Chương 72: ÁNH TRĂNG
Vương Nhất Bác ngồi trên xe xóc nảy, cùng đoàn phim đi đến một thôn trang nhỏ cạnh Hồng Thành, ở đây quay một cảnh truy đuổi trong kịch bản.
Đoạn diễn này rất tiêu hao thể lực, Vương Nhất Bác đóng vai Cố Tuyết Văn một lần lại một lần té ngã trong tuyết, đầu gối bị hòn đá nhỏ làm trầy.
Cậu gần đây gầy vô cùng, so với dĩ vãng tiều tụy rất nhiều, màn diễn này lại rất mệt, Ngô Vân luôn chê cảnh quay chưa đủ tốt, lặp lại rất nhiều lần, Vương Nhất Bác có lúc quay xong, nếu không nghỉ một chút sẽ không đứng lên nổi.
Đoàn kịch dự định phải ở chỗ này một tuần, bởi vì hiệu quả không tốt, ngày thứ nhất liền quay đến tối, mãi đến tận tám, chín giờ Ngô Vân mới thả người trở lại. Nơi Vương Nhất Bác ở là một nhà nhỏ hai tầng, hoàn cảnh có chút gay go, có thể nhìn ra được trước khi tới chỉ miễn cưỡng quét dọn một chút, cũng không có ấm áp, chăn cũng không đủ dày, lạnh đến mức đòi mạng.
May là Giang Đồng đã sớm chuẩn bị, cho dù chỗ trống trên xe buýt có hạn, hắn lại cẩn cẩn trọng trọng mà đem một cái mặt trời nhỏ (?) chuyển tới.
*chắc là máy sưởi
Tay chân lưu loát đem gian nhà quét dọn một lần, đổi bao gối mới, lại đem áo lông trải ở phía trên, cuối cùng dặn dò Vương Nhất Bác một câu, nói là nếu như thực sự quá lạnh, thì mở mặt trời nhỏ ra, chúng ta không thiếu chút điện phí như vậy.
Vương Nhất Bác hướng hắn gật gật đầu, tắm rửa, nằm ở trên giường, trở mình nhiều lần, vẫn là ngủ không được.
Bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo, thôn chỉ lớn có như vậy, chỉ cần một chút động tĩnh sẽ truyền đi khắp nơi. Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh cửa sổ, nghe được vài lời, chắc là trong thôn đang tổ chức tiệc kết hôn.
Rất náo nhiệt, gió lạnh từ trong khe hở thổi tới đều nhiễm phải mùi khói lửa.
Vương Nhất Bác có chút phiền.
Cậu nằm lại trên giường, mở điện thoại di động, do dự một hồi vẫn là mở ra khung chat với Tiêu Chiến, không phải nhắn tin, mà là trực tiếp điện thoại.
Kế hoạch quay chụp《Tạm biệt, hoa hồng 》rất căng, Tiêu Chiến gần đây hình như cũng có chuyện rất quan trọng phải làm, hai người bọn họ đều rất bận, cho nên đã có hơn một tháng không thể gặp mặt, lúc thường đều là nhắn tin, tình cờ có thể gọi điện thoại thật giống như là điều xa xỉ.
Điện thoại vang lên vài tiếng đường giây mới được nối, Vương Nhất Bác lạnh đến lợi hại, cả người đều rút lại bên trong chăn, đầu cũng không lộ ra, giọng ồm ồm, không giống bình thường, cậu hỏi: "Chiến ca đang bận sao?"
Tiêu Chiến bên kia dừng một chút, rất nhanh liền nói: "Không có, hiện tại đang rảnh. Tiểu Bác đang làm gì?"
Kỳ thực anh nói dối, trước khi Vương Nhất Bác gọi điện thoại tới, anh đang chờ ở bên ngoài, bên người có Mạc Phục cùng kế toán chuyên nghiệp, đang đối chiếu sổ sách công ty.
Tiêu Chiến đã sớm biết Hứa Tam trở lại, cũng vẫn luôn không động thủ, cũng không phải nói muốn thả hắn rời đi, mà là không cần thiết ra tay quá sớm. Anh lần này dự định đem người có tâm tư ẩn nấp trong công ty nhổ tận gốc, trừ đến sạch sành sanh.
Việc này anh không nói qua với bất cứ người nào trong công ty, cả Chu Chân cũng không có. Cũng không phải không tin đối phương, mà là đối tượng hoài nghi trong chuyện này lần là tất cả mọi người trong công ty, mà Tiêu Chiến luôn rất bình đẳng.
Anh vẫn đi làm bình thường, sau khi tan sở mới có thể làm những việc này, hơn nữa bọn họ cũng đều biết Tiêu Chiến đang hẹn hò, thời gian rãnh không tìm được người cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Tiêu Chiến tiếp điện thoại, che chỗ thu âm của điện thoại di động, hướng Mạc Phục không tiếng động mà nói: "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."
Mạc Phục nhún nhún vai, không hề ngoài ý muốn.
Tiêu Chiến đi ra bên ngoài, "Gần đây lại gầy sao?"
Một tháng trước anh gặp Vương Nhất Bác, bạn nhỏ đã rất gầy, anh thật đau lòng.
Ở một bên khác của điện thoại di động Vương Nhất Bác rất nghiêm túc mà suy nghĩ một hồi, không nói dối, "Có thể là so với khi đó còn gầy hơn một chút."
Tiêu Chiến hơi nhíu nhíu mày, còn chưa nói lời kế tiếp, liền nghe Vương Nhất Bác tiếp tục, "Chiến ca có muốn nhìn hay không?"
Lời của cậu ở đây dừng một chút, "Nhìn em đến cùng gầy đi nhiều ít?"
Câu nói này nói tới rất nhẹ, phiêu phiêu lung lay, tựa hồ là muốn cho Tiêu Chiến nghe thấy, lại không muốn anh nghe thấy.
Nhưng thật ra là có muốn. Nếu không muốn, Vương Nhất Bác sẽ không đem câu nói này nói ra khỏi miệng.
Tiêu Chiến nói: "Được."
Ống kính lắc lư chốc lát, mới dần dần hiện ra bên kia. Vương Nhất Bác đã đổi di động mới, chất lượng hình ảnh vốn phải rất cao, nhưng ánh đèn quá mờ, hết thảy đều là mơ mơ hồ hồ.
Vương Nhất Bác vén chăn lên, lại chậm rãi vén quần áo, nhưng chỉ đến một nửa liền dừng lại.
Tiêu Chiến có thể nhìn thấy thân thể của cậu hơi co rúm một chút.
Ước chừng là trong phòng nhiệt độ quá thấp.
Vương Nhất Bác ngồi xuống, giơ tay bật công tắc mặt trời nhỏ, xung quanh bỗng nhiên trở nên sáng ngời.
Cậu cầm quần áo cuốn đến trước ngực, lộ ra hơn một nửa người trên, da dẻ hiện tại có nhiều chỗ hõm xuống, xương sườn từng chiếc rõ ràng.
Thật sự là gầy vô cùng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khủng bố, chắc là do da dẻ trắng như tuyết lại nhẵn nhụi, hình dáng xương cốt lại quá phận đẹp đẽ, trái lại khiến cho cậu thoạt nhìn có nhiều hơn mấy phần mỹ cảm gầy gò.
Kỳ thực cái này cũng có liên quan đến nhân vật đặt ra bên trong kịch bản, vô luận nội dung vở kịch phát triển đến bước nào, Cố Tuyết Văn đều phải giống như một cành hồng, mà hoa hồng cho dù héo tàn, khô héo, hoặc là mất tinh thần, đều sẽ không xấu xí.
Ánh sáng mờ nhạt ám muội, giống như là một tầng mật ong hòa tan, tưới lên trên da Vương Nhất Bác.
Rất ngọt, lại rất mềm mại, khiến người muốn đi lên cắn một cái.
Tiêu Chiến hầu kết trên dưới di động, anh bỗng nhiên khàn tiếng nói "Anh hiện tại phải hôn em."
Từ cái trán bắt đầu, đến mỗi một nơi da dẻ trên thân thể.
Lỗ tai Vương Nhất Bác toàn bộ đỏ, bất quá dưới ánh đèn không nhìn ra đầu mối, nghe được câu nói này bất quá chỉ là hơi trợn to mắt.
Cậu há miệng, tựa hồ nói một câu, mà Tiêu Chiến lại nghe không rõ.
Bởi vì phút chốc có tiếng pháo hoa nổ mạnh.
Tiêu Chiến không nghe được bất kỳ một câu nói từ bên kia điện thoại, anh nhìn Vương Nhất Bác bên trong màn ảnh, lại như nhìn phim câm, chỉ có động tác, không có âm thanh.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, sửa lại một chút tóc ở thái dương, lộ ra nửa bên gò má, dán vào màn ảnh điện thoại, ống kính loạng choà loạng choạng, Tiêu Chiến không nhìn thấy đôi môi cậu, suy đoán không được cậu muốn nói cái gì, cũng không hiểu ý nghĩa những việc hiện tại cậu làm.
Không biết qua bao lâu, pháo hoa rốt cục ngừng lại, Tiêu Chiến mới rốt cục nghe được Vương Nhất Bác nói.
Cậu hỏi: "Chiến ca đã hôn được chưa?"
Tiêu Chiến ngẩn ra, cách màn hình không tới nửa milimét, từ bên ngoài ngàn dặm hôn Tiểu Bác của anh.
Từ góc độ này, Tiêu Chiến có thể tinh tường nhìn thấy Vương Nhất Bác hồng thấu lỗ tai, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều không có bất kỳ né tránh.
Cậu rất thẳng thắn mà làm tất cả những thứ này, nhưng cũng sẽ thẹn thùng.
Tiêu Chiến có lúc trên Weibo hoặc là trên tin tức nhìn thấy ảnh của Vương Nhất Bác, cậu luôn là lại lạnh nhạt lại tùy ý mà phát ra ánh sáng, giống như là một ánh trăng cao cao không thể với tới, vô luận có bao nhiêu người yêu thích, cũng không thể thật sự chạm được.
Nhưng ánh trăng sáng này lại rất dễ dàng rơi vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, tựa hồ là vì anh, làm bất cứ chuyện gì cũng không tính miễn cưỡng.
Anh độc chiếm ánh trăng này.
Vì vậy, anh liền hôn ánh trăng của anh thêm mấy lần, nói tiếp: "Mấy ngày nữa là Tết rồi, Tiểu Bác phải trở về. Trở về phải nhiều ăn một chút, mập một ít mới được."
Vương Nhất Bác gật đầu một cái, tựa hồ là muốn nói cái gì, lại vẫn không có nói ra miệng, lại cùng Tiêu Chiến hàn huyên vài câu rồi chúc ngủ ngon.
Kỳ thực vừa rồi cậu muốn nói mình đã đặt nhẫn, trước Tết trở lại là có thể lấy được, như vậy là bọn họ có thể kết hôn rồi.
Bất quá chuyện trọng yếu như vậy, hình như nói qua điện thoại không được.
Vương Nhất Bác quyết định gặp mặt lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro