
6
"Ca ca, anh đang làm gì đó?"
"Anh đang vẽ bản thảo, học đệ, lên lớp phải chăm chỉ nghe giảng bài."
Uây, thật không thú vị.
Vương Nhất Bác lướt lướt điện thoại, lật lại ghi chép cuộc trò chuyện, đọc đi đọc lại.
Môn chuyên ngành rườm rà vô vị, loa phóng thanh truyền ra giọng nữ máy móc càng khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Nhìn đồng hồ, tám giờ mười lăm phút.
Cậu liếc mắt, chỉ mới nhích lên thêm được mười lăm phút.
Rất nhớ giường ngủ, còn nhớ cái chăn, còn có một chai sữa chua bạch đào hôm qua mới mua.
Buổi sáng tốt đẹp như thế, đáng ra phải vùi ở trên giường uống sữa, rồi cùng Tiêu Chiến call video, nhìn anh vẽ bản thảo.
Anh sẽ mặc áo sơ mi trắng, cúi đầu, lông mi thật dài phủ lên mí mắt, anh sẽ bật một chiếc đèn bàn không quá sáng, tia sáng hơi say, gò má dát lên một tầng sáng ôn nhu ấm áp.
Nam nhân khi nghiêm túc quả nhiên là đẹp trai nhất.
"Vương Nhất Bác, cậu có thể đừng cười ngốc như vậy không, nhìn thật sợ hãi."
Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, xoay qua lạnh lùng liếc bạn cùng phòng một cái, lại yếu ớt nói: "Cậu thì biết cái gì, cẩu độc thân."
"Haha, cậu cũng không tốt hơn chỗ nào, cẩu yêu đương."
"Lời cậu sai rồi." Vương Nhất Bác khoát tay, vừa cười vừa nâng mặt nói: "Có là chó thì cũng là chó của Tiêu Chiến học trưởng."
Bạn cùng phòng che mặt.
Tràng diện bong bóng màu hồng nhạt bay loạn đầy trời này thật sự tồn tại sao, làm chó thì có cái gì có thể kiêu ngạo?
Vương Nhất Bác, thanh tỉnh một chút, hình tượng của cậu sụp đổ rồi.
"Dạ dày tôi đang co rút, cổ họng xao động bất ổn, nếu cậu tiếp tục nói, tôi có thể sẽ nôn đầy mặt cậu."
Vương Nhất Bác lại liếc nhìn bạn cùng phòng, tựa như ghét bỏ dịch chuyển chỗ ngồi sang bên cạnh, ghé vào trên mặt bàn ném ra một lời bình, "Tâm buồn nôn."
Cmn.
Yêu đương khiến cho người ta tinh thông nghệ thuật lời nói.
Xếp từ hiện ra tinh túy tiếng Trung Quốc.
Vương Nhất Bác hẳn là dùng rất tốt, ít nhất nam nhân sau lưng cậu cười đến rất vui vẻ.
Bạn cùng phòng lặng lẽ quay đầu, trong nháy mắt đó, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Chẳng hạn như, mất đi tôn nghiêm ăn cơm chó, hay là mất đi học phần trốn học trở về phòng ngủ, đến cùng thì cái nào mới là gánh nặng mà sinh mệnh không thể chịu đựng nổi?
Một cái tay dừng trên bờ vai.
Cái ghế bên cạnh bị kéo xuống, áp lực đặt lên, liên lụy ghế tựa của Vương Nhất Bác cũng giật giật.
Cậu quay đầu lại, nam nhân đang cười mở laptop.
Đôi mắt Vương Nhất Bác trong nháy mắt phát sáng, thiếu chút nữa nghẹn ngào gào lên, vội vàng che miệng, cố ý đè thấp giọng, kìm nén chính mình không được tung tăng vui vẻ như chim sẻ.
"Ca ca, sao anh lại tới đây?"
Tiêu Chiến nhìn cậu.
Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác hồng nhạt, đoán chừng là muốn lén lút ngủ trong tiết học, còn đặc biệt đội mũ lưỡi trai chặn mắt, mặt mày cong cong, hai gò má nhiều thịt vô cùng.
Anh tựa như thấy được, cái đuôi dài của bé mèo nhỏ lông xù, tựa như mừng rỡ lắc tới lắc lui ở sau lưng.
Thế là cười nói: "Bởi vì bạn trai của anh, em ấy nhớ anh đến mức không thể tập trung nghe giảng bài, còn vô cùng xấu hổ, xấu hổ gọi anh đến cùng em ấy, cho nên, anh chủ động một chút, không mời mà tới."
Vương Nhất Bác lập tức đỏ mặt, lại nhìn nhìn xung quanh.
Giảng đường thiết kế hình bậc thang, bọn họ ngồi tại hàng ghế sau cùng góc bên trái, là Vương Nhất Bác vì muốn lén lút ngủ nên tìm chỗ tốt, bình thường không ai chú ý đến chỗ này.
Cậu nhìn Tiêu Chiến, bàn tay thò xuống, nắm chặt tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp, mềm mại, tựa như giường ấm, tựa như chiếc nôi.
Vương Nhất Bác đan xen tay quơ quơ, tâm như bị lấp kín, vui vẻ cùng vui vẻ từ đôi mắt, từ lỗ chân lông, từ sợi tóc bất chấp tuôn ra bên ngoài.
Cậu như là đứa bé sơ sinh nằm trong chiếc nôi, giường ấm nho nhỏ chậm rãi lay động, giống như vòng tay ấm áp của mẹ.
Là lần đầu tiên cậu cảm giác, thế giới thật tốt đẹp.
Chỉ có ở chỗ này, cậu mới có thể không khóc không nháo, cuộn tròn thân thể, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Vương Nhất Bác nói: "Ca ca, anh thật là tốt, sao anh lại tốt như vậy."
"Bởi vì bạn trai của anh là một đứa bé, tính háo thắng vô cùng mạnh, cứ đem anh ra so với người khác."
Tiêu Chiến cười, mở bản thảo chưa vẽ xong ra, lại sờ lên tóc Vương Nhất Bác, nói: "Anh đương nhiên không thể để cho em ấy thua người khác."
Kỳ thật Vương Nhất Bác biết mình có chút thói quen không tốt cho lắm.
Chẳng hạn như ham muốn chiếm giữ vô cùng mạnh, biết Tiêu Chiến chỉ ở chung với bạn bè bình thường, vẫn sẽ không vui, thường ăn dấm, còn muốn biểu thị công khai chủ quyền, còn muốn đùa giỡn, muốn bướng bỉnh.
Lại chẳng hạn như tính háo thắng cũng vô cùng mạnh, luôn lấy Tiêu Chiến ra so sánh cùng người khác, bạn trai của mình phải là hoàn mỹ nhất, một chút cũng không thể thua người khác, vì thế Tiêu Chiến đã làm rất nhiều chuyện đặc biệt khác người.
Cậu cảm giác là do chính mình ép anh.
Nhưng Tiêu Chiến chưa từng nói qua một chữ "Không".
Cậu không vui, anh sẽ lập tức dỗ dành, cậu phát giận, anh lập tức nhận sai, cậu ghen tị với người khác, anh lập tức làm càng tốt hơn so với người ta.
Rõ ràng chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, cậu lại cảm giác, Tiêu Chiến thật trưởng thành.
Cái gì cũng đều hiểu, cậu còn chưa mở miệng, anh đã hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, còn giúp cậu làm thật tốt, để cho cậu bất ngờ.
Vương Nhất Bác xê dịch sang bên cạnh, tới gần Tiêu Chiến thêm một chút.
Vải áo như có như không cọ xát.
Cậu cầm bút lên, mở sách, lại nhịn không được lén lút cười ra tiếng.
Cùng người trưởng thành yêu đương, thật là quá tốt đẹp.
Có Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, thời gian tựa như trôi qua vô cùng nhanh.
Vương Nhất Bác không hề buồn ngủ dù chỉ một lần, đã trôi qua được nửa tiết học, giáo sư buông micro xuống, cho nghỉ giữa tiết mười phút.
Vừa mới nói xong, bạn học đứng dậy ra khỏi phòng học không ít.
Chỗ ngồi của bọn họ gần cửa ra vào, trong tiết học không ai chú ý đến, nhưng lúc tan học, toàn bộ người đều tuôn về phía này.
Đi cũng không đi ra ngoài, lấy việc công làm việc tư chặn ở phía sau phòng học, nghiêng mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.
Cũng không tính là nghiêng mắt nhìn.
Vương Nhất Bác cho là, chính là cái chủng loại tới khu trò chơi không mua vé vào cổng mà lại chăm chú nhìn.
Bĩu môi, cậu ghé vào trên mặt bàn, cầm lấy bút đâm lên sách, trang giấy sạch sẽ trong nháy mắt xuất hiện một đống điểm đen khác thường.
Rơi vào trong mắt Tiêu Chiến.
Anh cười nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đẩy laptop ra một chút, cũng ghé vào trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Tức giận?"
"Không phải." Cậu lắc đầu, lại cảm thấy ủy khuất.
Rõ ràng là bạn trai của cậu, dựa vào cái gì người khác có thể công khai nhìn chằm chằm như vậy, còn cậu vẫn phải nhẫn nhịn giả bộ rộng lượng.
Mí mắt rủ xuống, Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Không muốn bọn họ nhìn anh như thế, ánh mắt ấy, rất không thoải mái."
Kỳ thật Tiêu Chiến cũng không muốn.
Nhưng mắt mọc trên người của người khác, muốn nhìn anh, muốn thích anh, anh đâu có biện pháp nào.
Chẳng lẽ lại lần lượt thông báo với từng người, "Tôi có bạn trai, đừng thích tôi nữa."
Quá ngốc, hơn nữa cũng vô dụng.
Trai đẹp là tài sản chung của sân trường.
Có người yêu cũng không phải là hủy dung nhan, bọn họ chỉ yêu vẻ bề ngoài đẹp đẽ này của anh, chỉ yêu học trưởng ôn nhu, tài hoa của trường.
Quản trời quản đất, còn có thể quản đến chuyện người ta âm thầm ái mộ, lặng lẽ ý nhân? Không thể nào.
Nhưng biết thì biết vậy, bạn trai của mình bị người khác ngấp nghé, nghĩ như thế nào cũng thấy không thoải mái.
Cậu nằm quay mặt về phía bên phải, quay đầu lại liền có thể đụng phải mặt Tiêu Chiến.
Cách nhau rất gần.
Rõ ràng là khoảng cách đủ mập mờ, nhưng sẽ không có người nào nghĩ bọn họ đang yêu nhau, chỉ cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ không tệ.
Vương Nhất Bác thở dài.
Trên thực tế, cậu luôn hi vọng người khác biết cậu và Tiêu Chiến đang yêu nhau.
Cùng Tiêu Chiến yêu đương cũng được hơn một tháng, thời tiết chậm rãi thay đổi lạnh hơn, quần áo chậm rãi trở nên dày thêm.
Bọn họ chưa bao giờ che giấu quan hệ gần gũi.
Sẽ cùng nhau ăn cơm, sẽ cùng nhau đi thư viện, cuối tuần Tiêu Chiến không vẽ bản thảo thì sẽ cùng nhau hẹn hò.
Ngoại trừ việc không ở nơi công cộng làm hành động thân mật, Vương Nhất Bác cảm thấy chuyện bọn họ yêu đương con mẹ nó rõ như ban ngày, nhìn thế nào cũng giống một đôi.
Nhưng tại sao lại không có ai nghĩ như thế?
Nhìn cậu rất giống trai thẳng? Hay là nhìn Tiêu Chiến rất giống trai thẳng?
Cũng đâu có đâu.
"Nhất Bác."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh.
Tiêu Chiến đưa ngón trỏ ra, chạm một cái lên trán cậu, vừa cười hỏi: "Nếu như mọi người đều biết chúng ta đang yêu nhau, Nhất Bác sẽ sợ, hay sẽ vui vẻ?"
"Sợ?" Vương Nhất Bác có chút buồn bực, hỏi lại anh: "Tại sao em phải sợ?"
"Mặc dù thời đại của chúng ta đối với chuyện yêu đương đồng tính tiếp nhận rất cao, nhưng cũng sẽ có những người không thể tiếp nhận, sẽ có những người nói nhiều lời không dễ nghe, Nhất Bác, có để ý không?"
Tiêu Chiến luôn luôn nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ rất xa.
Vương Nhất Bác đột nhiên cười.
Thành thật mà nói, cậu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.
Có thể là do thái độ của bạn cùng phòng làm cho cậu có chút lay động, cũng có thể là do bị internet ảnh hưởng tương đối sâu, cậu cảm thấy yêu đương đồng tính rất bình thường.
Bình thường đến mức, cậu không thích dùng yêu đương đồng tính để hình dung chính mình, mà càng ưa thích dùng mấy tên gọi tắt, chẳng hạn như "Tôi là gay" .
Tiêu Chiến, có lẽ càng không để ý.
Chính anh đã nói.
Thời điểm cuối tuần về nhà, mẹ anh thấy được hình nền điện thoại của anh, chính là hình Vương Nhất Bác.
Mẹ anh khen Vương Nhất Bác lớn lên rất đẹp, hỏi Tiêu Chiến đây là ai, anh thành thật nói, là bạn trai, mẹ lại khen mắt nhìn của anh không tệ, kêu anh tìm thời gian rảnh đưa Vương Nhất Bác về nhà ăn cơm.
Đúng là tâm tính con trai đều di truyền từ mẹ.
Từ giá trị nhan sắc đến tính tình.
Cho nên Vương Nhất Bác không nghĩ tới, Tiêu Chiến sẽ lo lắng loại vấn đề này.
Hoặc là nói, cậu không nghĩ tới, ngay cả loại vấn đề này Tiêu Chiến cũng vì cậu mà suy nghĩ.
Cậu lắc đầu, sợi tóc cọ đến mặt Tiêu Chiến.
"Không thèm để ý, ai mắng em đều là do ghen tị với em, ghen tị, Tiêu Chiến học trưởng, sau này là người của Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến bị cậu chọc cười.
Nốt ruồi nhỏ màu nhạt dưới cánh môi cũng trở nên sinh động.
Kia là một viên bụi trên cánh hoa anh đào, dưới ánh mặt trời trong suốt vào sáng sớm, rơi vào lòng bàn tay thiếu niên.
Anh nói: "Đúng vậy, Tiêu Chiến học trưởng là người của Nhất Bác học đệ."
Sắp đến thời gian lên lớp.
Các bạn học ra ngoài đi WC, mua đồ ăn vặt tới tấp trở về phòng học.
Hai nữ sinh đỏ mặt đi vào cửa, Vương Nhất Bác giật mình, nhìn bọn họ đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Tiêu Chiến, dừng bước lại.
Uây, đáng ra không nên để Tiêu Chiến ngồi phía ngoài hành lang.
"Tiêu, Tiêu Chiến học trưởng."
Tiêu Chiến kỳ thật không muốn tiếp chuyện.
Vương Nhất Bác đã rất không vui, còn gặp người khác tới bắt chuyện, sợ là cậu muốn ngâm vạc dấm bên trong luôn.
Nhưng đang ở phòng học, dù sao cũng không có khả năng vờ như không thấy, cứ im lặng như vậy, người ta xấu hổ, anh cũng xấu hổ.
Tay dừng trên bàn phím.
Anh quay đầu, vẫn là cười cười, "Bạn học, cảm ơn lòng tốt của em, anh sẽ ghi nhận tấm lòng, trở về đi, phải vào lớp rồi."
Nữ sinh cầm túi mua sắm, có chút mất tự nhiên.
Nhìn qua bạn của mình, lại như tìm được thêm chút dũng khí, đem túi mua sắm đặt lên bàn.
Cô nhỏ giọng nói: "Học trưởng, em không có ý tứ gì khác, chỉ là, một chút tâm ý mà thôi, xin anh nhận lấy, có thể chứ?"
Không nhận thì đúng là tâm ý, nhưng nhận lấy thì không chỉ là tâm ý.
Tiêu Chiến lắc đầu, "Xin lỗi. . ."
"Tiêu Chiến học trưởng không ăn đồ ăn vặt đâu."
Vương Nhất Bác cắt ngang lời anh, đứng lên, tự nhiên cầm lấy túi mua sắm chứa đầy đồ ăn vặt.
Cậu cười thật ngọt ngào, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, chỉ chỉ túi mua sắm nói: "Mua cũng mua rồi, em giúp Tiêu Chiến học trưởng nhận lấy nha, chị gái xinh đẹp như vậy, nhất định là rất hào phóng, hẳn là sẽ không để ý đúng không?"
Nói xong còn nháy nháy mắt.
Nữ sinh có chút phản ứng không kịp, nhìn nhìn cậu, lại nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng không có ý phản đối, chỉ là bất đắc dĩ cười cười.
Không thể đưa tay đánh người đang tươi cười, huống chi người đang tươi cười cùng Tiêu Chiến có quan hệ rất tốt.
Tính toán chi li ngược lại ra vẻ bản thân hẹp hòi.
Nữ sinh xấu hổ cười cười, nói mình không để ý, kéo lấy cô bạn rời đi.
Bước chân rất nhanh, không giống đang đi, càng giống như trốn chạy.
Vương Nhất Bác liếc mắt, ôm túi mua sắm ngồi xuống.
Cực kì nhiệt tình, ghế tựa xếp ngay ngắn cũng đều lung lay.
Tiêu Chiến nhìn thấy, muốn cười, lại bị Vương Nhất Bác tựa như cảnh cáo trừng mắt liếc.
"Cười cái gì mà cười, nghiêm túc một chút đi, Tiêu Chiến học trưởng, tình hình của anh rất nghiêm trọng."
Cậu quơ quơ túi mua sắm trong tay, chỉ vào Tiêu Chiến nói: "Xem xét trên tình cảnh trợ cấp gia dụng của anh, nếu như thứ bảy này em nhận được skin tướng mới, có thể suy nghĩ nhẹ nhàng giải quyết."
Tiêu Chiến giơ tay biểu hiện hoàn toàn không có vấn đề, xích lại gần, môi dán vào bên tai Vương Nhất Bác nói: "Mọi thứ đều nghe theo phu nhân sắp xếp."
Lỗ tai cậu hồng hồng, còn muốn khụ một tiếng cố gắng giả bộ trấn định.
Lại mở túi mua sắm ra.
Lẩm bẩm nói mua cái gì đây, đều không dễ ăn.
Lấy hai túi khoai tây chiên cùng sữa chua, những thứ còn lại đều đẩy tới trước mặt bạn cùng phòng.
Vương Nhất Bác tựa như khoe khoang nói: "Anh em, quà của Tiêu Chiến học trưởng, mang về từ từ ăn, không cần cám ơn."
Trong phòng học giọng nữ máy móc truyền ra từ loa phóng thanh quanh quẩn.
Rèm cửa sổ bị gió thổi lên, màu trắng, rất mềm mại.
Một chùm ánh mặt trời lén lút chiếu vào, giống như tâm tình thiếu niên, cất giấu vui vẻ.
Tiêu Chiến nhìn cậu mở ống hút, uống sữa chua người khác mua, còn muốn chửi bậy cái mùi này thật khó uống.
Đầu lưỡi liếm môi một cái, giống như bé mèo liếm láp nước sữa đọng lại.
Anh đóng bản thảo, buông con chuột xuống.
Vương Nhất Bác nghe không nổi bài giảng, anh cũng không khác bao nhiêu, bản thảo bày ra nửa ngày, cũng không vẽ được mấy nét.
Gặp được một người như vậy, nhìn thấy cái gì, cũng sẽ liên tưởng đến cậu.
Nhìn thấy đoạn văn Anh ngữ phức tạp, sẽ nghĩ tới hình ảnh cậu dạo bước trên phố Luân Đôn, dựa vào hòm thư đỏ, uống một ly cà phê nóng.
Nhìn thấy hàm số rối loạn, sẽ muốn đếm kỹ từng li từng tí những ngày ở bên cậu, vẽ ra một đường tế thủy trường lưu*, tương lai còn dài.
Nhìn thấy phổ đồ di truyền, sẽ nghĩ đến mỗi một thói quen đặc thù của cậu, ngàn vạn tổ người máy hợp thành dây xích DNA, thông tin xoắn xuýt quấn quanh, biểu đạt thành, bộ dáng anh yêu tha thiết.
*Tế thủy trường lưu: Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro