
2
Kết thúc kỳ nghỉ Trung thu, Vương Nhất Bác xách hành lý trở về trường học.
Thành phố đổ mưa liên tục hai ngày, ngay cả tết Trung thu cũng không có trăng sáng.
Trước khi ra khỏi cửa, mẹ còn đặc biệt gọi xe cho cậu, nói là mưa to đừng đi tàu điện ngầm, vui vẻ thoải mái, còn không cần tự móc tiền túi.
Vương Nhất Bác đeo tai nghe nghe nhạc, nước mưa chảy xuôi qua cửa sổ xe.
Đi đường một giờ, không có kẹt xe, thuận lợi đến cổng trường học.
Che dù bước xuống xe, mở cốp sau xe lấy hành lý.
Thật là quá nặng, Vương Nhất Bác lắc lắc tay.
Thời tiết trở lạnh, mẹ lo cậu nhiễm lạnh, nhét cho một đống lớn quần áo dày, không mang theo không được.
Vừa đi vào cửa trường, cậu ngây ngẩn cả người.
Nam nhân áo sơ mi trắng che dù, nữ sinh bên cạnh cũng bung dù, một thân váy liền tay dài màu xanh thẳm.
Hai người có lẽ đang trò chuyện, nữ sinh ôm sách vở quay đầu, bộ dáng có chút ngượng ngùng.
Thật nhiều ngày không thấy người kia.
Vừa rồi ở trên xe còn đang suy nghĩ, kết thúc kỳ nghỉ trở về trường sẽ lập tức đi tìm anh, ai ngờ trùng hợp như vậy, vừa về đã đụng phải một màn này.
Có ý gì, bạn gái hả?
Dung mạo cũng tạm được, rất thanh thuần. Nhưng mà, mưa to còn mặc váy không sợ bị chết cóng à, một cỗ mùi vị Bạch Liên Hoa.
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, đi vào cổng trường thu dù, gấp lại nhét vào trong túi, hạt mưa ngổn ngang trong nháy mắt làm ướt toàn thân.
Cậu giơ tay lên che đầu, bước nhanh hơn nâng vali chạy về phía trước.
Khoảng cách không xa, một chút đã đuổi tới.
Nhìn bóng lưng màu trắng kia, Vương Nhất Bác lại nghĩ nghĩ, sau đó thẳng thừng đụng vào.
"A!"
Buông vali ra ngã xuống đất.
Cmn, ngã là giả bộ, nhưng đau là thật, không có điều chỉnh tốt lực độ, lần sau cần rút kinh nghiệm.
"Nhất Bác? Ngã đau không?"
Tiêu Chiến nhìn qua mới nhận ra người, bị dọa giật mình, ngồi xổm xuống đỡ cậu, lại nhìn thấy trên người cậu đều ướt đẫm, cũng không thấy cậu cầm dù, vội vàng đem dù của mình chuyển tới.
"Mưa lớn như vậy, sao em không che dù."
"Lúc em rời khỏi nhà còn chưa có mưa." Vương Nhất Bác nói rất nhỏ, cười cười kéo qua vali của mình.
Lúc muốn nói câu tiếp theo, mắt nhìn nhìn nữ sinh.
Nụ cười lập tức cứng lại trên mặt, lại nhìn Tiêu Chiến một chút, nắm chặt tay cầm của vali.
"Em, em xin lỗi, đã quấy rầy rồi."
Nhìn cậu có chút hoảng sợ, ánh mắt bay tới bay lui, cuối cùng vẫn là dừng lại trên người Tiêu Chiến.
Miễn cưỡng cười cười, "Hai người tiếp tục trò chuyện đi, còn em, Tiêu Chiến học trưởng, em tự chạy về là được rồi, ký túc xá không xa lắm."
"Nè, Nhất Bác."
Vương Nhất Bác xoay người đi vào trong màn mưa, cũng không để ý Tiêu Chiến đang gọi cậu, đi rất nhanh.
Nhịn lại, không thể quay đầu.
Nếm trải đau khổ, mới có thể hơn người, không đúng, hình như không phải cái này, Vương Nhất Bác, không muốn chỉ sống tạm trước mắt, cậu muốn là vần thơ cùng phương xa.
Mẹ kiếp.
Tiêu Chiến sao anh còn chưa đuổi theo em, em đi xa đến sắp không còn hình bóng rồi.
Thoáng thả chậm bước chân.
Đợi anh ấy một chút vậy, anh ấy phải che dù, lỡ như đi chậm thì sao, tốt xấu cũng đã từng nói mình có thể tùy ý đi tìm anh ấy, chắc anh ấy không đến mức tuyệt tình như vậy đâu.
Vừa té ngã vừa dầm mưa vừa ủy khuất, vậy mà người ta còn chưa đuổi theo cậu, cậu ngã xuống đất thật đó, đau muốn chết.
"Nhất Bác."
Một cái dù che trên đỉnh đầu, ngăn trở hạt mưa, sợi tóc ướt đẫm lạch cạch lạch cạch nhỏ nước, nhìn thảm muốn chết.
"Tức giận à? Chỉ là bạn học thôi, anh cho mượn tài liệu nghiên cứu."
Tiêu Chiến, đang giải thích?
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn.
Trên tay anh còn ôm vài cuốn sách, có lẽ lúc chạy tới không có chú ý, trên vai bị nước mưa thấm ướt, cặp mắt kia vẫn đẹp như vậy, tựa như có chút, lo lắng?
Tuyệt, một phát ngã này thật là đáng giá.
Văn học thanh xuân đau đớn thật không lừa cậu, ai nói chia tay đều là vào lúc trời đổ mưa, ông đây còn có thể thu hoạch tình yêu vào lúc trời đổ mưa nè!
"Em tức giận cái gì chứ, học trưởng thật biết nói đùa."
Vừa nói vừa cúi đầu xuống, cả người ướt đẫm, lại còn gió thổi trong mưa, sắc mặt cậu tái nhợt, bờ môi cũng đang run.
Đây không phải là giả bộ, đây thật sự là lạnh.
Tiêu Chiến cũng nhìn ra.
Diễn xuất của Vương Nhất Bác còn chưa tinh xảo đến mức này, kịch có thể tiếp tục diễn, nhưng trường hợp này không phù hợp cho lắm, nếu thật sự đổ bệnh sẽ không tốt.
Đưa tay kéo lấy hành lý của Vương Nhất Bác.
"Tới phòng ngủ của anh đi, ký túc xá của bọn em không có phòng tắm riêng, tới phòng anh tắm một cái rồi trở về, em như này không được, sẽ bị cảm."
Vương Nhất Bác ngây ngốc, đây là cái kịch bản gì vậy, nhảy qua trình tự gỡ bỏ hiểu lầm, trực tiếp tiến vào phân đoạn về nhà tắm rửa?
"Tiêu Chiến học trưởng, em. . ."
"Nghe lời." Tiêu Chiến cười cắt ngang lời cậu, sờ lên tóc Vương Nhất Bác.
"Có gì muốn nói thì chút nữa từ từ nói, anh bảo đảm sẽ nghiêm túc nghe em nói, thân thể là của chính mình, đổ bệnh không khó chịu hay sao, nhanh đi thôi."
"Dạ."
Tiêu Chiến che dù, giúp cậu xách hành lý, Vương Nhất Bác theo sát ở một bên, sợ quần áo ướt đụng phải Tiêu Chiến, vẫn cố ý duy trì một khoảng cách.
Chiếc dù vốn không lớn, toàn bộ bờ vai đều ở ngoài mưa.
"Em cầm dù đi."
"Dạ?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, không hiểu cho lắm nhận lấy cán dù.
Ngay sau đó bờ vai lập tức bị ôm.
Tiêu Chiến ôm cậu, hai người đều được che chở bên trong chiếc dù, quần áo ẩm ướt dính chặt áo sơ mi trắng của anh.
Khuôn mặt cậu trong nháy mắt đỏ lên, cúi đầu nhìn trước mặt, ngay cả liếc cũng không dám liếc một cái, tiếng nói chuyện nhỏ đến chính mình cũng muốn không nghe thấy.
"Học trưởng, quần áo của em, ẩm ướt, sẽ làm bẩn áo sơ mi của anh."
"Không sao."
Ngữ khí Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng, so với ngày thường giọng điệu cao hơn một chút, "Thế nào, em có thể dầm mưa diễn phim thần tượng, còn anh không thể đồng cam cộng khổ?"
Vương Nhất Bác dừng lại, ngẩng đầu, trong mắt Tiêu Chiến ngậm lấy ý cười ôn nhu, cũng không có tâm ý trêu tức.
Dừng bước.
"Em, em xin lỗi, em. . ."
Cậu cũng không biết giải thích như thế nào, không lo được chuyện trên tay còn ướt dầm dề, nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, vừa vội lại vừa sợ.
"Tiêu Chiến học trưởng, em xin lỗi, anh đừng tức giận, em chỉ là, chỉ là, em cũng không biết nữa, nhưng em bị ngã là thật, đau cũng là thật, dầm mưa cũng là thật luôn, em nghĩ nếu như vậy, anh có thể chú ý đến em."
Hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ một vòng, tóc còn nhỏ giọt nước, bờ môi còn lạnh phát run, nhìn như vậy làm sao có thể không đáng thương.
Còn thiếu bước ôm đùi khóc lóc, cầu xin anh đừng bỏ đi.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, vẫn ôm cậu, "Đứa bé ngốc, lần sau đừng chuyên nghiệp như thế nữa."
Vương Nhất Bác không có chú ý đến việc cầm dù cho tốt, bị lệch không chỉ một chút, toàn bộ vai đều ở ngoài mưa, ướt đẫm, Tiêu Chiến cũng không có để ý.
Cánh tay ôm bờ vai Vương Nhất Bác cử động, dừng trên đỉnh đầu cậu.
"Đả thương kẻ địch một ngàn, tự tổn thương mình tám trăm, sau này không cho phép em làm loại chuyện như vậy, có gì cứ việc nói thẳng, em không nói làm sao biết anh không đồng ý? Làm sao lại biết, anh không chú ý đến em?"
"Tiêu Chiến học trưởng."
Đây là ý gì.
Vương Nhất Bác cảm giác vấn đề này, Tiêu Chiến có chút vượt mức, không phải có chút, mà là mức độ giống như bé trai tham gia thi đại học, ngay cả đề cũng không xem xét rõ ràng, càng đừng nhắc tới đáp án.
Ngây ngốc tại chỗ, không biết làm sao, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Trầm mặc thật lâu, mới nghe được Tiêu Chiến thở dài.
Để tay xuống, ôm bờ vai cậu, lại là ngữ điệu rất bất đắc dĩ.
"Muốn nói gì thì nói sau đi, trước hết trở về phòng tắm rửa, được không?"
Luôn có cảm giác, tựa như là thứ gì, không có nắm lấy.
Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, "Dạ được."
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nếu thật sự muốn nói ra, cũng không thể tùy tiện như vậy.
Nhiều người thích anh như vậy, thư tình, thổ lộ, khẳng định là dạng gì anh cũng đã được trải nghiệm qua.
Nếu như lời Tiêu Chiến nói, có ý tứ đúng như cậu hiểu.
Vậy cậu nên, nói như thế nào đây.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro