Chương 39: Đừng sợ hãi tử vong
Tiêu Chiến không ngạc nhiên như cậu nghĩ. Hai chân anh cong lại, khớp gối chống lên chiếc quần mặc nhà màu đen thành hình vòng cung, mơ hồ có thể nhìn thấy xương bánh chè không bằng phẳng, tóc anh ướt sũng tán loạn trên trán. Anh ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, anh duỗi tay cho điếu thuốc vào miệng, hai tay chống sàn nhà đứng lên dọn dẹp mấy vỏ lon bia, mơ hồ nói: "Đừng vào, đầy khói."
"Không cần dọn đâu," Vương Nhất Bác ngăn lại, "Em ngồi với anh."
Trên sàn nhà và gạt tàn đầy tàn thuốc, Tiêu Chiến ném lon bia rỗng vào thùng rác ngồi ngậm đầu lọc ngồi lại trên sàn nhà. Vương Nhất Bác ngồi đối diện với Tiêu Chiến, dựa vào kệ bếp, khoanh chân rồi nghiêng đầu nhìn anh. Tiêu Chiến đang giữ điếu thuốc ngậm trong miệng, mu bàn tay xương xẩu, có những đường gân ngoằn ngoèo, chạy dọc đến cổ tay rồi biến mất trong ống tay áo màu đen. Điếu thuốc một lần nữa bị kẹp trên đầu ngón tay, vững vàng nằm trên phần thịt mềm mại giữa các đốt, để gần điếu thuốc lại chỗ gạt tàn, ngón cái của Tiêu Chiến búng nhẹ đầu lọc, tàn tro xám xịt rơi vào gạt tàn. Vương Nhất Bác chăm chú nhìn động tác của anh, mùi khói thuốc như tràn ngập trong hơi thở anh, những vòng khói mà Tiêu Chiến thở ra méo mó rồi dần dần tản ra, chậm rãi thoát ra khỏi môi anh, che đi đôi mắt đen thẳm đó.
Mùi cồn cùng mùi khói thuốc trộn lẫn trong phòng bếp, Vương Nhất Bác hít hít mũi rồi nói chuyện: "Anh học hút thuốc từ bao giờ vậy?"
"Sau khi tốt nghiệp học viện quân sự," Tiêu Chiến vén mái tóc che mắt, "Lúc đó anh đã là đội trưởng trong quân doanh, lại mệt mỏi vì quản lý tân binh, cho nên buổi tối thường ra ngoài hút thuốc với các chiến hữu cùng kỳ để giảm bớt áp lực".
"Thảo nào Lâm Quyết cũng hút thuốc." Vương Nhất Bác gật đầu như thể nhận ra điều gì đó.
"Không chỉ có mỗi nó," Tiêu Chiến lắc đầu, ấn điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, tia lửa màu đỏ cam nhanh chóng mất đi ánh sáng, "Anh có rất nhiều chiến hữu cùng kỳ."
Tiêu Chiến đan chéo ngón tay đặt lên đầu gối rồi khẽ giải thích: "Có người đã nghỉ hưu, có người đã hy sinh vì nhiệm vụ, có người đã chuyển công tác. Chỉ có Lâm Quyết vẫn còn ở đây."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, duỗi tay nắm bàn tay to lớn của Tiêu Chiến rồi từ từ đan vào ngón tay anh, nắm thật chặt, lòng bàn tay ấm áp, giống như đang cổ vũ anh tiếp tục nói ra tâm sự mấy ngày nay của mình.
"Ở Tây Bắc," Tiêu Chiến hít sâu một hơi, "Một trung uý trong đội của anh đã hy sinh. Tối hôm đó, anh vừa đổi ca với cậu ấy không bao lâu thì cậu ấy đã bị bắn chết."
Những ngón tay đang nắm tay Vương Nhất Bác đột nhiên siết chặt lại, ngón tay cậu bị véo đau điếng.
"Cậu ấy vừa tốt nghiệp học viện quân sự chưa được bao lâu, còn rất trẻ, và đã chết trên mặt cát ấy."
Tiêu Chiến không khỏi nhớ lại cảnh tượng đó. Toàn đội giới nghiêm, anh ghìm súng đi từng bước ra ngoài, dưới chân run rẩy, đầu óc căng đến phát đau, giày quân đội nghiền trên mặt cát, phát ra âm thanh nhỏ vụn. Anh đã nghĩ rất nhiều loại khả năng, có thể chúng đã nổ súng với người đổi ca gác, hoặc có thể là mục tiêu nhiệm vụ không chính xác. Nhưng khi thực sự ra khỏi phòng, Tiêu Chiến vẫn thấy trung uý trẻ tuổi nằm ở nơi đó, viên đạn xuyên qua mũ quân đội của cậu ta, xuyên qua não, quân phục dính đầy tro bụi. Toàn đội không ai nhúc nhích, không ai dám tùy tiện tiến lên, họ không biết liệu gần đó còn có người mai phục hay không. Tiêu Chiến nắm chặt súng trong tay, anh tránh sau bức tường, vẫn luôn nhìn thi thể trên mặt đất kia. Anh biết toàn bộ đội ngũ cũng đều đang như mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể chiến hữu nằm trên mặt đất, lại không thể tiến lên.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, thi thể được đưa về. Tiêu Chiến tham dự lễ tang, anh thay lễ phục đã chuẩn bị sẵn trong văn phòng. Là sĩ quan dẫn đầu, anh mang bao tay trắng, cầm di ảnh của trung uý. Di ảnh dựa vào viền vàng trên lễ phục. Anh bước về phía trước, tiếng giày da quân đội đạp trên đất, phát ra âm thanh nghiêm túc trầm ổn, vẫn y như mọi lần.
Trong quan tài là thi thể của trung úy, mặc đồng phục chỉnh tề và phủ một lá cờ quân đội màu đỏ. Tiêu Chiến đang đứng cách thi thể không xa. Trung úy trẻ tuổi còn chưa kết hôn, chỉ có cha mẹ cậu ta đang đứng bên cạnh quan tài. Giữa bầu không khí trang nghiêm, chỉ có tiếng khóc không kìm được của họ, rồi ba tiếng súng nổ, toàn đội ngả mũ bi ai.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Chiến tham dự một đám tang quân đội, nhưng lần này anh cảm thấy vô cùng mất mát và hoảng loạn.
Anh chưa từng sợ hãi tử vong như vậy, sợ có một ngày người nằm trong quan tài để các chiến hữu ngả mũ bi ai chính là mình, sợ có một ngày ba tiếng súng vang lên để tiễn biệt mình. Lúc trung uý kia đổi ca gác với anh vẫn còn vô cùng có tinh thần, nhưng chỉ vài phút sau đã ngừng thở. Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy tử vong đang ở rất gần mình, có thể là lần sau nhiệm vụ, hoặc lần sau nữa, anh cũng sẽ đột ngột chết đi như vậy.
Nếu Vương Nhất Bác không xuất hiện trong cuộc sống đơn điệu nhạt nhẽo không có gì đáng lưu luyến của anh, vậy thì có chết cũng coi như phụng sự đất nước, không có gì đáng để tiếc nuối. Nhưng ngày nào Vương Nhất Bác cũng sẽ rúc trong ngực anh, làm nũng với anh đòi hôn, mỗi ngày đều như vậy, cho nên sẽ khiến Tiêu Chiến dần lưu luyến cuộc sống này.
Anh sợ Vương Nhất Bác sẽ rời đi, cũng sợ mình sẽ chết, anh tham lam hy vọng cả hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cứ sống đơn giản như vậy ở thành phố này.
"Sau khi tham dự đám tang của cậu ấy, anh cảm thấy mình không thể luôn may mắn như vậy được," Tiêu Chiến nói với giọng run run, "Anh đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, lần nào anh cũng bình an vô sự trở về. Nhưng có rất nhiều chiến hữu của anh, họ..."
Tiêu Chiến không nói tiếp được nữa, anh cúi đầu, cổ họng nghẹn ngào khó chịu.
Làm sao để nói cho Vương Nhất Bác hiểu, rằng anh sợ cái chết luôn chực chờ quanh mình như vậy.
Vương Nhất Bác cuộn hai chân lại quỳ trên mặt đất, lại gần Tiêu Chiến hơn. Cậu nhìn đỉnh đầu Tiêu Chiến, có một xoáy tròn nhỏ, sợi tóc xung quanh mềm mại và có trật tự. Cậu vươn tay ôm đầu Tiêu Chiến qua đầu, để anh vùi mặt vào chiếc áo len mềm mại của mình. Tiếng thở dốc hơi nặng nề của Tiêu Chiến truyền ra từ kẽ hở giữa những đường kim sợi chỉ của chiếc áo len, cảm giác nóng rực truyền đến vùng bụng dưới của Vương Nhất Bác.
"Cả tuần nay anh vẫn luôn suy nghĩ, liệu mình có thể chết trong lúc làm nhiệm vụ nào đó không." Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, ngón tay cong lên ấn lên eo Vương Nhất Bác cách lớp áo len, "Nếu, nếu như thực sự có một ngày anh sẽ... vậy em phải làm sao bây giờ."
Họ đều là những người đã chứng kiến cái chết quá nhiều lần, Vương Nhất Bác nghĩ. Tiêu Chiến đã chứng kiến cái chết ở rất nhiều nơi, lần này là ở sa mạc Tây Bắc, có thể là lần trước ở rừng nhiệt đới Tây Nam, lần trước nữa thì ở đâu? Cậu chưa bao giờ đến nhiều nơi như vậy, cũng chưa từng trải qua những tình huống nguy hiểm mà Tiêu Chiến đã trải qua. Trước đây, phần lớn thời gian của Vương Nhất Bác đều là ở trên hành lang bệnh viện. Cậu đã chứng kiến rất nhiều người bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đến khi đi ra, một số người đã không còn thở, và được phủ bằng một miếng vải trắng, cũng có người đã được dao mổ cứu sống. Vương Nhất Bác đã nhìn thấy đủ loại người khóc trong hành lang bệnh viện, càng thấy nhiều, Vương Nhất Bác càng trở nên luyến tiếc cuộc sống.
Nhưng con người chỉ là phàm nhân, sinh mệnh dài hay ngắn, cũng giống như sợi tơ kéo ra từ khung cửi, dọc đường trôi qua vô số cảnh sắc, sông núi ao hồ, trời cao trăng sáng, đến cuối cùng sẽ bị cắt đứt và rơi vào bóng tối vô tận.
"Một ngày nào đó chúng ta sẽ rời đi," Vương Nhất Bác chậm rãi nói, "Không ai đoán trước được cái chết, có thể là rất nhiều năm sau, cũng có thể là ngày mai."
Đây là một sự thật phũ phàng, không ai có thể thoát khỏi.
Vương Nhất Bác vuốt ve từ tóc mái đến gáy Tiêu Chiến, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên. Sợi tóc đâm vào tay hơi ngứa, cả lòng bàn tay cậu cũng bắt đầu nóng lên.
"Đừng sợ hãi tử vong, vì không ai có thể chống lại nó, vậy thì điều chúng ta nên làm phải là những điều gì đó có ý nghĩa trong thời gian chúng ta biết mình còn sống. Nếu trước khi chết mà vẫn phải ôm niềm day dứt hối hận, đó mới là đau khổ nhất."
"Anh hỏi em, nếu có một ngày anh chết đi, em phải làm sao đây." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, đặt lên ngực trái của mình, "Em và Tiêu Minh Hàng sẽ cố gắng sống tốt, anh cũng sẽ không rời đi, anh mãi mãi sẽ ở nơi này, trong hình xăm này, trong trái tim em."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác cúi xuống một chút, tì trán lên trán Tiêu Chiến và lặp lại: "Đừng sợ hãi tử vong."
"Vậy anh nên làm gì thì mới là điều có ý nghĩa?" Tiêu Chiến chậm rãi bình tĩnh lại, trong lúc nói còn có mùi thuốc lá hơi đắng.
"Ví dụ như," Vương Nhất Bác chớp mắt, hôn lên môi Tiêu Chiến rồi nhanh chóng rời đi, "Yêu em này."
Nếu thực sự không có cách nào thoát khỏi cái chết, vậy tốt hơn hết là nên cảm nhận và trải nghiệm những điều vô hạn trong cuộc sống hữu hạn, chẳng hạn như tình yêu, đó chính là điều vô hạn điển hình nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro