Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: PHIM MỚI

Cuối cùng thần tượng mới nổi Vương Nhất Bác cũng không thể thành công ngủ với fan.

Sau tối hôm chuyển hợp đồng xong, Vương Nhất Bác phải lên máy bay đến một thành phố khác, thử vai phim mới của Ngô Vân.

Bộ phim tên là《 Tạm biệt, hoa hồng 》, nghe tên như phim văn nghệ, thực ra nội dung vẫn là thể loại kinh dị mà Ngô Vân am hiểu nhất.

Câu chuyện bắt đầu từ một vụ án giết người, người bị hại là một người đàn ông trung niên độc thân, một mình ở trọ, sau mấy ngày bị hung thủ sát hại mới bị người khác phát hiện thi thể. Cái chết của hắn thê thảm cùng cực, đôi mắt bị xoắn nát, hai tai bị cắt bỏ, miệng cũng bị vá lại, hình dáng ngũ quan(1) hoàn toàn thay đổi, hơn nữa khắp toàn thân bị cắt mấy chục nhát, đều không phải vết thương trí mạng, hình như chỉ là vì trêu chọc người bị hại, làm cho hắn thống khổ. Đây là bị hành hạ đến chết, đáng lẽ phải lưu lại rất nhiều vết tích, nhưng lực lượng cảnh sát điều tra hiện trường, gần như không có bất kỳ phát hiện nào. Chỉ có trên gương xuất hiện một câu nói, bút tích rất run rẩy, người viết dường như mang theo thống khổ cực đại, đại khái là hung thủ ép hắn viết ra.

(1) ngũ quan: năm bộ phận trên mặt

Câu nói kia là -- "Đoán xem tao là ai?"

Cái này cho thấy rất rõ ràng đây một vụ án giết người có dự tính, mà từ các manh mối thể hiện rõ kẻ giết người rất quen thuộc với cách thức phản trinh sát, lại cực độ điên cuồng, người này quá nguy hiểm, lúc không biết động cơ gây án của hắn, lực lượng cảnh sát dự đoán hắn rất có thể sẽ phạm án lần thứ hai. Bởi vậy đây xem là vụ trọng án, đội trưởng tổ trọng án Trần Vân Sinh được phái phụ trách điều tra án này. Một người khác tên là Cố Tuyết Văn vừa mới tốt nghiệp lại đúng lúc bị điều đến tổ trọng án, thành trợ thủ của Trần Vân Sinh, cũng gia nhập vụ án lần này.

Cố Tuyết Văn đẹp hơn so với bất kỳ một người trẻ tuổi nào trong cục, đẹp đẽ đến không nhìn ra là cảnh sát, giống như là một minh tinh. Trần Vân Sinh ghét bỏ Cố Tuyết Văn là một thằng nhóc mới ra đời, yếu ớt lại vô dụng, đẹp đến trêu chọc ánh mắt người khác, nhưng bởi vì lãnh đạo cấp trên an bài nên cũng không thể làm gì, vẫn phải dắt y theo.

Không ngoài dự liệu, sau khi vụ án này phát sinh không lâu, ở một tỉnh khác cũng đã xảy ra vụ án tương tự. Nhưng lần này là thảm án diệt môn, một nhà ba người chết hết trong một đêm, trong đó có một cô gái mười bảy tuổi.

Vai của Vương Nhất Bác đóng chính là tiểu trợ thủ Cố Tuyết Văn, đoạn diễn thử là lúc y cùng Trần Vân Sinh đến hiện trường vụ án thứ hai.

Lần này người bị hại rõ ràng là gia đình giàu có, ở biệt thự ngoại thành. Trần Vân Sinh cùng Cố Tuyết Văn suốt đêm lái xe tới nơi, lực lượng cảnh sát còn đang điều tra hiện trường, vẫn chưa đem thi thể đi.

Trần Vân Sinh dưới sự dẫn dắt của lực lượng cảnh sát địa phương đẩy cửa hiện trường vụ án, phòng ngủ chính ở lầu hai biệt thự, một trận mùi máu tanh nồng đậm phả vào mặt.

Cố Tuyết Văn theo sau Trần Vân Sinh, đi tới trước thi thể của đôi vợ chồng, cái chết giống như đúc với người bị hại ở vụ án thứ nhất. Y vừa mới rời trường học, trước đây hình ảnh máu tanh nhất y gặp qua bất quá là từ PPT của giảng viên, bỗng nhiên cảm nhận thực cảnh Cố Tuyết Văn có chút không chịu được, muốn đến phòng vệ sinh ói một chút, lại bị nội dung trên gương dọa sợ hết hồn.

Vẫn là câu nói kia, chỉ có điều lặp lại viết hai lần, chữ viết một thô một nhỏ nhắn, hẳn là hai vợ chồng mỗi người viết một lần.

"Đoán xem tao là ai?"

Có ba người chết, hung thủ lại chỉ ép hai người viết câu này.

Cô gái mười bảy tuổi kia chết không giống với cha mẹ. Trên cánh tay nhỏ bé của cô có một lỗ kim, pháp y bước đầu phán đoán cô hẳn là bị tiêm chất độc mà chết.

Pháp y hơn bốn mươi tuổi, có lẽ thấy con gái của mình cùng cô bé này tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhìn thi thể của cô, vừa bi ai vừa bất đắc dĩ, ông thở dài, "Lúc cô ấy chết không có bao nhiêu đau khổ, hy vọng có thể bắt được hung thủ sớm một chút, cô ấy mới an tâm đầu thai."

Trần Vân Sinh kinh qua bao nhiêu vụ án lớn, nghe mấy lời này cũng không hề bị lay động, chuyên tâm ghi nhớ các chi tiết của vụ án lần này trên notebook.

Cố Tuyết Văn đứng ở đầu giường, hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại người cô gái, y nói: "Mới vừa rồi pháp y nói, hi vọng cô có thể sớm đầu thai, sau đó tới kiếp sau."

Lời của y tới đây dừng một chút, y nghiêng đầu nhìn về phía Trần Vân Sinh, rất nghiêm túc mà nói: "Đội trưởng hi vọng có kiếp sau hay không?"

Trần Vân Sinh mặc kệ y, chỉ nói: "Cậu rảnh rỗi buồn chán? Xem kỹ tình trạng thi thể, tốt xấu cũng nên có ý kiến, bằng không đi đến cục cảnh sát chỗ này điều tra hồ sơ của nhà này đi, đừng nói này nọ có hay không."

Trên tủ đầu giường của cô gái có đặt mấy cành hoa hồng tươi, Cố Tuyết Văn cúi người, nhẹ nhàng đụng một cái lên cánh hoa mềm mại, bỗng nhiên nở nụ cười, lại như đứa trẻ ấu trĩ oán giận, "Tôi không hy vọng có, thật sự mệt mỏi quá đi."

Trần Vân Sinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, nhìn tiểu trợ lý của mình cười rộ lên dáng dấp so với hoa hồng còn diễm lệ hơn.

Bất quá Cố Tuyết Văn rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, y nói với Trần Vân Sinh, "Vậy tôi đi điều tra người nhà này, chỗ pháp y bên kia tôi không đi được."

Trần Vân Sinh biết là cậu sợ. Cố Tuyết Văn giống như là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, rất sợ chịu khổ sợ vất vả, sợ trùng sợ rắn, lại còn rất chú ý vẻ bề ngoài, bên ngoài bây giờ nóng đến đòi mạng, y cũng bọc chặt chẽ, không chịu mặc áo ngắn tay, sợ nắng ăn đen da dẻ.

Hắn thật sự là hết cách với tiểu trợ lý này rồi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý lời của y.

Lúc Cố Tuyết Văn đẩy cửa phòng ngủ của cô gái, Vương Nhất Bác cúi chào giám khảo.

Cậu thử vai xong.

Vương Nhất Bác dùng sức thở hổn hển hai cái, mới điều tiết tâm tình trở lại.

Tuy rằng toàn trường chỉ có một mình cậu, thậm chí ngay cả đạo cụ đều rất giản dị, không có hoa hồng, cũng không có thi thể, nhưng Vương Nhất Bác chỉ dựa vào biểu diễn, đã đưa người chung quanh vào trong nội dung kịch bản.

Ngô Vân vỗ tay, người khác cũng không có nói nhiều, Vương Nhất Bác quả thật là thích hợp với nhân vật kia nhất, cũng khó trách Ngô Vân chờ cậu lâu như vậy.

Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh Ngô Vân, cậu trầm mặc chốc lát, hỏi: "Tôi là 'Hoa hồng' sao?"

Bởi vì chỉ là thử vai, Vương Nhất Bác cũng không được nhận kịch bản hoàn chỉnh, chỉ có một đoạn ngắn.

Lời này làm Ngô Vân sửng sốt một chút, hắn đẩy kính mắt, "Tôi nghĩ cậu không quá mẫn cảm với cảm xúc."

Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác ở《 Đi đâu? 》Ngô Vân thấy cậu nhất định là Cố Tuyết Văn trong 《 Tạm biệt, hoa hồng 》.

Trong giới diễn viên có rất nhiều người đẹp đẽ, nhưng mà rất khó có người nào có thể đẹp đến như trong kịch bản miêu tả, đến khiến người ta điên cuồng nông nỗi.

Mà Vương Nhất Bác lại như đóa hoa hồng vặn vẹo tỏa ra bệnh trạng trong bóng tối.

Nhưng cậu lúc đi chương trình tống nghệ biểu hiện rất ngơ, mà Cố Tuyết Văn bên trong kịch bản phải biểu diễn phi thường tinh tế, cần phải hoàn toàn biểu đạt ra loại khí tức đặc biệt sa đọa, không thể phục chế.

Ngô Vân do dự, hắn xem qua Vương Nhất Bác quay chụp 《 Nhập sáo 》nhưng dù sao phần diễn quá ít, tình cảm cũng không đủ thâm sâu, vẫn là không dám mạo hiểm mời Vương Nhất Bác, mà là đợi đến khi chương trình tống nghệ kết thúc, liền lén tìm Tôn Hoài Quân, xem biểu diễn của Vương Nhất Bác trong 《 Cá voi trắng》, mới quyết định muốn Vương Nhất Bác đóng vai Cố Tuyết Văn.

Mà Vương Chúc Duy lại cự tuyệt. Ngô Vân đã có nhiều giải thưởng như vậy, vốn là kiêu căng tự mãn, sẽ không chờ một diễn viên cự tuyệt mình, nhưng Vương Nhất Bác thực sự thật thích hợp, hắn vẫn là nhờ Nguyễn An Ninh lại đi hỏi Vương Nhất Bác.

Mà trước lần thử vai này, hắn vẫn là cho rằng Vương Nhất Bác chỉ là rất am hiểu cách biểu diễn trước màn ảnh được đạo diễn an bài, chứ không phải chân chính hiểu rõ kịch bản.

Vương Nhất Bác rũ mắt, không giải thích thêm. Đối với chuyện cậu không thèm để ý, cậu nhất quán đều là không thèm nhìn, đương nhiên cũng biểu hiện rất trì độn.

Tuy rằng điện ảnh tên là《 Tạm biệt, hoa hồng 》, làm nam chính "Hoa hồng" Cố Tuyết Văn, nhưng mà phần diễn của Trần Vân Sinh so với Cố Tuyết Văn còn nhiều hơn một chút. Ngô Vân đã mời ảnh đế Lý Khiêm đảm nhiệm vai này từ sớm.

Nếu như lần này vẫn không mời được Vương Nhất Bác, Ngô Vân không thể vì cậu mà không quay bộ phim này, cho nên cũng chỉ là muốn thử xem thái độ, không được cũng chuẩn bị tuyển người. Những chuyện khác trong đoàn đã chuẩn bị gần xong, thậm chí ngay cả Lý Khiêm cũng sắp vào tổ phim, mà Vương Nhất Bác thế nhưng ngay cả kịch bản hoàn chỉnh đều chưa từng xem, nhất định phải càng nỗ lực hơn so với người khác. Ngô Vân cũng sắp xếp vài sư phụ đến dạy Vương Nhất Bác, trong đó có cách thoại, chỉ đạo võ thuật, còn có nhiều thứ khác phải học.

Vương Nhất Bác cho là thử vai xong phải một quãng thời gian mới nhập tổ, không nghĩ tới hành trình gấp rút như vậy, vừa đến Hồng Thành trong thời gian ngắn rốt cuộc lại không về được Tể An.

Mới vừa hẹn hò đã chia lìa là rất khó chịu, mà Vương Nhất Bác thậm chí còn chưa tạm biệt Tiêu Chiến đàng hoàng.

Lớp học của Vương Nhất Bác từ sớm đến tối đều sắp xếp rất vẹn toàn, khi đi học thì không nghĩ tới chuyện yên đương, nhưng mà vừa ra khỏi phòng học, Giang Đồng liền có thể cảm nhận được cảm xúc của Vương Nhất Bác không quá tốt.

Tuy rằng cảm xúc của Vương Nhất Bác vẫn luôn không cao, nhưng Giang Đồng cùng cậu ở chung lâu ngày, cũng có thể phân biệt ra được lúc nào là lạnh nhạt, lúc nào là không vui.

Hắn cùng Vương Nhất Bác trở về khách sạn, trước khi lấy thẻ mở cửa phòng, liền vỗ đầu, quay qua nói với Vương Nhất Bác: "Bác ca, thực sự xin lỗi, hình như tôi quên đồ ở phòng học, giờ quay lại lấy. Thực sự xin lỗi, Bác ca "

Vương Nhất Bác tuy rằng tính khí không tốt, cũng không phải loại ông chủ cay nghiệt, hơi gật đầu một cái, nhận thẻ mở cửa phòng từ trong tay Giang Đồng.

Trong phòng đen kịt một màu, Vương Nhất Bác chuẩn bị nhét thẻ vào khe, động tác chợt dừng lại.

Ngô Vân cầm nhiều giải thưởng như vậy, lại là lần đầu quay phim thương mại, đầu tư sung túc, so với đoàn phim 《 Cá voi trắng》 có tiền nhiều hơn, đến phòng khách sạn cũng là cao cấp nhất, bảo an rất tốt, nhưng hôm nay bên trong lại có tiếng hít thở khó phát hiện.

Vương Nhất Bác theo bản năng lui về phía sau.

Người kia ở huyền quan, trước tiên Vương Nhất Bác một bước đóng cửa phòng. Sức mạnh của người nọ rất lớn, mà phản ứng cũng vô cùng nhanh nhẹn, dễ như ăn cháo tránh thoát một cước Vương Nhất Bác dùng sức đạp qua, trái lại còn đem đầu gối của mình chen vào giữa hai đùi Vương Nhất Bác, khiến Vương Nhất Bác trong nháy mắt mất đi năng lực phản kháng.

Vương Nhất Bác có thể cảm giác được người kia so với mình còn cao hơn, mạnh hơn.

Người kia cũng không dừng lại động tác, trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ kéo chặt chẽ, không có một tia sáng, nhưng mà kia người vẫn dùng bàn tay thô ráp che đôi mắt Vương Nhất Bác, một cái tay khác đem Vương Nhất Bác đặt lên ván cửa. Sức mạnh của hắn quá lớn, chỉ là một tay, cũng làm Vương Nhất Bác không thể trốn thoát, thậm chí ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được.

Khắp toàn thân Vương Nhất Bác đều căng thẳng, nhấc hai tay lên cản trước người nam nhân. Cậu bị ép nhắm chặt mắt lại, lông mi quét vào lòng bàn tay người kia, như là cánh bướm yếu đuối, cho nên giãy dụa cũng như không, không có tác dụng gì.

Người kia càng dựa vào càng gần, cuối cùng đem nửa khuôn mặt chôn ở bên người Vương Nhất Bác, hô hấp ẩm ướt ở bên tai cậu.

Anh khẽ cười một cái, nói: "Há, đúng rồi, còn miệng chưa chặn lại."

Tiếng nói người kia rất thô ráp, lại khàn khàn, là âm điệu Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua, tim cậu mãnh liệt nhảy lên, đến đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Hắn cúi đầu, dùng môi lưỡi của mình ngăn chặn khuôn miệng mềm mại của Vương Nhất Bác, như vậy giữa bọn họ cũng không thể tiếp tục nói ra bất kỳ ngôn ngữ gì, không thể kêu cứu, không thể cùng bên ngoài trò chuyện, chỉ có bọn họ lẫn nhau, tất cả lời nói đều bị che mất.

Cái kia hôn cơ hồ đem Vương Nhất Bác thiêu thành tro tàn.

Anh tiếp tục không kiêng kị mà hôn Vương Nhất Bác, vẻn vẹn cách một tấm ván cửa, bên ngoài là tiếng bước chân vội vã qua lại.

Vừa rồi mỗi một động tác nhìn có vẻ đều rất thô bạo, thực ra cũng như nụ hôn này, là nóng bỏng, cực nóng, nhưng cũng là ôn nhu, dường như là đối xử với bảo vật quý giá nhất, không nỡ khiến Vương Nhất Bác có nửa điểm tổn thương hoặc là đau khổ.

Vương Nhất Bác không giãy dụa nữa. Cậu rất nhu thuận mà lộ ra cái cổ yếu đuối, tùy ý người kia từ đôi môi hôn xuống, theo gò má cùng cằm, tinh tế dầy đặc mà hôn mỗi một tấc da dẻ, cuối cùng rơi vào xương quai xanh.

Anh tựa hồ không nhịn cười được, "Nghe nói Nhất Bác đánh nhau rất lợi hại, xem ra cũng không ra sao."

Vương Nhất Bác không lên tiếng. Bởi vì ngoại trừ lần đầu đạp tới, còn lại tất cả đều là giãy dụa cho có, căn bản là không có dùng sức.

Người kia nói tiếp: "Giao hàng tận nơi, thần tượng nhỏ Nhất Bác có muốn không?"

Âm thanh này Vương Nhất Bác rất quen thuộc, dù sao đã nghe gần một năm.

Cậu nhẹ giọng nói: "Muốn."

Chỉ muốn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro