề.

Tào Mân nghĩ, vậy thì đối với những học sinh trước kia của hắn giống nhau, không cần thiết sợ cái gì.

Hắn làm huấn luyện viên mấy năm nay, đã dạy rất nhiều học sinh. Cũng có nhiều người đẹp, hắn đều táy máy tay chân, có người cũng coi trọng hắn, tập luyện xong liền đến khạch sạn. Có nhiều người không muốn, hắn cũng không miễn cưỡng chỉ chiếm chút lợi lộc, rất nhiều người không thoải mái, cũng không phát hiện ra được. Cho dù cảm giác được, cũng không có chứng cứ, hắn bên ngoài luôn thực hiện đúng quy định, lại có quan hệ tốt với lãnh đạo trung tâm, người khác không làm gì được hắn.

Tào Mân vốn không nghĩ ra tay với Vương Nhất Bác, dù sao cũng là minh tinh, lớn chuyện sẽ rất khó coi. Nhưng mà ai bảo Vương Nhất Bác đẹp như vậy, ngày đầu tiên hắn đã không kìm lòng được. Hiện đã điều tra xong Vương Nhất Bác chỉ là con cọp giấy, kỳ thực không có bản lĩnh gì, liền không nhịn được hạ thủ.

Nghĩ tới đây, liền gọi Vương Nhất Bác một tiếng.

Vương Nhất Bác từ dưới nước ngoi lên, cậu mặc đồ liền thân, chỉ lộ ra cánh tay cùng đùi, mái tóc hơi dài cột thành cái bím sau gáy, nước đầy mặt mang theo tia mờ mịt, do ngâm vào trong nước mà con mắt trở nên mềm mại, nhìn càng đơn thuần ngây thơ.

Tào Mân từ trên cao nhìn xuống: "Vương Nhất Bác, động tác của cậu không đúng, tôi xuống dạy cậu."

Vương Nhất Bác lau mặt, gật gật đầu.

Tào Mân nhảy vào nước, lại không ra tay, chỉ luôn nói động tác Vương Nhất Bác không đúng.

Vương Nhất Bác lại nổi lên, cau mày, thở hổn hển.

Tào Mân đem khăn lông khô đưa tới, nở nụ cười, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đừng có gấp, huấn luyện viên dạy cậu."

Học bơi khó tránh khỏi việc tứ chi tiếp xúc, Vương Nhất Bác biết Tào Mân trước nay đều rất quy củ, không động tay động chân, lần này cũng không để ý.

Mãi đến tận lúc hai người đều chìm vào đáy nước, Vương Nhất Bác mới cảm giác eo bị người ta bóp một cái.

Mà theo động tác đang tập, nơi đó đáng ra không thể bị chạm tới.

Vương Nhất Bác không ngăn cản động tác của Tào Mân, mà chỉ âm thầm bơi về phía thành bể bơi.

Mà Tào Mân thấy Vương Nhất Bác không phản ứng gì, càng thêm lớn mật lên, ngón tay tuột xuống, mãi đến tận sắp chạm vào phần đùi không được quần bơi che chở.

Lúc này Vương Nhất Bác đã đụng tới thành bể, cậu không do dự nữa, xoay người, một tay dứt khoát đè cổ Tào Mân, đem đầu hắn đập vào thành bể, không dùng lực quá lớn chỉ là hạn chế hắn có thể phản kích.

Tào Mân bị đột nhiên tập kích mà đầu óc choáng váng, thậm chí còn không kịp nghĩ rõ ràng, cả người đã bị đập tới thành bể, trước mắt đen thui

Vương Nhất Bác không dừng lại, lập tức dùng tay khác cho Tào Mân một quyền, bởi vì bơi lội tốn sức, lực đạo không lớn như trước nhưng cũng đủ khiến Tào Mân kêu đau.

Cậu nắm gáy Tào Mân, kéo đến trước mặt mình, khuôn mặt đẹp đẽ trở nên hung ác: "Mò con mẹ mày chứ mò."

Tào Mân sặc nước, không kịp phản ứng lại, dựa vào bản năng lắp ba lắp bắp mà trả lời: "Tôi không, không hề làm gì cả!"

Vương Nhất Bác cười cười, chỉ là nụ cười không có chút độ ấm: "Được, tao nhắc mày nhớ mày vừa sờ cái gì."

Tào Mân sợ vỡ mật. Hắn làm chuyện này nhiều lần cũng không phải chưa từng bị phát hiện, nhưng hắn mỗi ngày đi phòng tập thể hình, một thân bắp thịt không phải giả, ít nhất khí lực có thể áp đảo đa số nam nhân, không chỉ không lỗ, ngược lại còn có thể vu cho học viên sử dụng bao lực đối với hắn.

Nhưng những thứ luyện ra trong phòng thể hình lại không chống đỡ nổi một đòn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không cùng hắn nhiều lời, trước tiên leo lên bờ, rồi định xách Tào Mân từ dưới nước lên. Nhưng Tào Mân dù sao cũng là một đại nam nhân, phản khán lại cũng không có cách nào.

Tào Mân biết mình đánh không lại đối phương, muốn bơi đi hướng khác, Vương Nhất Bác lại nhảy xuống, ấn đầu Tào Mân xuống nước.

Tào Mân mặc dù dạy bơi lội, nhưng trong tình huống hoảng sợ cũng không kịp nín thở, hắn liều mạng giãy dụa, nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh đến thấu xương, dường như thật sự muốn mạng mình.

Vương Nhất Bác buông lỏng một chút hỏi hắn: "Mày có lên không?"

Tào Mân sợ vỡ mật, liên tục lăn lộn leo lên, muốn chạy trốn cũng không chạy nổi.

Vương Nhất Bác ở phía sau không phí sức mà gạt ngã Tào Mân, đạp lên hông hắn: "Bây giờ nhớ ra chưa?"

Tào Mân sợ bị cậu đánh chết, không còn dám nguỵ biện, run lẩy bẩy, "Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không dám!"

Vương Nhất Bác "A" một tiếng, "Mày nói không dám là xong?"

Động tĩnh bên này quá lớn, Lưu Thành Quang bên ngoài vội vã chạy vào.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Vương Nhất Bác liếc Tào Mân trong góc: "Hỏi hắn đi."

Cậu đã giáo huấn Tào Mân một trận, hơn nữa còn hỏi số điện thoại của trung tâm huấn luyện yêu cầu gặp mặt nói chuyện.

Kỳ thực đối với chuyện như vậy, đánh một trận là xong, ngược lại sau này cũng không gặp lại. Nhưng lần này thì khác, Tào Mân là huấn luyện bơi lội ở trung tâm, không chỉ dạy mình cậu, sau này có thể còn nhiều người không có năng lực tự bảo vệ mình gặp phải hắn. Cậu không quản chuyện thiên hạ, nhưng chuyện dơ bẩn xảy ra trước mắt, cậu sẽ không làm như không thấy.

Thời gian qua một lúc, đã đủ để Lưu Thành Quang đem đầu đuôi hỏi rõ. Tuy Tào Mân nhịn không được nói tốt cho bản thân, nhưng mọi chuyện cũng rõ như ban ngày, Lưu Thành Quang lại nói với Vương Nhất Bác: "Cậu đã đánh người ta thành như vậy, có cần để đến tai trung tâm huấn luyện không? Lúc đó Tôn đạo lại chê cậu phiền."

Lưu Thành Quang thật rất sợ, bản thân là trợ lý nhưng từ đầu đến cuối không quan tâm đến Vương Nhất Bác, hiện tại lớn chuyện, sợ rằng giấu không được.

Vương Nhất Bác lạnh mặt, đốt điếu thuốc nhả ra một vòng khói: "Ai bảo hắn ngu ngốc, muốn leo lên đầu tôi, tôi nhất định khiến hắn chết."

Ánh mắt của cậu âm u, khiến Lưu Thành Quang run lập cập.

Vương Nhất Bác thay xong quần áo, đem Tào Mân sống dở chết dở cùng Lưu Thành Quang lên xe. Trung tâm huấn luyện khoản cách gần nửa thành phố, xe chạy chầm chậm lúc hoàng hôn mới tới nơi.

Giám đốc trung tâm huấn luyện có khuôn mặt nham hiểm, ban đầu kêu Tào Mân xin lỗi Vương Nhất Bác, muốn bồi thường thế nào đều được.

Nhưng Vương Nhất Bác không chấp nhận, cậu chỉ có một yêu cầu, khai trừ Tào Mân, đem sai lầm của hắn lưu vào hồ sơ.

Cho nên sẽ không có trung tâm nào dám thuê hắn nữa, Tào Mân trên con đường này xem như là tuyệt vọng.

Giám đốc trung tâm có quan hệ tốt với Tào Mân, chủ yếu là hắn được nhiều cấp cao đặt hàng, giám đốc cũng không nỡ buông tay cây hái ra tiền này, bèn cười híp mắt khuyên Vương Nhất Bác: "Cậu sau này cũng là minh tinh, hà tất bám chút chuyện như vậy không buông. Chúng ta cũng không cần trở mặt, hòa bình giải quyết là tốt nhất, cậu nói muốn bao nhiêu tiền, tôi khẳng định bắt tiểu Tào đưa cho cậu, nhận lỗi với cậu."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, cậu nhận được tin nhắn, là Tiêu Chiến gửi tới, hỏi cậu ngày hôm nay luyện tập thế nào rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đã là lúc nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác suy nghĩ chốc lát, gửi đi một hàng chữ, "Xế chiều hôm nay không có luyện, bây giờ không có ở nhà Tôn đạo diễn, mà ở trụ sở trung tâm huấn luyện."

"Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nói: "Huấn luyện viên táy máy tay chân."

Tiêu Chiến lập tức hỏi địa chỉ. 

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến muốn đến, gửi định vị qua cho anh.

Nhưng cậu không nghĩ để cho Chiến ca dây dưa với những người này, có chút buồn nôn.

Giám đốc thấy cậu nửa ngày không lên tiếng, cho là Vương Nhất Bác nghĩ xong, không truy cứu chuyện này nữa, cùng Lưu Thành Quang bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn nói thẳng: "Vậy thì báo cảnh sát. Hắn làm huấn luyện lâu như vậy, hẳn không chỉ giở trò với một mình tôi, để cảnh sát điều tra đi."

Không ai đoán được cậu sẽ nói muốn báo cảnh sát.

Bởi vì Vương Nhất Bác muốn đóng phim, muốn làm diễn viên, sau đó sẽ trở thành minh tinh.

Ai mà nghĩ đến cậu sẽ tàn nhẫn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro