Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chợ đêm lúc hai giờ sáng rực rỡ và chật kín người. Toàn bộ con phố đi bộ trải dài vài dặm với ánh đèn rực rỡ, dọc tuyến phố có hàng quán buôn bán, ăn uống, vui chơi, buôn bán sầm uất, nhộn nhịp. "Đây là đâu?" Tiêu Triển đứng ở lối vào chợ đêm, hơi nhíu mày, ánh mắt có chút khó hiểu. Những ánh mắt soi mói của người qua đường khiến anh không quen.

Đây là" Chợ đêm ". Vương Nhất Bác chỉ vào tấm biển ở lối vào: "Đó là nơi sôi động nhất ở thành phố B về đêm trừ các quán bar." Tiêu Chiến mắt nhìn xung quanh vài lần, sau đó mới nhẹ thu hồi tầm mắt. Những bóng người ra vào xáo trộn dưới ánh đèn le lói, và có tiếng hò hét, hàng rong, tiếng xèo xèo của dầu và nước kèm theo mùi thơm hấp dẫn. Không khí ở đây tràn ngập sôi động.

"Nhất Bác. Sao lại đưa anh đến đây ..." Chưa nói hết câu,Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới mấy cái bánh bao mà Vương Nhất Bác bỏ vào luộc lúc ở nhà cậu, dừng lại: "Em đi ăn chút gì đi,anh sẽ không..." . "

Chưa kịp dứt lời từ chối, quần áo đột nhiên bị người túm lấy. Anh quay mặt sang một bên, thanh niên bên cạnh bày ra ánh mắt đáng thương nhìn anh: "Tiêu Chiến, đi mua sắm với em." Vị thiếu niên hạnh nhân có đồng tử tròn, mắt trong và sáng, mí mắt sụp xuống, khi nhìn lên người trông càng ngây thơ, ngoan ngoãn.Thật dễ thương và vô hại. Một tia cảm xúc chợt chạy qua đại não của Tiêu Chiến.

"Xin lỗi." Chẳng mấy chốc, anh lại trở về vẻ lạnh lùng như mọi chuyện không liên quan đến mình: "Anh không thích náo nhiệt lắm". Bên trong chợ là sự náo nhiệt của biển người, bên trong lòng anh lại là một khoảng bóng đêm vô tận, Tiêu Chiến đứng đó, giống như bị cô lập với sự sống động của thế giới. Thiếu niên cụp mắt xuống, lông mi dài khẽ run lên, nụ cười dịu dàng ban đầu dần tắt: "Lúc nhỏ em cũng từng đến đây rất nhiều, nhưng từ khi cha mẹ đi nước ngoài, không có ai đi cùng tới đây nữa." Vẻ mặt thất thần của chú cún con như bị mắc kẹt trong lòng. Như một cái gai đâm mạnh mẽ vào tim anh, khó chịu. Anh cau mày chần chừ một lúc rồi hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Mì xào hải sản của Chef Su." Gần như ngay khi lời Tiêu Chiến vừa rơi xuống,ánh mắt Vương Nhất Bác như sáng lên vội vàng thốt lên. Như thể cậu đã mong đợi sự thỏa hiệp này. 

"Được rồi đi thôi."

"Vâng...đi thôi" Vương Nhất Bác mỉm cười, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên một tia ranh mãnh, cậu vươn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến: "Ở đây có rất nhiều người, anh theo sát em." Ngón tay thon dài của thiếu niên, nhiệt độ đầu ngón tay hơi lạnh, khi bóp vào lòng bàn tay hơi thô ráp của anh, một chút mát lạnh thấm vào giác quan khiến anh cả người run lên. Cậu kéo anh vào đám đông sôi động và chỉ vào các gian hàng để giới thiệu với anh.

"Mì lạnh ở tiệm này siêu ngon." Vương Nhất Bác kéo tay đi đến quầy mì lạnh: "Ông chủ, cho tôi hai tô mì lạnh nướng, Tiêu Chiến,anh có muốn ăn cay không?

"Không cần."

"Ông chủ không cần ăn cay cho cháu hai phần."

"Không phải là không cần cay." Tiêu Chiến sửa lại: "Một phần thôi,anh sẽ không ăn."

Vương Nhất Bác nhìn anh, chớp chớp mắt, cố gắng ổn định tâm lý: "Mì lạnh này là mì lạnh ngon nhất ở thành phố B. Quán đã mở từ khi em còn nhỏ."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Anh không thể ăn những thứ này."

"Đừng kiềm chế như vậy, nếu không ăn những thứ này, cuộc sống sẽ mất đi rất nhiều niềm vui." Vương Nhất Bác nhận lấy tô mì lạnh từ ông chủ đưa cho Tiêu Chiến: "Anh ăn thử đi, nếu không ngon, đưa nó lại cho em, được không?". Tiêu Chiến nhìn cái bát giấy trong tay, mặt nước trong như pha lê được bao phủ bởi xúc xích nướng cắt lát, trên người rắc thêm hành lá xắt nhỏ và hành tây thái mỏng. Đây là lần đầu tiên anh đến một nơi như vậy, anh xuất thân trong một gia đình gia giáo, cha mẹ anh kỷ luật nghiêm khắc từ nhỏ, không bao giờ cho anh ăn những quán ven đường.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình đầy mong đợi, ánh sáng buông xuống đỉnh tóc nam tử, lông mi mỏng mảnh, dưới mi mắt hiện lên một vòng bóng mờ nhỏ. Như cánh bướm khẽ rung rinh. Tiêu Chiến vươn tay cầm lấy đũa, gắp một đũa mì cho vào miệng nhai vài lần. Người đẹp vẫn lịch lãm ngay cả khi ăn mì lạnh. Nhất Bác thở dài trong lòng.

"Như thế nào? Ăn ngon không?" Đôi mắt sáng ngời như sao sáng.

"Ngọt quá."

"A, ngọt? Em muốn nước sốt mì ngọt, anh không thích đồ ngọt sao?"

"không thích."

Vương Nhất Bác gật đầu,thầm ghi nhớ rằng Tiêu Chiến không thích đồ ngọt. "Vậy thì đưa cho em cái này. Phía trước còn rất nhiều đồ ăn ngon khác. Chúng ta cùng đi thử xem nhé. Phải có món mà anh thích."

"Không phải nói chỉ ăn một bát mì xào hải sản sao?"

"Cửa hàng đó ở đầu đường này." Vương Nhất Bác nắm tay anh đi qua đám người náo nhiệt: "Dù sao thì, chúng ta xem những thứ khác trước đã." Ngay sau đó Vương Nhất Bác tìm thấy một cửa hàng khác có hàng dài người đứng xếp hàng,cậu liền kéo Tiêu Chiến nhập vào hàng. Tiêu Chiến nhìn hàng dài phía trước nhíu mày: "Em biết hàng này bán cái gì không?"

"Em không biết." Vương Nhất Bác ngây ngô lắc đầu.

"Vậy mà em vẫn còn muốn xếp hàng?"

"Đó là điều khiến nơi đây trở nên thú vị." Vương Nhất Bác nhún vai và cười nói: "Anh thấy đấy, với nhiều người xếp hàng như vậy, chắc chắn là không tệ."

"Trong cái đầu nhỏ của em nghĩ cái quái quỷ gì vậy?" Tiêu Chiến nhìn cậu bất lực mà lắc đầu.

"A..... tôi có thể hỏi ... Anh có phải là Tiêu Chiến không?" Cô gái xếp hàng sau Tiêu Chiến thận trọng thò đầu ra hỏi. Tiêu Chiến cau mày, gần như cố gắng trong tiềm thức liền muốn bỏ chạy.

"Suỵt -" Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, im lặng ra hiệu với cô gái phía sau Tiêu Chiến: "Làm ơn hãy giữ bí mật được không."

" Oaaa......" Cô gái che miệng kích động: "Vậy thật sự là Tiêu Chiến sao? Em... em là fan của anh."

"Em nghĩ bây giờ em đang rất hạnh phúc, giống như em đang mơ vậy." Mặc dù cô gái đã cố gắng hết sức để giảm giọng nhưng trông cô ấy vẫn rất hào hứng: "Em đã thích anh từ khi anh chính thức được ra mắt, chỉ là ... Em thực sự không mong đợi sẽ được gặp anh ngoài đời như thế này. Em đã nghĩ sẽ chỉ gặp được anh ở những buổi off hoặc cùng lắm là những buổi livestream của anh. "

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, lông mi dài và dày khẽ rung lên, có thể nhìn ra từng nét tinh tế trên gương mặt anh. Điều duy nhất cậu không thể hiểu được là cảm xúc và sự bối rối trong mắt anh ấy. Vương Nhất Bác nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng hơn: "Tại sao em lại thích Tiêu Chiến?"

"Bởi vì anh ấy đã cho em rất nhiều động lực để sống một cuộc sống tốt đẹp". Cô gái cười nhẹ: "Em nghĩ nụ cười của anh ấy đặc biệt lan tỏa sự ấm áp. Đôi khi cuộc sống là một mớ hỗn độn và em có những khi tâm trạng tồi tệ, nhưng miễn là khi em nhìn thấy nụ cười của anh ấy,em cảm thấy mình có thể bước qua những điều tội tệ đó tràn đầy sức mạnh. "

Vương Nhất Bác nhận thấy bộ dáng của Tiêu Chiến đột nhiên cứng đờ, trong mắt có thứ gì đó đảo qua, ngay cả đầu ngón tay cũng khẽ run.

"Ca,anh phải chăm sóc bản thân, nhớ ăn nhiều hơn,anh hiện tại thật sự quá gầy."

Vương Nhất Bác đế thêm: "Đúng vậy ăn nhiều đi, gầy quá."

Cô gái ánh mắt rơi vào trên người Vương Nhất Bác, sau đó liền chuyển tới bàn tay mà cậu và Tiêu Chiến đang cùng nắm chặt,ánh mắt cô đột nhiên mở to.

"Đừng hiểu lầm." Vương Nhất Bác sợ mình làm xấu thanh danh của Tiêu Chiến, trước khi cô gái hét lên một tiếng, anh ta lập tức giải thích: "Ở đây nhiều người như vậy, tôi sợ sẽ bị lạc."

"Vậy ... anh là ai?"

"Tôi ... tôi ..." Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, lập tức nói: "Tôi là trợ lý của anh ấy."

"Trợ lý?" Cô gái ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến, rồi nhìn Vương Nhất Bác: "Anh... thật sự có thể thuê trợ lý riêng?

Điều này nhắc nhở Vương Nhất Bác rằng kiếp trước Tiêu Chiến luôn cô độc không ai ở cạnh. Để rồi cuối cùng khi anh đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Đời này, nếu không thể ở bên cạnh anh ấy mọi lúc, thì ít nhất hãy tìm cho anh ấy một trợ thủ đáng tin cậy. Vấn đề này phải được đưa vào kế hoạch sắp tới của cậu ngay lập tức. Thấy biểu hiện khác lạ của hai người, cô gái nhận ra mình đã nói bậy, cô nhanh chóng giải thích: "Em ... em không có ý đó ... em ..."

"Không sao, chúng ta hiểu mà." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến khóe miệng khẽ nhếch: "Tiêu Chiến nhất định sẽ càng ngày càng tốt."

"Vâng!" Cô gái gật đầu lia lịa: "Em tin anh.

Vương Nhất Bác nhìn đội ngũ trước mặt không nhúc nhích hỏi: "Nhân tiện, nhà hàng này bán cái gì? Sao có thể đông người đến vậy."

"Hai anh không biết ư?" Vẻ mặt cô gái có chút khó tả, ánh mắt đảo qua hai người, ngập ngừng trả lời: "Đây là... cửa hàng bán đồ lót, hôm nay... Hôm nay giảm giá, mua ba được tặng một ... "

Vương Nhất Bác sắc mặt lập tức đỏ bừng: "Hiểu lầm, hiểu lầm, xếp hàng sai rồi ... Chúng tôi đi trước." Cậu nói xong liền nhanh chóng lôi kéo Tiêu Chiến rời đi. Anh bật cười nhìn cậu. Sau sự việc đáng xấu hổ như vậy, Vương Nhất Bác không còn hứng thú với việc ăn uống nữa nên cả hai đã đi bộ một quãng đường dài và dừng lại trước một gian hàng bán đèn lồng.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay của anh, ngước mắt nghiêm túc nhìn anh, khóe mắt nhướng lên: "Nhìn đi, không chỉ có em, anh là sức mạnh của rất nhiều người." Người thanh niên trước mặt nhìn anh bằng ánh mắt kiên định và ôn nhu,ánh mắt của Tiêu Chiến chợt rơi xuống chiếc đèn con thỏ trên quầy hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro