Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Tình yêu là gì




Mùa hè đã nuôi cho Tiêu Chiến một thói quen, đó là cứ sáng ngủ dậy là sẽ kéo mở hết rèm cửa sổ. Mặt trời sáng mùa hè luôn vàng óng, chiếu qua cửa sổ xua đi khí lạnh trong phòng, chơi đùa trên gối chăn đen tuyền. Đây là thời khắc khởi đầu rực rỡ nhất.

Nhưng hôm nay lại không có, Tiêu Chiến đứng trước cửa sổ, bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa như trút nước, cây bị gió thổi đung đưa và rụng rất nhiều lá.

Đây là cơn mưa đầu thu.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng bước đến bên giường, ngồi xổm xuống nhìn Vương Nhất Bác đang ngủ say sưa, chăn bị kéo xuống dưới khiến nửa vai cậu lộ ra trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Tiêu Chiến kéo chăn lên cho Vương Nhất Bác, lại ước lượng độ dày của tấm chăn trong tay, hơi mỏng. Tiêu Chiến quyết định tối nay sẽ thay chăn mùa thu. Có lẽ là do động tác kéo chăn hơi lớn nên lông mi Vương Nhất Bác run lên. Cậu run rẩy, không hài lòng khịt mũi vài cái, một lúc sau lại ngáy nhỏ. Tiêu Chiến nghe mà buồn cười, hôn lên nửa khuôn mặt trắng nõn của cậu rồi mới đi xuống lầu làm bữa sáng.

Đá viên đã bị Tiêu Chiến cưỡng chế không cho vào sữa nữa rồi. Vương Nhất Bác cầm lấy cốc sữa, cảm giác ấm áp đã hoàn toàn đánh thức cậu khỏi cơn ngái ngủ. Cậu cầm chiếc cốc, đau khổ nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đang khuấy mì nước, không ngẩng đầu lên, thản nhiên từ chối Vương Nhất Bác làm nũng: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi sáng không thể uống lạnh được."

"Thôi được rồi." Vương Nhất Bác méo miệng, "Nhưng buổi tối em vẫn uống đá nhé."

"Không được."

Vương Nhất Bác nheo mắt, nhưng Tiêu Chiến chẳng hề hấn gì. Cậu cau mày, giả bộ nổi cáu: "Em đã nói là tối em sẽ uống đá."

"Được rồi." Tiêu Chiến thở dài, "Chỉ được một viên thôi đấy."

"Được, được, " Vương Nhất Bác nghiêng người hôn chụt một cái lên mặt Tiêu Chiến, "Anh thật tốt!"

Giả bộ giận à?

Phát hiện ra xong, Tiêu Chiến bất lực nói: "Lừa anh à?"

Vương Nhất Bác nuốt ngụm sữa cuối cùng và lắc đầu cười: "Lần sau em sẽ không lừa anh nữa."

"Còn giả bộ nổi giận thì tuần sau ngày nào cũng làm."

Miếng mì suýt nữa sặc trong miệng, Vương Nhất Bác gian nan nuốt xuống. Ngày nào cũng làm, Vương Nhất Bác ăn không tiêu đâu. Ở phương diện tình ái, khả năng kiềm chế của Tiêu Chiến quả thực là số âm, hơi khiêu khích một đã không nhịn được rồi. Vương Nhất Bác tắm rửa xong cũng phải ngoan ngoãn mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi mới bước ra. Có một lần Vương Nhất Bác không mặc quần mà chỉ có mỗi chiếc quần lót xuống lầu rót nước uống, bị Tiêu Chiến đè trên bàn ăn liếm liếm hôn hôn, đặc biệt là hình xăm trên ngực trái kia, bị hôn đến mức đỏ bừng.

Vương Nhất Bác lườm Tiêu Chiến, sau đó tức giận cúi đầu ăn mì.

Lúc chuẩn bị ra ngoài thì mưa đã tạnh, Vương Nhất Bác chậm rãi thay quần áo, Tiêu Chiến đứng ở cửa chờ, rồi sực nhớ ra điều gì, liền hô lên lầu: "Nhớ mang ô nhé, hôm nay trời sẽ mưa đấy."

"Rồi rồi," Vương Nhất Bác thuận miệng đáp rồi vội vàng phi xuống cầu thang, còn kéo Tiêu Chiến, "Đi nhanh thôi, em sắp muộn rồi."

Cuối cùng cũng tới bệnh viện, chấm công xong, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay bệnh nhân trong khoa tuyến thể cũng không quá nhiều, phẫu thuật trong thì cũng không còn bệnh nhân nào nữa. Vương Nhất Bác ngồi trong văn phòng đọc tài liệu hồi lâu thì cảm thấy đầu óc choáng váng, định ra hành lang đi dạo. Nhưng vừa mở cửa ra, Vương Nhất Bác theo bản năng nhìn sang trái, quả nhiên, cậu bé kia lại ngồi ở đó.

Ngày đầu tiên Vương Nhất Bác không quan tâm, nhưng đến ngày thứ hai, ngày thứ ba và ngày thứ tư, ngày nào cậu bé cũng đến ngồi chỗ cũ. Hôm nay là ngày thứ năm, Vương Nhất Bác vô tình nghe được tin tức từ các y tá. Nghe nói mẹ cậu bé bị bệnh ở tuyến thể, mấy ngày trước khi được đưa vào đã trở nặng, mấy hôm nay bệnh tình đã được khống chế, ngày nào cậu bé cũng tới đây trông.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa văn phòng, nhìn cậu bé từ xa. Thoạt nhìn có lẽ cậu ấy vẫn còn nhỏ, lẻ loi một mình ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu nhìn mặt đất, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Cậu do dự một lúc, nhưng vẫn bước qua.

"À... xin chào." Đã rất lâu, Vương Nhất Bác không chủ động bắt chuyện với người lạ nên giờ có hơi căng thẳng. Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh cậu bé, "Nếu em muốn, chúng ta có thể... ờm, tâm sự."

Cậu bé ngẩng đầu, bình tĩnh liếc nhìn Vương Nhất Bác, nhàn nhạt nói: "Anh tới an ủi em à?"

"Gì cơ?" Vương Nhất Bác không hiểu.

"Em tưởng anh biết." Cậu bé không nhìn nữa, "Hôm nay bà qua đời rồi, em nghe các y tá nói với nhau."

Vương Nhất Bác biết cậu bé đang nói tới mẹ mình. Đột nhiên nghe được tin này khiến Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, cậu mấp máy môi, không biết an ủi cậu bé thế nào, chỉ đành khô khan nói: "Nén bi thương, thuận theo tự nhiên."

Trên thế giới này có rất nhiều cảm xúc buồn thương rất khó diễn đạt bằng lời, và lời nói luôn quá thiếu thốn mỗi khi đối mặt với cảm xúc.

"Em không buồn," Cậu bé phủ định lời an ủi này, "Em không phải con đẻ của mẹ."

Không phải con đẻ nên không buồn sao? Vương Nhất Bác cảm thấy hơi kỳ lạ, lại sợ làm tổn thương cảm xúc của cậu bé nên cậu thận trọng hỏi: "Em không buồn là vì... bà ấy đối xử tệ với em sao? Mẹ nuôi... của em ấy."

Cậu bé lắc đầu: "Không tốt cũng không xấu."

"Mẹ em không kết hôn, ban đầu nhận nuôi đúng là rất tốt với em, nhưng dù sao cũng không phải thân sinh," Nói tới đây, giọng cậu bé có hơi run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Con người ta luôn rất khó để luôn giữ được kiên nhẫn với thứ gì đó, cho nên, bà bắt đầu cảm thấy em là gánh nặng, có điều bà không nhẫn tâm đưa em về lại cô nhi viện."

Vương Nhất Bác có thể tưởng tượng đến tình cảnh một người phụ nữ nhất thời hứng khởi muốn làm mẹ đơn thân, nhưng sau khi trải qua một thời gian dài, đã làm hao mòn sự kiên nhẫn và tình yêu dành cho đứa con nuôi của mình. Và ngày qua ngày ép mình phải làm một số việc cơ bản, chẳng hạn như mua mấy bộ quần áo cũ rẻ tiền cho con nuôi, còn muộn màng nhớ ra phải thay ga trải giường theo mùa cho nó, chắc bà cũng không ngờ khi mình sẽ trải qua những ngày cuối cùng trên cõi đời này, đứa con nuôi mà bà vốn chẳng mấy để ý sẽ ở lại bệnh viện với mình tận bốn ngày.

"Em rất lương thiện." Vương Nhất Bác chỉ có thể đưa ra kết luận này.

"Bà là người tốt," Cậu bé cúi đầu nói, "Chỉ không yêu thương em mà thôi."

Vương Nhất Bác nghe rồi không khỏi thở dài, "Sẽ có người yêu thương em."

Cậu bé không nói gì.

"Em tên gì?" Vương Nhất Bác đổi chủ đề, cố gắng làm bầu không khí dễ chịu hơn một chút, "Bao lớn rồi?"

"Em tên Cố Hàng, hàng trong hàng thiên, sắp mười sáu tuổi." Cố Hàng chuyển đề tài sang Vương Nhất Bác, "Em biết anh, nhưng không biết tên anh."

Vương Nhất Bác hiểu ra: "Biết anh á? Cũng là nghe các y tá nói à?"

"Đúng thế, anh rất nổi tiếng, chồng anh cũng vậy." Cố Hàng thành thật gật đầu.

"Chồng anh..." Vương Nhất Bác đỏ mặt, "Chắc là chút đề tài buôn chuyện thôi ấy mà."

"Không phải buôn chuyện, các y tá khen chồng anh rất có trách nhiệm." Giọng điệu Cố Hàng khá trưởng thành, nghe không giống một thiếu niên mười sáu tuổi cho lắm. Cậu bé thành thật hỏi, "Nghe nói lúc trước anh từng bị đe doạ."

"Ừm, nhưng anh rất may mắn sống sót."

"Chồng anh rất yêu anh đúng không?" Cố Hàng hỏi.

Vương Nhất Bác không do dự đáp: "Rất yêu, anh cũng rất yêu anh ấy."

"Yêu là gì?" Giọng Cố Hàng rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác.

Câu hỏi này khiến Vương Nhất Bác có chút không nói nên lời.

Tình yêu là gì? Vương Nhất Bác không thể diễn tả cảm giác của mình khi ôm, hôn hay thậm chí là làm tình với Tiêu Chiến. Tình yêu vừa trừu tượng lại vừa cụ thể, đôi khi là một cái nhìn, một cái ôm, đôi khi là pha cốc sữa buổi sáng, hoặc hương thơm của bột giặt ngoài ban công, hay cả những tiếng rên rỉ bí mật trong bóng tối. Vương Nhất Bác mới biết đến tình yêu trong một khoảng thời gian không dài, cho nên cậu cũng không biết giải thích sao về vấn đề này với Cố Hàng.

Một y tá gần đó đang gọi Vương Nhất Bác, nói là có một bệnh nhân đăng ký.

Vương Nhất Bác lo lắng đứng dậy, nhìn văn phòng, Cố Hàng cũng đứng dậy.

"Mẹ nuôi của em đã qua đời, kế tiếp em định làm gì?"

Cố Hàng thành thật trả lời: "Trở về cô nhi viện, chờ người tiếp theo nguyện ý nhận nuôi em. Em còn phải học xong, hiện tại không thể tự nuôi sống mình."

"Ngày mai giờ này chờ anh ở đây nhé," Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, "Anh sẽ nói cho em đáp án, tình yêu là gì."

Cố Hàng hơi do dự, Vương Nhất Bác cũng không có thời gian chờ cậu bé trả lời, vội vàng xoay người đi tìm bệnh nhân.

"Anh cũng rất tốt," Cố Hàng ở sau lưng cậu hô to, "Thật đấy."

"Cảm ơn, anh biết mà."

Buổi tối tan sở trời mưa to, Tiêu Chiến gửi tin nhắn nói quân doanh đang có việc gấp, bảo Vương Nhất Bác tự bắt taxi về.

Tuy nhiên, có một vấn đề rất quan trọng, Vương Nhất Bác không mang ô.

Sáng nay rõ ràng Tiêu Chiến đã nghiêm túc nhắc cậu, Vương Nhất Bác cũng nhớ mình đã đáp rồi, nhưng nói thế thôi chứ cũng không mang ô theo.

Vương Nhất Bác đứng ở cổng bệnh viện, nhìn hàng đợi trên app gọi xe đã đầy người, có hơi sốt ruột. Nếu cậu dùng app gọi xem thì không biết bao giờ mới về đến nhà.

Cứ chờ đợi như vậy cũng không phải một cách hay. Vương Nhất Bác cởi áo khoác trùm lên đầu rồi chạy ra đường cái. Ở đó có một trạm xe buýt, Vương Nhất Bác đứng chờ ở trạm xe. Cậu liên tục nhoài người ra ngoài để xem có chiếc taxi trống nào đi ngang qua không. Nhưng tất cả đều có chở khách, chỉ đành đợi xe buýt. Mưa càng ngày càng lớn, Vương Nhất Bác ướt sũng, khó khăn lắm mới chờ được xe buýt thì trên người cậu chỉ có một ít tiền mặt. Cậu lục lọi trong túi tìm tiền lẻ, lại luống cuống cất chiếc áo khoác dùng che mưa đi và tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Mưa to làm ướt kính xe, Vương Nhất Bác nhìn đèn xe ngoài cửa sổ cũng mờ ảo thành vệt đỏ đỏ vàng vàng. Cậu ngơ ngác nhìn cảnh mưa, trong đầu vẫn đang nghĩ đến Cố Hàng.

Vương Nhất Bác có thể hình dung ra hoàn cảnh của Cố Hàng từ những câu chuyện rời rạc của cậu bé. Có lẽ cậu bé đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ, khi bắt đầu có ký ức thì được mẹ nuôi nhận nuôi, không ngờ mẹ nuôi cũng đã qua đời. Câu hỏi của Cố Hàng luôn khiến trong lòng Vương Nhất Bác có hơi bế tắc, tình yêu là gì? Làm sao để Cố Hàng hiểu được tình yêu? Không ai thương cậu bé, cha mẹ ruột không thương, đã vứt bỏ cậu. Mẹ nuôi cũng không thương, chỉ là vì một chút trách nhiệm nên mới tùy ý chăm sóc cậu bé. Mười lăm tuổi, có lẽ cậu bé ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng lại cứ như một ông cụ non, không hề ghét bỏ vì mẹ nuôi đã không quan tâm mình, còn hiểu rõ bà là một người tốt, chỉ không yêu thương mình mà thôi. Trái tim cậu bé ấy thật thiện lương, không hề oán hận người khác.

Những suy nghĩ này cứ chập chờn trong đầu Vương Nhất Bác. Cũng may khi cậu xuống xe, mưa đã tạnh, Vương Nhất Bác kéo quần áo ướt đẫm vội vã về nhà.

Tiêu Chiến đã trở lại, đèn trong nhà sáng lên rồi. Hôm nay xe buýt bị hoãn trên đường quá lâu, Vương Nhất Bác cởi giày tất ướt sũng, còn để lại một ít vệt nước trên sàn. Tiêu Chiến đang thay chăn mùa thu trong phòng, nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài nhìn, vừa vặn đụng phải Vương Nhất Bác cả người ướt sũng. Vương Nhất Bác lúng túng đứng đó.

"Có phải anh đã nhắc em mang ô đi không?" Tiêu Chiến tức giận, khuôn mặt anh vốn đã lạnh lùng, khi nổi giận lại càng lãnh đạm, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt đen thẳm không hề có độ ấm.

Vương Nhất Bác rất sợ Tiêu Chiến sẽ tức giận, vì vậy cậu rụt rè bước lên vài bước, nhẹ nhàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, em quên mang theo..."

Lần này không dễ dỗ như vậy, Tiêu Chiến không để ý đến Vương Nhất Bác đang làm nũng. Anh lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác rồi lại vào phòng tiếp tục thay chăn mùa thu.

Đến tận khi Vương Nhất Bác tắm rửa xong, Tiêu Chiến cũng chưa nguôi giận. Anh nhắm mắt lại, nằm trên giường để ấm đệm chăn, nhưng áp suất quanh thân vẫn cực thấp. Vương Nhất Bác biết lần này là do mình sai, nếu đổi là Tiêu Chiến, cậu đã nhắc rồi mà còn không mang theo ô rồi ướt đẫm nước mưa về nhà, chắc cậu cũng giận lắm.

Nhưng có mâu thuẫn nào mà làm tình không thể giải quyết chứ?

Vương Nhất Bác lại gần Tiêu Chiến, lén hít hít mùi cây linh sam, tay lần theo cơ bụng của Tiêu Chiến rồi luồn vào quần ngủ của anh, xoa bóp thứ to lớn đang ngủ đông kia.

"Ngủ đi, anh rất mệt."

Không thành thật chút nào cả. Vương Nhất Bác chạm vào dương vật người đàn ông của mình, rõ ràng nó đã bắt đầu cứng lên và trở nên nóng bỏng, cậu rướn người hôn mút lên yết hầu Tiêu Chiến.

"Nhưng mà em muốn..." Vương Nhất Bác mềm giọng nũng nịu, "Chồng yêu ơi, em muốn làm tình."

Người đàn ông dùng thái độ dã man thô lỗ lật người đè lên cậu, bắt đầu lột quần áo của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, lòng bàn tay xoa lên cơ lưng đang phập phồng của anh. Bàn tay to lớn của Tiêu Chiến túm lấy đầu vú trong áo ngủ lỏng lẻo rồi mút đến mức nó đỏ cả lên. Vương Nhất Bác vừa kéo đẩy anh, vừa rên rỉ.

"Muốn làm tình sao?" Tiêu Chiến mút mạnh lên ngực cậu, "Hôm nay làm như vậy, lần sau em cũng không nhớ mang ô đâu, phải như vậy mới nhớ."

Vương Nhất Bác thật sự bị lăn qua lộn lại mà làm rất nhiều lần, thứ đồ bên trong mông vẫn luôn thọc cậu đến mức nước mắt, đùi trong bị bàn tay anh vỗ đến đỏ bừng, hình xăm trên ngực trái bị Tiêu Chiến hôn đến mức sưng lên khó chịu, lỗ nhỏ cũng bị trứng dái vỗ đến sưng đỏ. Cuối cùng cậu bị làm đến mức không còn sức lực, mềm nhũn ghé vào ngực Tiêu Chiến thở dốc.

"Em biết lỗi rồi..." Vương Nhất Bác ứa nước mắt, "Lần sau em nhất định sẽ mang ô..."

Một hồi tình ái sung sướng tràn trề khiến tâm trạng Tiêu Chiến tốt hơn nhiều. Anh lười biếng ôm vai Vương Nhất Bác, bàn tay to lớn xoa xoa mông cậu, trong phòng tràn đầy hơi thở tình dục khiến người ta vô thức thả lỏng.

"Ông xã," Giọng Vương Nhất Bác vẫn mềm nhũn, "Em có việc muốn hỏi anh..."

"Gì vậy?" Tiêu Chiến nghịch nghịch tóc Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nín thở, thu hết can đảm.

"Em biết anh không muốn có con nhỏ, em cũng thế, nhưng... anh có muốn một đứa bé lớn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro