Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Thêm một Tiêu Minh Hàng




Buổi tối nằm trên giường, khi hai người thảo luận xem nên để Cố Hàng ở phòng nào, Tiêu Chiến đã hơi cáu kỉnh.

Nguyên nhân là do Vương Nhất Bác định để Cố Hàng ở phòng trước đây của mình, nhưng Tiêu Chiến nhất quyết muốn để Cố Hàng ở phòng cho khách tầng một. Căn phòng đó ngay từ đầu đã không được sử dụng, cả hai đều không hề thu dọn phòng đó. Bên trong chỉ có một chiếc giường cùng chiếc tủ không biết đã bám bao nhiêu bụi, nhưng căn phòng Vương Nhất Bác ở trước đây thì được trang bị đầy đủ, chỉ cần thay chăn đệm là có thể vào ở luôn rồi.

"Cứ để Cố Hàng ở phòng cũ của em là được mà," Vương Nhất Bác không đồng tình với ý kiến ​​của Tiêu Chiến, "Như vậy tiện hơn."

"Không được, anh không đồng ý."

Thái độ của Tiêu Chiến rất kiên quyết, anh cau mày lắc đầu. Vương Nhất Bác không kiên nhẫn như vậy, tính cậu vốn đã hay nổi cáu, nói vài lần đều bị cự tuyệt, khó tránh khỏi có hơi bực bội, cũng bắt đầu cao giọng lên. Tiêu Chiến không nói nữa, anh quay người đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, hơi cuộn người lại, vai lưng rộng lớn hơi cong. Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng Tiêu Chiến, không hiểu sao lại nhìn ra được dáng vẻ này có hơi tủi thân. Cậu ngây ra một lát, sau đó lại gần ôm eo anh, tay kia hơi chống lên, gác cằm lên cánh tay to lớn của Tiêu Chiến rồi ngó ngó anh. Tiêu Chiến đang nhắm mắt lại, đường cằm đẹp đẽ, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao ngất, yết hầu hơi nhô lên, môi cũng mím chặt, thoạt nhìn quả thật đang tức giận.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi: "Anh phải nói cho em biết vì sao anh không muốn Cố Hàng ở căn phòng kia nha."

Tiêu Chiến không nói gì, Vương Nhất Bác bỗng nghẹn ngào, phải mất một lúc lâu mới nói ra: "Nếu anh đồng ý nhận nuôi nó vì em thì... hay là thôi đi. Em không muốn anh phải miễn cưỡng làm gì cả..."

"Không phải," Tiêu Chiến mở mắt ra, "Anh không miễn cưỡng."

"Vậy tại sao anh không để nó ở trong phòng cũ của em?"

Tiêu Chiến luôn ngượng ngùng nếu để Vương Nhất Bác biết mình ghen tuông, nhưng anh luôn coi Vương Nhất Bác như bé cưng của mình, như thể một đứa nhỏ bốn năm tuổi cứ cầm kẹo không chịu buông tay, ai chạm vào một chút cũng không được, cho dù kẹo chưa bóc vỏ, chỉ nhìn thôi cũng không. Trong lòng Tiêu Chiến như đang bốc hỏa, cái chuyện như ghen tuông này, nói ra thì có vẻ như anh quá ích kỷ. Tiêu Chiến không muốn để Vương Nhất Bác cảm thấy anh là kẻ cứ hở tí là ghen, dù thực tế đúng là vậy. Từ một khắc khi tình yêu sinh ra ấy, trái tim Tiêu Chiến như tràn ngập chất lỏng chua chua ngọt ngọt, Vương Nhất Bác làm ngọt độ tăng lên, và những người khác chỉ hơi chút thân cận với cậu thôi là sẽ làm tăng độ chua.

"Căn phòng đó có mùi vị của em," Tiêu Chiến đành phải nói toạc ra, "Anh không muốn để người khác ngửi thấy."

Thật là một lý do vừa buồn cười vừa dịu dàng.

Trong lòng Vương Nhất Bác nóng lên, giống như có dòng nước ấm thong thả chảy qua, khiến mỗi góc trong tim đều trở nên ấm áp. Cậu gác chân lên eo Tiêu Chiến rồi nghiêng người qua, chuyển thành tư thế đối mặt với anh, rồi yên tĩnh nằm trong ngực Tiêu Chiến. Lòng bàn tay ấn trên ngực trái Tiêu Chiến, dưới tay là cơ bắp rắn chắc cùng tiếng tim đập. Tiêu Chiến sợ cậu ngã từ mép giường xuống nên bàn tay to giữ chặt mông nhỏ mềm mại của Vương Nhất Bác, ôm chặt cậu thêm chút.

"Em quý giá vậy sao?" Vương Nhất Bác trêu chọc.

Tiêu Chiến trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, vô cùng vô cùng quý giá, quý giá tới mức không muốn ai trông thấy hết."

Dường như chỉ dùng lời nói thì không đủ để chứng minh Vương Nhất Bác quý giá như thế nào với mình, Tiêu Chiến liền đè người dưới thân, vùi đầu hôn lên cổ Vương Nhất Bác, bàn tay thô ráp trườn từ bên dưới lên eo cậu, xuyên vào trong quần áo, sờ soạng da thịt mịn màng của Vương Nhất Bác, cái rốn cũng tròn trịa, eo thon mềm mềm. Tiêu Chiến chỉ cần dùng hổ khẩu là có thể dễ dàng túm chặt vòng eo ấy, bàn tay to thô ráp xoa lên như vuốt ve nhung tơ. Cổ cũng rất mềm mại, là nơi tuyệt vời để lại những dấu hôn mơ hồ, hàm răng chỉ cần nghiến nhẹ có thể để lại dấu vết, đôi môi nóng ướt mút mát là có thể khiến làn da ấy nóng rực lên. Vương Nhất Bác bị trêu chọc đến mức không nhịn được. Cậu quay đầu trốn tránh, nhưng khi quay đầu, làn da như nhuyễn ngọc càng lộ ra nhiều hơn, bị Tiêu Chiến hôn đến mức toàn thân mềm nhũn. Tay Vương Nhất Bác giữ lấy khuôn mặt Tiêu Chiến, ánh mắt sáng ngời hôn lên môi anh. Tiêu Chiến dừng lại và nhìn Vương Nhất Bác.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ cạnh giường, bộ đồ ngủ của Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến vò thành một đống hỗn độn, bên phải bị kéo lộ ra nửa xương quai xanh. Cậu nằm trên giường, tay Tiêu Chiến chống ở hai bên, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy Vương Nhất Bác.

"Vĩnh viễn chỉ là bảo bối của một mình anh, đừng lúc nào cũng ghen," Vương Nhất Bác cọ cọ bàn tay mềm mại của mình lên mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghiêng đầu cọ vài cái vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác, "Được không?"

"Được." Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, hôn lên những ngón tay sạch sẽ trắng trẻo ấy.

Trùng hợp là chính Cố Hàng cũng chọn ở trong căn phòng cho khách ở lầu một ấy. Tối hôm chuyển đến, Cố Hàng không nén được hưng phấn, đi loanh quanh lầu một. Căn phòng đó vẫn hơi bụi bẩn. Tiêu Chiến lấy chăn mùa hè đã giặt trước đó trong tủ ra đặt lên sofa, định để Cố Hàng dùng tạm mấy ngày, sau đó cuối tuần sẽ đi mua ít đồ dùng cơ bản cho thằng bé.

Tiêu Chiến cầm chổi ngoài cửa, định quét dọn phòng cùng Cố Hàng. Vương Nhất Bác xấu hổ, nghĩ mình cũng không thể cứ không làm gì được, liền xung phong giặt cây lau nhà, để Tiêu Chiến và Cố Hàng dọn dẹp trong phòng.

Cố Hàng cầm khăn ướt lau tủ đầu giường, vừa lau vài cái liền không nhịn được hỏi Tiêu Chiến: "Sao đột nhiên anh lại đổi ý? Là vì Vương Nhất Bác sao?"

"Không," Tiêu Chiến quét bụi thành một đống, "Sau khi gặp nhóc, anh mới đưa ra quyết định này."

Cố Hàng không nói gì nữa. Tiêu Chiến ngước mắt liếc nhìn Cố Hàng, biết thằng bé cũng giống như Vương Nhất Bác, lo lắng không biết có phải vì Vương Nhất Bác nên anh mới miễn cưỡng nhận nuôi nó không.

"Cố Hàng, nghề nghiệp của anh là quân nhân," Tiêu Chiến dừng động tác trong tay, "Anh sẽ không quyết định vội vàng, cũng sẽ không vô trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nhóc có thể yên tâm."

Tiêu Chiến nghĩ một chút rồi dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Nếu nhóc thực sự lo lắng thì nên lo lắng về việc chúng tôi sẽ chăm sóc nhóc như thế nào. Vương Nhất Bác và tôi đều rất vụng về trong chuyện này."

"Cám ơn hai anh..." Cố Hàng quay lưng, giả bộ tiện tay chạm lên khóe mắt để lau hàng nước mắt sắp trào ra, "Em cũng không biết phải... báo đáp thế nào."

Tiêu Chiến đi tới, vỗ vai Cố Hàng: "Có thể lớn lên thật tốt và trở thành người mà nhóc muốn trở thành, đó là báo đáp lớn nhất rồi."

"Có phải giờ em đã có một gia đình rồi không?" Cố Hàng hiếm khi lộ ra nụ cười chân thành.

"Đương nhiên rồi," Vương Nhất Bác cầm một cây lau nhà ướt sũng đi vào, cậu bực bội giặt cây lau nhà, hổn hển trả lời: "Từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà."

Đương nhiên, để thực sự trở thành người một nhà cũng cần phải qua một khoảng thời gian. Vương Nhất Bác lo Cố Hàng không thích ứng tốt, cũng lo Tiêu Chiến không thể hoàn toàn tiếp nhận Cố Hàng. Nhưng sự thật chứng minh, cậu chỉ đơn giản là lo lắng quá mức.

Hai Alpha ấy rất giống nhau.

Cố Hàng luôn có một cảm giác thân thiết khó tả với Tiêu Chiến. Lúc quyết định chuyển hộ khẩu với Vương gia hay Tiêu gia, Cố Hàng đã không chút do dự lựa chọn Tiêu gia rồi. Vương Nhất Bác thực rầu rĩ, cậu nổi cáu túm cổ áo Tiêu Chiến, hỏi có phải Tiêu Chiến rót bùa mê gì cho Cố Hàng không. Rõ ràng là cậu có hảo cảm với Cố Hàng trước, nhưng giây tiếp theo đã bị Tiêu Chiến túm eo ôm vào lòng. Tiêu Chiến vỗ lưng cậu, đắc ý trả lời: "Mị lực của cá nhân đó."

Tiêu Minh Hàng đã sửa tên ho khan hai tiếng, ý muốn nhắc nhở hai người đang dính nhau trên sofa chú ý chút, rồi đơn giản giải thích: "Vì em cảm thấy anh hai sẽ là thần tượng của bất cứ Alpha nào chưa thành niên thôi."

Không cần ai dạy, thằng bé cũng đã bắt đầu gọi Tiêu Chiến là anh hai rồi.

Lúc Lâm Quyết cùng Vương Khải Âu nghe nói hai người Vương Nhất Bác nhận nuôi một Alpha liền vui vẻ tới chơi. Họ còn tưởng đó là một thiếu niên đáng yêu hoạt bát, ai ngờ lại là một thằng nhóc lạnh lùng. Chỉ khi có Vương Nhất Bác ở nhà mới có thể biểu hiện ra chút mềm mại, cứ ra bên ngoài lại lạnh nhạt giống y như Bác sĩ Vương. Tiêu Chiến và Tiêu Minh Hàng đều có tính tình lạnh nhạt trời sinh. Toàn bộ sự dịu dàng của Tiêu Chiến đều thuộc về Vương Nhất Bác, mà Tiêu Minh Hàng lúc ở nhà cũng hơi nói nhiều chút. Lần này tới, Lâm Quyết lén lút phàn nàn với Tiêu Chiến, bảo họ đừng để biển số nhà bên ngoài làm gì, cứ làm cái biển viết động băng cho nhanh.

Nghe vậy, Tiêu Chiến vỗ cái đét vào lưng Lâm Quyết, mi thì biết cái gì hả.

Người ngoài sao mà biết được khi ở nhà, họ luôn vui vẻ hài hòa chứ. Tiêu Chiến và Tiêu Minh Hàng thay phiên nhau nấu cơm, Vương Nhất Bác chỉ phụ trách rửa bát cùng phơi quần áo. Buổi sáng Tiêu Minh Hàng còn có lớp tự học, không chờ được hai người Vương Nhất Bác nên ngồi xe buýt đi học trước. Buổi tối Tiêu Chiến lái xe ra khỏi quân doanh thì sẽ đến trường đón Tiêu Minh Hàng trước, sau đó lại đến bệnh viện đón Vương Nhất Bác. Đến khi trong nhà tắt đèn chuẩn bị ngủ, Tiêu Chiến sẽ đè lên Vương Nhất Bác làm tình. Tiêu Minh Hàng ở dưới tầng một nên Vương Nhất Bác cũng không dám kêu quá lớn, cậu vô cùng đáng thương che miệng, kẹp chặt dương vật Tiêu Chiến, khóe mắt cũng đỏ bừng.

Có thêm một Tiêu Minh Hàng, ban đầu Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến còn thu liễm, không ôm ấp hôn hít trước mặt thằng bé. Mãi đến một tuần sau, hai người buổi sáng đứng trong phòng tắm rửa mặt không đóng cửa, Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến bôi kem cạo râu như thường lệ, bôi xong thì làm nũng, để Tiêu Chiến đè Vương Nhất Bác trên bồn rửa mặt hôn, sau đó bị Tiêu Minh Hàng đi vào phòng tắm bắt gặp. Khuôn mặt nhỏ của Vương Nhất Bác đỏ bừng, sợ tới mức cơn ngái ngủ biến mất sạch sẽ, túm Tiêu Chiến cổ áo không biết nên làm sao bây giờ. Nhưng Tiêu Minh Hàng chỉ mặt không đỏ tim không đập rời khỏi phòng tắm, còn tiện tay đóng cửa lại, bình tĩnh nói: "Hai người cứ tiếp tục, nhưng nhanh chút nhé, em sợ muộn học lắm."

Sau ngày hôm đó, hai người chẳng ngại ngùng gì nữa. Khi ở nhà ôm hôn mọi lúc mọi nơi đã trở thành thông lệ, Tiêu Minh Hàng chỉ coi như không thấy.

Số lượng nhiệm vụ trong quân đội lại bắt đầu tăng lên, Tiêu Chiến được cử ra ngoài để thi hành một nhiệm vụ quan trọng. Anh ở khu Tây Bắc hai tuần. Tây Bắc nhiều gió cát, vô cùng khô nóng khiến môi anh nứt nẻ, còn phải ôm súng ngồi xổm trong một gian nhà gỗ, chăn lạnh như băng. Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến Vương Nhất Bác, dường như càng ngày anh càng mệt mỏi mỗi khi làm nhiệm vụ. Hơn nữa bây giờ trong lòng anh đã có vướng bận, mỗi khi không có việc, anh chỉ muốn về nhà sớm chút.

Buổi tối, Tiêu Chiến được đổi ca đi ngủ. Anh đang lo lắng không biết trong thời gian này, người ở nhà có ngủ ngon không thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng. Thần kinh lập tức căng thẳng, anh cầm khẩu súng bên cạnh lên, cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro