Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20




"Bác sĩ Vương... ừm, mọi thứ đã sẵn sàng." Y tá cầm chặt tờ giấy đồng ý phẫu thuật trong tay, không ngừng liếc nhìn tuyến thể dưới miếng dán mà Vương Nhất Bác vừa xé xuống, trên đó là dấu răng thật sâu, "Ầu shit..."

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác nghi ngờ ngẩng đầu nhìn y tá, à, là vết cắn trên tuyến thể. Tối hôm qua Tiêu Chiến đã cắn ba lần, tuyến thể đã hơi sưng tấy, dính chặt vào miếng dán nên rất không thoải mái, cho nên cậu đã gỡ nó ra khi đến văn phòng.

"Bác sĩ Vương... đây là... tạm thời hay vĩnh viễn?" Y tá mạnh dạn hỏi.

"Vĩnh viễn," Vương Nhất Bác lấy một miếng dán khác, nghiêng đầu đến trước gương và dán miếng dán chặn vào. Hơi đau, lần sau sẽ không cho Tiêu Chiến cắn mạnh như vậy nữa, "Lạ lắm sao? Tôi đã kết hôn rồi mà."

Lạ chứ, lạ chết đi được.

Y tá cố nén lại không nói nữa. Sáng nay hành lang khoa tuyến thể bỗng tràn ngập mùi chất dẫn dụ như một khu rừng rậm toàn cây linh sam. Mùi hương vô cùng hung hãn, chỉ ngửi thôi là biết đó là chất dẫn dụ của một vị Alpha nào đó rồi. Các y tá tìm khắp nơi, cứ tưởng là miếng dán của bệnh nhân nào đó hết hiệu lực, nhưng không ngờ hoá ra lại là Bác sĩ Vương luôn lạnh lùng như thể người sống chớ gần lại bị đánh dấu vĩnh viễn.

Vương Nhất Bác mà lại có liên quan đến đánh dấu vĩnh viễn, như thế còn chưa đủ kỳ lạ sao?

Phải biết người này là Vương Nhất Bác từng bị các y tá nghi ngờ mắc chứng ám ảnh sợ hãi với các Alpha, thế mà giờ lại có thể để người khác đánh dấu mình vĩnh viễn. Chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, y tá vẫn chưa tin được, vẻ mặt phức tạp nhìn Vương Nhất Bác.

Hôm nay tâm trạng Vương Nhất Bác rất tốt, cho nên cậu còn mỉm cười vỗ vai y tá: "Đừng ngạc nhiên thế, chuyện gì cũng có thể mà. Ờm, rốt cuộc thì Vương Nhất Bác cũng bị đánh dấu vĩnh viễn rồi."

Nói xong, cậu vừa ngân nga một bài hát vừa đi về phía phòng mổ, để lại y tá đang sững sờ đứng đó.

Chuyện gì cũng có thể ấy hả? Thế vì sao chỉ hai tháng trước, anh vẫn tin là cả đời này mình sẽ không liên quan đến tình yêu, khi đó còn vô cùng bi quan với tình yêu ấy chứ. Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác chỉ muốn nhanh chóng làm xong ca phẫu thuật này rồi tan làm sớm một chút để về nhà với Tiêu Chiến. Làm gì cùng anh cũng được, chỉ nhìn nhau cười thôi cũng được, vậy cũng khiến người ta có tâm trạng tốt nhất rồi, giống như dưa hấu trong mùa hè, lò sưởi trong mùa đông vậy, là chuyện vui vẻ cực kỳ.

Tiêu Chiến dựa vào xe việt dã, giơ tay nhìn đồng hồ, hẳn là Vương Nhất Bác sắp ra rồi. Anh vào xe trước bật điều hoà, Vương Nhất Bác sợ nóng nhất, cho nên Tiêu Chiến bật điều hoà ở mức tối đa trước. Sau đó anh ngồi trên ghế lái, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Vương Nhất Bác ở cổng bệnh viện. Thời gian vừa lúc, rất nhanh, anh đã trông thấy cậu.

Cổng bệnh viện người đến người đi, vô cùng vội vàng, phần lớn đều mang vẻ mặt lạnh nhạt hoặc buồn bã nên họ đi đường cũng không hề nhìn xung quanh, chỉ nhanh chóng tìm nơi mình cần đến rồi vào đó. Chỉ có Vương Nhất Bác là chậm rãi xuống khỏi bậc thang, gương mặt vẫn cao ngạo lạnh nhạt như thế. Nước da Vương Nhất Bác là da trắng lạnh, môi hồng răng trắng, bề ngoài không thích cười, hơn nữa quanh năm chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần âu cùng áo blouse trắng khiến khí chất lạnh lùng càng thêm nổi bật. Tuy dễ nổi cáu nhưng những lúc ấy lại không hề tức giận tới đỏ mặt rồi nói năng lộn xộn như người bình thường. Trái lại, Vương Nhất Bác càng giận sẽ càng bình tĩnh, chỉ trở nên vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ mất kiên nhẫn trong giọng nói mà thôi, sẽ không trộn lẫn với những cảm xúc phẫn nộ khác. Cho nên ở một khía cạnh nào đó, Vương Nhất Bác là một người đơn giản lại dễ thoả mãn, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt thì cậu sẽ rất kiên nhẫn với mọi người. Nếu không may xù lông, vậy thì chỉ cần kiên nhẫn vuốt lông cho cậu, làm theo lời cậu, dần dần bé mèo sẽ thu móng vuốt và hàm răng sắc bén lại, trở lại vẻ ngoài điềm tĩnh ít nói, khi vui vẻ còn sẽ cho người ta xoa xoa.

Tiêu Chiến đặt tay lên vô lăng, nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa bệnh viện tìm mình. Cậu nhíu mày nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt khóa lại trên xe việt dã của Tiêu Chiến. Trong thoáng chốc, biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác thay đổi, vẻ lãnh đạm lập tức biến mất, đôi môi vừa mím chặt một giây trước giờ đã khẽ mỉm cười, mắt hạnh xinh đẹp cong cong, đôi đồng tử đen láy nhưng trong veo sáng ngời rực rỡ, ngay cả lông mày cũng hơi giãn ra thành một vòng cung dễ thương lại ngoan ngoãn. Sau đó cậu kiễng chân, vui vẻ vẫy tay với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không phải chỉ ngẫu nhiên khuất phục Tiêu Chiến, mà đã quá nhiều lần. Anh biết chứ, chỉ khóc thôi cũng đã nhiều rồi, lần nào cũng đỏ cả mũi lên. Mà mỗi lần Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác khóc là anh lại cảm thấy bản thân mình như một củ hành tây khổng lồ, chẳng lẽ anh đã vô tình phóng thích khí nhạy cảm gì hay sao mà cứ mỗi lần thấy anh là Vương Nhất Bác lại khóc?

Nhưng nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Những mặt không để ai biết của Vương Nhất Bác đều không chút do dự lộ ra trước mặt anh, từ khóc lóc đến chủ động giữ lấy dương vật của anh, từ hôn môi đến lúng túng trốn vào chăn, từ ngại ngùng mời gọi làm tình đến quấn cặp đùi mềm mại nóng bỏng lên eo anh, từ thổn thức đến rên rỉ, từ căm ghét đến yêu sâu đậm. Mỗi lần Tiêu Chiến nghĩ đến những quá trình chậm chạp và tương phản to lớn này đều cảm thấy vô cùng động tâm với Vương Nhất Bác. Mà động tâm thì sẽ động tình, giống như bây giờ vậy, chỉ nhìn Vương Nhất Bác đứng ở cửa bệnh viện, chủ động xua tan tất cả thờ ơ lạnh nhạt của mình mà mỉm cười với anh là dương vật anh lại bắt đầu sưng lên.

Tất cả những thứ này đều là những mặt mà người khác chưa từng thấy ở Vương Nhất Bác, chỉ mình anh thấy, chỉ thuộc về anh. Giống như những dấu vết ái muội lưu lại dưới áo sơ mi của Vương Nhất Bác đều do Tiêu Chiến dùng môi lưỡi cùng ngón tay lưu lại, chỉ hai người họ biết mà thôi.

Đây là bí mật tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Vương Nhất Bác mở ghế phụ rồi lên xe việt dã, còn chưa kịp thắt dây an toàn đã bị Tiêu Chiến túm lại hôn. Họ cùng nhau nếm gió mùa hè giữa môi và lưỡi, hơi thở giao triền, mùi hương linh sam khiến chất dẫn dụ của Alpha trong máu Vương Nhất Bác bắt đầu xao động bất an. Lòng bàn tay rộng và chắc chắn sau gáy, giống như thân thể cường tráng bao phủ cậu trong bóng tối, dịu dàng mà cương nghị.

"Anh yêu em."

Trước nay, lời thổ lộ của Tiêu Chiến chưa bao giờ có một dấu hiệu báo trước nào cả. Vào một ngày nào đó, một thời khắc nào đó, một phút nào đó, một giây nào đó, nếu tất cả đều hợp lý, anh sẽ không đè nén tình cảm trong lòng. Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn anh, lông mi khẽ run vài lần.

"Em cũng yêu anh."

Câu nói "Em cũng yêu anh" trong xe vào buổi tối mùa hè này còn trang trọng gấp nhiều lần câu "Em đồng ý" mà cậu đã nói trước mặt những vị khách trong nhà thờ một năm trước, Vương Nhất Bác nghĩ, quá trang trọng.

Tất cả những dịp trang trọng của tình yêu đều cần một nụ hôn, giống như nụ hôn tối nay, dài và lưu luyến.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau đi siêu thị. Họ chợt nhớ ra là tủ lạnh ở nhà không còn gì nữa, cho nên đi được nửa đường lại rẽ vào siêu thị.

Đã khá muộn, trong siêu thị không có mấy người. Tiêu Chiến đẩy xe đẩy, Vương Nhất Bác đi theo sau anh, tò mò nhìn trái nhìn phải. Cậu rất ít khi đi dạo siêu thị, cũng không quan tâm trong tủ lạnh ở nhà có gì, miễn trong đó có đá là được. Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài mua nguyên liệu một cách nghiêm túc như vậy.

Thoạt nhìn Tiêu Chiến có vẻ rất biết chọn đồ ăn, đôi tay với khớp xương rõ ràng đã nhặt không ít nguyên liệu. Vương Nhất Bác cúi đầu nghiên cứu sự khác biệt giữa những thứ mà Tiêu Chiến đã chọn và những thứ ban đầu được bày trên giá, nhưng nhìn mãi cũng chẳng thấy có gì khác nhau. Nhưng trong lúc cậu quan sát, Tiêu Chiến đã chọn được không ít rau muống, rau dền, mướp hương gì đó, rồi còn đẩy xe đến khu trái cây. Tất cả các loại trái cây mùa hè trông đều mát mẻ và sảng khoái, mà nhất định phải có dưa hấu. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cong khớp ngón tay gõ gõ vào quả dưa hấu, sau đó dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ, so sánh cẩn thận, cuối cùng chọn một quả vừa phải bỏ vào xe đẩy. Vương Nhất Bác biết chọn mua dưa thì phải nghe âm thanh, nhưng lại không biết cụ thể là gì.

Cậu cảm thấy thật thất bại, chỉ đành đi theo Tiêu Chiến trong siêu thị. Rõ ràng Tiêu Chiến trông rất chuyên nghiệp, anh có thể chọn mọi thứ, thỉnh thoảng lại cau mày nhìn kỹ. Vương Nhất Bác nhìn mà vui vẻ, Tiêu Chiến thực sự rất đẹp trai, cầm súng đẹp trai, chọn đồ ăn đẹp trai, làm gì cũng đẹp trai.

Cuối cùng cũng chọn đến đào mật. Vương Nhất Bác cảm thấy cái này không hề khó, liền vô cùng tự tin bước lên chọn. Cậu cầm quả đào trong tay niết niết để thử độ mềm. Tiêu Chiến nhướn mày nhìn động tác của cậu, sau đó anh tới gần Vương Nhất Bác, ôm người vào lòng. Khu trái cây chỉ có hai người họ, khi Vương Nhất Bác đang chăm chú xem quả đào thì chợt cảm thấy thứ gì đó hình gậy cực nóng và cứng đâm vào mông mình.

"Vợ ơi," Tiêu Chiến hung ác cắn vành tai cậu, "quả đào trong tay em giống như mông em vậy, vừa hồng hào vừa mềm mại."

Nhiệt độ lập tức tăng lên, Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên mơ hồ. Cậu đỏ bừng mặt, lập tức đặt quả đào xuống, lau tay vào quần rồi lắp bắp nói: "Tiêu Chiến... đừng nói nhảm, anh phải chú ý chứ... mình đang ở bên ngoài mà..."

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng ấn vào dương vật đã cương cứng rồi tiếp tục thì thầm: "Về nhà thì sao?"

Vương Nhất Bác đột nhiên nhảy ra xa như thể bị bỏng. Hai tai cậu đỏ bừng, vừa đẩy xe đi vừa nói: "Về nhà rồi nói sau..."

Đến tận khi Tiêu Chiến bỏ đồ vào cốp xe, mặt Vương Nhất Bác vẫn đỏ bừng.

Tiêu Chiến vừa lái xe vừa nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác mà buồn cười. Anh duỗi tay cầm bàn tay vừa chạm lên dương vật mình rồi xoa nắn trêu chọc: "Vẫn thẹn thùng à? Hửm?"

"Em không bao giờ thèm đi siêu thị với anh nữa!" Vương Nhất Bác rầu rĩ rút tay về.

"Ừ ừ, là do anh sai. Lần sau ở ngoài anh nhất định sẽ đứng đắn, về nhà rồi lưu manh sau." Tiêu Chiến nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

"Anh cũng biết là anh lưu manh à..." Vương Nhất Bác hơi dỗi, "Đi siêu thị với anh làm em cảm giác như mình là đứa ngốc ấy, chẳng biết cái gì cả..."

"Sao lại không biết?" Tiêu Chiến hỏi ngược lại, "Không phải em chọn đào rất tốt sao? Vừa hồng vừa mềm."

"Tiêu Chiến!" Nhiệt độ trên mặt Vương Nhất Bác vất vả lắm mới áp được xuống giờ lại tăng lên. Cậu tức giận, cao giọng nói: "Anh đừng có bắt nạt em! Trừ bắt nạt em ra thì anh còn làm gì hả..."

"Còn có thể nuôi em thành nhóc ngốc nữa."

Tiêu Chiến đột nhiên nghiêm túc, quay sang nhìn Vương Nhất Bác đang nổi cáu.

"Vương Nhất Bác không cần phải lo lắng gì hết, ở bên anh chỉ cần làm nhóc ngốc vui vẻ là được, vì anh sẽ làm mọi thứ cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro