Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30




Hôm sau, họ thực sự đi lặn biển.

Tiêu Chiến đội mũ dưỡng khí và cố gắng thả lỏng cơ thể hết mức có thể. Anh vẫn chưa thể thích ứng với tình trạng không trọng lượng dưới nước, rất khó điều khiển chính xác cơ thể mình. Nước biển từ mọi phía đánh úp tới, kín kẽ như một chiếc kén dịu dàng nhưng mạnh mẽ bao bọc anh. Anh hơi duỗi tay, muốn cầm tay Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác cứ như một chú cá linh hoạt. Cậu buông tay Tiêu Chiến, và bám vào lan can bên cạnh mình, giẫm lên lớp cát mềm dưới đáy biển, từ từ bước về phía đàn cá nhiệt đới cách đó không xa. Bước đi hơi loạng choạng, tốc độ vừa phải, lòng bàn chân mang giày lặn khua một chút cát mềm khiến nước dưới chân đục ngầu, nhưng chỉ một lát sau cát đã lắng xuống, nước lại trong suốt.

Giờ là buổi sáng, nhìn gì trong nước biển cũng rất rõ. Vương Nhất Bác vừa đến bãi biển đã bị những thứ ở đây thu hút. Sau khi nhìn lướt qua motor nước, dù lượn và thuyền kayak, cậu dứt khoát kéo Tiêu Chiến đi lặn biển để ngắm san hô.

Đi dưới nước thì không được để mũ dưỡng khí xiêu vẹo, nếu không nước sẽ tràn vào. Toàn thân Tiêu Chiến cứng ngắc, vì không quen cảm giác không trọng lượng nên anh phải nắm lấy lan can lạnh lẽo rồi chậm rãi tiến về phía trước, cố gắng đuổi kịp Vương Nhất Bác. Đột nhiên, một đàn cá nhiệt đới đổ xô đến bơi về phía anh. Tiêu Chiến vô thức nhắm mắt lại. Khi đàn cá nhiệt đới đến gần, chúng tự động tách ra và lướt qua Tiêu Chiến. Nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được những cái đuôi mềm mại của cá nhiệt đới lướt qua ngón tay, thậm chí còn nghe thấy âm thanh ù ù của một số con cá vụng về vô tình va vào mũ dưỡng khí của mình. Trước mắt chỉ còn một màu đen nên cảm quan chợt bị phóng đại, nước biển bên người bị khuấy động bởi đàn cá nhiệt đới đang bơi lội, còn có chút âm thanh ù ù khiến anh cảm thấy đại dương rộng lớn này thật sâu thẳm và yên tĩnh, dường như chỉ còn lại mình anh.

Vương Nhất Bác đâu? Tiêu Chiến hoảng hồn mở mắt ra, và nhìn thấy cái đuôi màu vàng của con cá nhiệt đới cuối cùng vụt qua mắt mình. Anh nóng lòng muốn tìm Vương Nhất Bác, vụng về quay lại, nước biển đã trở lại vẻ trong suốt dịu ngoan. Anh thấy Vương Nhất Bác cách đó không xa, bên cạnh rạn san hô, đưa tay về phía một đàn cá nhiệt đới màu đỏ. Ban đầu đàn cá sợ hãi chạy tán loạn, sau một lúc mới chậm rãi tiến lại gần, thăm dò mổ miếng bánh mì nhỏ trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác. Khi con cá táo bạo kia xác nhận là không có nguy hiểm thì đàn cá tranh nhau bơi vào tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cười tươi trong chiếc mũ dưỡng khí trong suốt, nhưng không dám động mạnh để khiến đàn cá sợ. Cậu cố nhịn cười, nhưng dường như con cá mổ vào lòng bàn tay khiến cậu ngứa ngáy nên đã không thể nhịn được. Cậu cười đến mức mắt cong cong, chân cũng khẽ run, chờ đàn cá ăn xong rồi yên tĩnh bơi đi, Vương Nhất Bác mới quay người lại, bắt gặp ánh mắt Tiêu Chiến.

Cậu thực sự rất vui vẻ.

Ngắm nhìn những đàn cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội, thăm những rạn san hô có hình dạng khác nhau, nước biển mát lạnh thổi qua khiến tuyến thể của cậu như đang đáp lại. Đáy biển chính là vườn địa đàng, Vương Nhất Bác chơi đùa trong thế giới nhỏ bé này, gửi lại tất cả những lo lắng của mình vào trong đại dương. Vương Nhất Bác mỉm cười với Tiêu Chiến, lông mày cong, môi hồng răng trắng. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi tới nắm chặt tay Vương Nhất Bác, một lần nữa đi trong nước.

Vương Nhất Bác rất thích ở biển, cậu vừa cởi mũ dưỡng khí dùng để đi bộ dưới đáy biển đã hào hứng chạy đến lặn san hô và bắt đầu mặc thiết bị lặn. Lặn san hô tự do hơn nhiều so với đi bộ dưới đáy biển, Vương Nhất Bác hứng thú đong đưa chân, Tiêu Chiến bơi phía sau, nhìn Vương Nhất Bác xoay người uyển chuyển trong biển. Tiêu Chiến không lặn nhanh được nên chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp Vương Nhất Bác. Đôi mắt hắc bạch phân minh dưới kính của Vương Nhất Bác xoay chuyển. Cậu đã nghĩ ra một ý tưởng hay để bắt nạt Tiêu Chiến. Bình thường, Tiêu Chiến luôn dựa vào sức lực của mình trấn áp cậu, lúc ở trên giường, dù cậu cầu xin cũng không chịu nghe. Vương Nhất Bác liền nhanh nhẹn trốn sau rặng san hô gần đó.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang trốn phía sau rạn san hô liền ra đó tìm cậu. Vừa muốn nắm chân Vương Nhất Bác thì cậu lại tránh ra, hơi đá chân và bơi trở lại phía trước rạn san hô, nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, Vương Nhất Bác cứ luôn đợi cho đến khi Tiêu Chiến sắp bắt được cậu rồi mới trốn đi. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy Tiêu Chiến đã nổi cáu, Vương Nhất Bác không dám làm người ta tức giận nữa, cậu cầm tay Tiêu Chiến và chớp chớp mắt với anh vài lần qua kính lặn.

Kết quả của kiểu trêu chọc này là sau khi họ lên bờ, Tiêu Chiến đã kéo Vương Nhất Bác ra sau một cây dừa, nhéo eo Vương Nhất Bác và hôn cho đến khi môi cậu sưng lên.

"Cái đồ hẹp hòi!" Vương Nhất Bác xoa xoa khoé môi sưng đỏ, "Khó khăn lắm em mới có cơ hội bắt nạt anh mà..."

Tiêu Chiến nheo mắt, vén mái tóc bị nước biển làm ướt, lộ ra cái trán đầy đặn, thanh âm tràn đầy cảnh cáo: "Còn muốn bị hôn nữa không?"

Vương Nhất Bác lập tức giơ tay che miệng, lắc đầu: "Không muốn không muốn, đi thôi... chúng ta đi dạo nhé..."

Đó là một ngày nắng đẹp, đầy tiếng sóng vỗ và gió thổi. Vương Nhất Bác rất thích bãi biển trên đảo Ngô Chi Châu này. Cát ở đây mềm và mịn, sạch và trắng nữa, giống như những con sò trắng đẹp đẽ. Nước biển màu xanh lam, có pha chút màu xanh lục, Vương Nhất Bác lưu luyến đứng ngắm bờ biển một lúc lâu mới đi thăm những địa điểm khác trên đảo.

Điều mà Vương Nhất Bác không ngờ tới là trên đảo còn có chim hồng hạc, những sinh vật xinh đẹp mà cậu chỉ nhìn thấy trên màn ảnh.

Cậu phấn khích đến mức không nói nên lời, cứ đứng bên cạnh không chịu rời đi, còn dùng máy ảnh chụp ảnh, vừa chụp vừa nói không ngừng.

"Anh nhìn những chiếc lông vũ màu hồng này, chậc chậc chậc", Vương Nhất Bác chụp liên tiếp mấy bức ảnh, "Thật dễ thương và xinh đẹp..."

Tiêu Chiến bối rối, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sinh vật màu hồng có cổ dài và chân dài này. Anh không hiểu tại sao Vương Nhất Bác không thể ngừng chụp ảnh những con chim màu hồng ấy. Nhìn thấy Vương Nhất Bác đã chụp ảnh mấy con chim này sắp vượt quá số ảnh cậu chụp cho mình, Tiêu Chiến ghen tị, nắm lấy tay Vương Nhất Bác: "Mấy con quái vật chân dài, có gì hay ho chứ, đi thôi."

Vương Nhất Bác đuổi theo Tiêu Chiến, vừa đi vừa nhìn những bức ảnh trong máy ảnh: "Sao lại có gì hay ho? Đây là chim hồng hạc, là một loài chim! Nó không phải là quái vật chân dài! Giống chim này rất nổi tiếng trên Internet! Hiếm khi mới được trông thây một lần..."

"Chim gì?" Tiêu Chiến cau mày hỏi.

"Hồng hạc," Vương Nhất Bác nói, vẻ mặt không thể tin được, "Anh chưa từng nghe nói sao? Trên mạng rất nổi tiếng mà..."

"Anh không mấy khi lên mạng..." Tiêu Chiến đáp, "Nói chính xác là anh không hay xem mạng xã hội..."

Vương Nhất Bác nghiêm túc gật đầu: "Hiểu rồi, không ngờ anh còn lạc hậu hơn cả em."

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến lại uy hiếp, "Có phải chỉ có hôn mới có thể bịt miệng em không?"

"Không, em sẽ không nói gì nữa," Vương Nhất Bác rụt cổ, hờn dỗi lẩm bẩm, "Em sẽ xem ảnh vậy..."

Vương Nhất Bác nghiêm túc xem ảnh, còn mỉm cười vui vẻ hơn cả lúc chụp ảnh Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ghen tị: "Chụp không đẹp, thà chụp anh còn hơn."

"Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Quá đáng rồi đó nha, ngay cả chim mà cũng ghen tị."

"...Không phải."

"Ừ ừ ừ, rồi, anh không phải." Vương Nhất Bác liên tục gật đầu, sau đó cúi đầu xem ảnh.

Hai người chơi ở đảo Ngô Chi Châu một ngày, đến tối mới trở về khách sạn. Vương Nhất Bác mệt mỏi, toàn bộ sức lực đều đã dành cho việc tung tăng trong biển, sau khi vào phòng liền không muốn động đậy. Nhưng cậu toát rất nhiều mồ hôi, dính dính khó chịu. Tiêu Chiến vào phòng tắm, xả đầy nước vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước, rắc muối tắm rồi bế cậu vào. Vương Nhất Bác lười biếng chống cằm trên thành bồn tắm, nhìn Tiêu Chiến cởi quần áo.

Tiêu Chiến vai rộng eo hẹp, anh cởi bỏ áo ngắn tay, để lộ phần thân trên vạm vỡ, cơ bắp cánh tay và cơ bụng rõ ràng. Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn Tiêu Chiến, anh quay lại đối mặt với Vương Nhất Bác rồi cởi quần. Từ phần dưới cơ bụng đến vùng tam giác nổi lên những đường gân xanh rõ ràng. Vương Nhất Bác luôn cảm thấy phần gợi cảm nhất trên cơ thể Tiêu Chiến chính là ở đó. Những đường gân xanh kéo dài từ cuối của cơ bụng đến đỉnh dương vật, ẩn vào phần lông mu. Vương Nhất Bác vẫn hay mút theo đường gân xanh ấy rồi hôn đến dương vật anh.

Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác đang rất mệt mỏi và không muốn làm tình. Cậu lười biếng trượt xuống bồn tắm, lắc đầu nói với Tiêu Chiến đang cởi quần: "Đừng cố dụ dỗ em, hôm nay em mệt lắm, không có ham muốn, dụ dỗ cũng vô ích thôi."

"......."

Tiêu Chiến cởi quần áo, cũng nằm vào bồn tắm và kéo Vương Nhất Bác vào lòng.

Bên cạnh bồn tắm là một cửa sổ sát đất hướng ra bãi biển gần khách sạn. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn mặt biển trong ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, cơ thể cậu được bao bọc trong làn nước ấm áp, bao nhiêu mệt mỏi cũng từ từ thả lỏng, cảm thấy vô cùng thoải mái. Vương Nhất Bác hơi co người vào trong ngực Tiêu Chiến rồi quay đầu tiếp tục nhìn ra biển.

"Hôm nay vui không?"

Tiêu Chiến hôn lên vành tai Vương Nhất Bác, khẽ hỏi.

"Vui lắm!" Vương Nhất Bác không chút do dự gật đầu.

"Xem ra bé cưng rất thích biển." Tiêu Chiến nhéo nhéo vành tai Vương Nhất Bác chơi đùa, hơi thở ấm áp phun lên vai Vương Nhất Bác.

"Thật sự rất tuyệt vời. Khi bước vào trong biển, em cảm thấy như mình được nước biển đồng hóa, rất thoải mái." Vương Nhất Bác nghĩ một lúc, "Có lẽ là do nó quá phù hợp với chất dẫn dụ của em, cảm giác đó... giống như, tất cả những gì em sợ hãi đã biến mất, đó là một cảm giác tuyệt vời."

Nói xong, Vương Nhất Bác cười bổ sung: "Lần sau chúng ta có thể đi rừng linh sam mấy ngày, anh cũng sẽ cảm thấy như vậy."

"Ừm," Tiêu Chiến cọ chóp mũi vào trán Vương Nhất Bác, trầm giọng trả lời: "Rất khó, bởi vì anh luôn sợ hãi một điều."

Vương Nhất Bác ngẩng lên, tò mò hỏi: "Điều gì làm anh sợ vậy?"

"Hôm nay lúc đi dạo dưới biển, lúc em đi trước, sau đó một đàn cá xông về phía anh, anh không nhìn thấy em," Tiêu Chiến chậm rãi nói, "Lúc đó anh rất sợ, sợ em sẽ biến mất, cho nên sau đó khi lặn san hô, anh mới cố chấp muốn bắt em."

Vương Nhất Bác nghe mà tim như thắt lại, cậu chạm tay lên tóc Tiêu Chiến, cố gắng an ủi: "Sẽ không biến mất đâu, thậm chí... có người muốn giết em, mà em còn không chết, có nghĩa là ông trời vẫn muốn em sống mà."

Khi nhắc lại chuyện này, vẻ mặt Vương Nhất Bác vô cùng miễn cưỡng.

"Ừ, không biến mất, đừng nghĩ nữa."

Tiêu Chiến thực sự rất sợ hãi, từ lúc nhìn thấy con dao trên gáy Vương Nhất Bác, trong lòng anh đã lo lắng. Tiêu Chiến sợ một ngày nào đó Vương Nhất Bác sẽ thực sự rời xa anh. Trên đời có quá nhiều nguyên nhân có thể dẫn đến cái chết. Tai nạn, tự sát, giết người, anh chỉ có thể bắt Vương Nhất Bác ở cạnh mình càng nhiều càng tốt.

"Anh có biết Mengbanaxi không?" Vương Nhất Bác thay đổi chủ đề.

Tiêu Chiến nhíu mày lắc đầu.

"Trong tiếng dân tộc Thái, đó là một thiên đường kỳ diệu và lý tưởng, thực ra là ám chỉ Tây Song Bản Nạp," Vương Nhất Bác thở dài. "Em vẫn luôn muốn đến thăm Tây Song Bản Nạp để xem Mengbanaxi là thiên đường như thế nào."

"Nhưng em phát hiện, thực ra em cũng không thực sự muốn đến Tây Song Bản Nạp, em chỉ muốn đến Mengbanaxi và tìm Mengbanaxi của riêng mình."

Tiêu Chiến phản ứng lại: "Vậy bây giờ nơi đây là Mengbalanasi của em à?"

"Không," Vương Nhất Bác cười lắc đầu, "Còn thiếu một điều kiện."

Xa xa có tiếng sóng vỗ vào một vách đá nhỏ, tạo ra âm thanh cao vút.

"Phải có cả anh ở đây nữa thì nơi này mới trở thành Mengbanaxi của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro