Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Mệt mỏi lạ thường




Khi Tiêu Chiến về đến nhà, đúng lúc là buổi tối cuối tuần, Vương Nhất Bác và Tiêu Minh Hàng cùng đang ở nhà. Anh đứng ngoài cửa lắng nghe âm thanh, hẳn là hai người đang ăn tối. Anh kéo kéo cà vạt quân phục, vươn tay vặn nắm đấm cửa, tháo giày da, cúi đầu tìm dép lê của mình, thanh âm không lớn lắm: "Anh về rồi."

Rất bình thường, giống như một người chồng đi làm đúng giờ về rồi chào hỏi vợ, chỉ có điều thời gian làm việc hơi dài và chỗ làm hơi xa. Tiêu Chiến đi đôi dép lê ấm áp và ngẩng đầu nhìn hai người đang ngơ ngác bên bàn ăn.

"Anh hai, " Tiêu Minh Hàng phản ứng đầu tiên, "Anh ăn cơm chưa?"

Vương Nhất Bác buông bát đũa, vọt vào trong ngực Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị cậu lao mạnh tới đến mức lùi về sau vài bước. Anh đứng vững lại rồi ném cặp tài liệu xuống đất, trở tay ôm eo Vương Nhất Bác, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve sống lưng cậu. Vương Nhất Bác vừa được anh ôm liền vùi đầu vào ngực Tiêu Chiến hít sâu, ngửi mùi hương linh sam quen thuộc, còn cả mùi cát bụi từ Tây Bắc.

"Ăn rồi," Tiêu Chiến lắc đầu, ý bảo Tiêu Minh Hàng không cần lấy bát đũa nữa, rồi cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Sao lại ôm anh chặt thế?"

"Nhớ anh lắm." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Có vẻ khí hậu Tây Bắc thật sự rất khắc nghiệt, thoạt nhìn Tiêu Chiến tiều tụy đi không ít, đôi mắt thâm quầng, môi cũng khô nứt, tóc cũng dài ra. Vốn trước đó tóc anh rẽ ngôi, trước trán chỉ xoã xuống vài sợi, chỉ hơi chạm xuống mắt, nhưng giờ đôi mắt anh nhìn rất mệt mỏi!

"Ừm, anh cũng rất nhớ em," Tiêu Chiến vỗ lưng Vương Nhất Bác, "Em ăn cơm trước đi, anh thu dọn chút đồ đạc."

Anh cởi chiếc mũ quân đội rồi cầm trên tay, sau đó cầm chiếc cặp đi lên lầu. Vương Nhất Bác luôn cảm thấy bất an, lo lắng nhìn bóng lưng Tiêu Chiến rồi thở dài ngồi trở lại bàn tiếp tục ăn.

"Cảm giác không ổn lắm," Tiêu Minh Hàng do dự nói, "Hình như tâm trạng anh hai không tốt."

"Anh cũng thấy vậy." Vương Nhất Bác cau mày, ngữ khí tràn đầy lo lắng.

"Ăn cơm trước đi đã, anh không ăn, lát anh hai lại mắng em." Tiêu Minh Hàng gõ gõ đũa lên bát, lôi kéo sự chú ý của Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác, ăn cơm nào."

Vương Nhất Bác lườm, nhéo nhéo tay Tiêu Minh Hàng: "Gọi ai Vương Nhất Bác thế hả, thật không biết lớn nhỏ, em phải gọi anh là anh."

"Vâng vâng," Tiêu Minh Hàng học theo Tiêu Chiến, cũng đã rất hiểu kỹ năng nịnh nọt Vương Nhất Bác, dù sao chuyện gì cũng là Vương Nhất Bác đúng là được, "Chị dâu, ăn cơm nào."

"......."

Tiêu Chiến vẫn luôn không xuống lầu, Vương Nhất Bác đi lên mở cửa nhìn vào, thấy anh đang nằm nghiêng ngủ, có lẽ là do nhiệm vụ này thực sự mệt mỏi. Vương Nhất Bác cũng không quấy rầy anh nữa, cậu cầm quân phục đặt ở một bên, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

"Anh hai em ngủ rồi," Vương Nhất Bác bảo Tiêu Minh Hàng tắt máy hút bụi, "Giữ im lặng chút, chắc anh ấy mệt quá rồi."

Vương Nhất Bác rũ rũ bộ quân phục, bụi rất nhiều: "Anh giặt quân phục cho anh ấy, em đi rửa bát đi."

Bộ đồ này không thể giặt máy được, phải giặt tay, cẩn thận mới không bị hỏng.

"Để lát nữa," Tiêu Minh Hàng liếc nhìn Vương Nhất Bác, "Anh đi rửa bát đi, em giặt đồ, anh không biết giặt tay đâu."

Vương Nhất Bác nóng nảy: "Sao anh lại không biết giặt tay chứ?"

"Thế anh định giặt như thế nào?" Tiêu Minh Hàng cầm quân phục, "Lấy điện thoại tra baidu à? Trình độ của anh cao lắm là rửa bát thôi, đừng giặt nữa, hỏng lại phiền."

"Hai anh em em sao cứ coi anh như đồ ngốc thế hả?" Vương Nhất Bác tức đau cả đầu, cậu xắn tay áo, mắng một tiếng rồi đi vào nhà bếp.

"Cũng gần thế thôi ấy mà," Tiêu Minh Hàng cũng xắn tay áo, cầm quân trang vào phòng tắm, "Ngốc một nửa thôi."

Buổi tối, lúc Vương Nhất Bác tắm rửa xong chuẩn bị ngủ mà Tiêu Chiến cũng chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Vương Nhất Bác rón rén mà đóng cửa, xốc lên chăn nằm lên giường. Tiếng giường đệm sột soạt trong bóng tối nghe có vẻ đột ngột, cậu sợ đánh thức Tiêu Chiến nên cứng người không dám cử động nhiều, chỉ có thể từ từ dịch người vào chăn. Tới khi nằm vào trong chăn rồi, Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, anh vẫn đang ngủ, nhưng hàng mày vẫn cau lại, không biết đang phiền lòng vì cái gì.

Trời đã vào đầu đông, đêm tháng Mười Một khá lạnh, chân Vương Nhất Bác không dễ ấm lên chút nào, giờ đang co rụt lại, lạnh như băng. Thân thể Alpha bên cạnh đang không ngừng tản ra hơi ấm, Vương Nhất Bác cảm thấy lạnh nên không khỏi dịch về phía Tiêu Chiến thêm chút, nhưng chân lại co về phía sau, cậu sợ lạnh đến Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lại co người lại chút, chỉ lộ ra khuôn mặt. Tiêu Chiến đối diện cậu đang nằm nghiêng, cánh tay tinh tráng đặt dưới đầu, anh nhắm mắt lại, thở đều đều. Tiêu Chiến có ngũ quan rất tinh xảo, đường nét góc cạnh rõ ràng, chính khí lạnh thấu xương từ giữa mày lan ra, xương mày cao ngất khiến hốc mắt càng sâu hơn, trông giống như bờ vịnh không đáy lạnh lẽo, đôi mắt chính là dòng nước sâu, mũi là vách núi cao lớn bên bờ vịnh, kiên định đĩnh bạt. Vương Nhất Bác thò mặt lại gần hơn chút, hơi thở ấm áp của Tiêu Chiến phả vào mặt cậu, hơi nóng, còn hơi ngứa, giống như những nụ hôn bình thường anh vẫn trao cho cậu vậy.

Trong bóng tối, họ nằm nghiêng đối diện nhau, Vương Nhất Bác chỉ có thể nương ánh đèn đường mờ nhạt xuyên thấu qua rèm để hơi nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Tiêu Chiến. Hơi thở của họ giao triền, nhịp hô hấp trùng với nhịp tim kéo dài, cảm xúc nhiệt liệt hoà cùng nhịp tim như sinh ra phản ứng hoá học trong không khí, phóng thích nhiệt lượng rồi chuyển động như sóng lăn tăn trong căn phòng ngủ này. Vương Nhất Bác cảm thấy chân mình dần dần lên, cậu rất muốn chui vào lòng Tiêu Chiến, được lồng ngực rộng lớn ôm chặt lấy, nhưng giờ lại nghĩ, cứ im lặng nhìn đối phương ngủ cũng thực không tồi.

Cậu cảm giác như có một chiếc lông vũ đang quét tới quét lui trong lòng, khiến đáy lòng vô cùng ngứa ngáy. Vương Nhất Bác ngẩng đầu hôn lên đôi mi mềm mại của Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến cau mày, anh mở mắt ra rồi lại nhắm lại.

Tiêu Chiến tỉnh rồi, Vương Nhất Bác không cần phải cực kỳ cẩn thận nữa, cậu lập tức mở hai tay ôm Tiêu Chiến rồi chui vào ngực anh, ôm eo anh, còn cọ cọ vào ngực anh nữa. Cơ thể cậu co lại hết mức có thể, hai bàn tay to lớn của Tiêu Chiến phối hợp ôm lấy cậu, hơi thở ấm nóng phả lên đầu cậu.

"Anh dậy rồi nha."

"Ừm..." Tiêu Chiến vẫn còn ngái ngủ, giọng khàn khàn trầm trầm, "Bị em hôn tỉnh rồi."

Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu lên, hôn mấy cái lên cằm Tiêu Chiến, chạm tới mấy cọng râu lún phún. Vương Nhất Bác không dừng lại, vẫn hôn dọc đường cằm, còn liếm lên yết hầu anh. Hôn tới mức toàn thân như nóng nảy. Tiêu Chiến đặt tay sau gáy Vương Nhất Bác, ấn gáy cậu rồi cúi đầu nhìn chằm chằm môi Vương Nhất Bác. Nhìn một hồi, anh cúi đầu hôn lên, bàn tay trên eo cũng từ từ siết chặt, nhẹ nhàng cắn môi Vương Nhất Bác, hôn cho đến khi cậu không thở nổi. Vương Nhất Bác thở hổn hển, hai mắt long lanh, dường như còn có chất lỏng trong đó.

"Sao lại tủi thân rồi?" Tiêu Chiến luồn tay vào tóc Vương Nhất Bác, đầu ngón tay xoa xoa chân tóc, "Có phải muốn khóc không?"

Tiêu Chiến không hỏi thì không sao, nhưng vừa hỏi, Vương Nhất Bác đã không cầm được nước mắt. Cậu nắm cổ áo Tiêu Chiến, mạnh tay lau nước mắt cho mình, giọng mềm nhũn: "Em rất nhớ anh... hai tuần rồi, thực sự nhớ anh lắm."

"Giờ anh về rồi mà," Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, "Em có ngoan ngoãn ăn cơm không?"

Vương Nhất Bác lau nước mắt, sụt sịt đáp lời: "Có, nhưng Tiêu Minh Hàng không nấu ngon bằng anh, nó còn chê em rửa bát không sạch nữa."

Tiêu Minh Hàng luôn không kiên nhẫn, chẳng giống Tiêu Chiến chút nào. Tiêu Chiến chưa bao giờ ghét bỏ cậu, còn luôn cổ vũ cậu nữa, Vương Nhất Bác nghĩ mà tủi thân.

"Vậy có ngoan ngoãn ngủ không?"

"Lạnh," Vương Nhất Bác giơ chân lên chà xát vào đùi Tiêu Chiến, "Không ai ngủ với em, em lạnh lắm."

Tiêu Chiến duỗi tay nắm lấy chân Vương Nhất Bác, áy náy nói: "Lần sau anh nhất định sẽ không ra ngoài lâu như vậy nữa, anh sẽ cố gắng nhận những nhiệm vụ nhỏ."

"Vâng," Vương Nhất Bác vội vã gật đầu, "Không có anh, em làm gì cũng không vui được..."

Vương Nhất Bác có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Chiến. Cậu rúc vào ngực Tiêu Chiến, liên tục lải nhải. Tiêu Chiến kiên nhẫn nghe cậu lẩm bẩm về bệnh viện, nghe cậu phàn nàn chuyện Tiêu Minh Hàng không biết lớn nhỏ gọi thẳng tên mình, còn nói nhất định cũng phải bắt Tiêu Minh Hàng gọi mình là anh mới được. Đang nói, chợt nghe tiếng hít thở có quy luật trên đỉnh đầu mình, Vương Nhất Bác nhìn lại, Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi rồi.

Xem ra nhiệm vụ lần này thật sự rất khó khăn. Vương Nhất Bác hôn lên đôi môi khô khốc của Tiêu Chiến, khẽ nói: "Ngủ ngon."

Dáng vẻ mệt mỏi khác thường của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác lo lắng. Hình như anh đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, Vương Nhất Bác có thể cảm giác được là có chuyện khiến Tiêu Chiến phiền não, tàn thuốc trong gạt tàn rất nhiều, có đôi khi nửa đêm Vương Nhất Bác tỉnh lại, thấy bên cạnh mình đã lạnh rồi. Tiêu Chiến khoác áo khoác đứng hút thuốc trên ban công. Cậu không biết cách hỏi xem Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện gì, hoặc anh đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ có thể cố nén lo lắng trong lòng.

Tình trạng này kéo dài gần một tuần. Một tuần sau, vào chiều thứ Sáu, Vương Nhất Bác được nghỉ nửa ngày, cậu bắt taxi về nhà nghỉ ngơi. Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, cậu đặt đồ trong tay lên sofa rồi mở cánh cửa nhà bếp đang đóng kín.

Tiêu Chiến ngồi trên mặt đất, giữa các ngón tay còn kẹp điếu thuốc lá, trước mặt là mấy lon bia rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro