Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2

Tên tôi không phải này.

-

Học kỳ mới, môi trường mới, bạn ngồi cùng bàn mới.

Vương Nhất Bác vẫn như mọi khi nằm trên bàn học định đánh một giấc buổi sáng, ai ngờ hôm nay ánh nắng ngoài cửa quá chói, hắn đành phải di chuyển đầu sang chỗ khác.

Nhưng vừa chuyển, hắn lại thấy không được tự nhiên.

Không phải vì thói quen ngủ hướng về phía cửa sổ, mà là vị trí bên người trống rỗng đã lâu, nay lại có người ngồi, đang cùng cả lớp đọc Tiếng Anh.

"Despite scientific managers conceded that decreasing hours might..."

(Mặc dù các nhà quản lý/giám đốc khoa học đã thừa nhận rằng việc giảm giờ có thể sẽ....)

Âm tuyến người nọ nghe trầm ổn hơn so với bạn cùng trang lứa, đọc Tiếng Anh cũng không giống mấy học sinh đã được phổ cập giáo dục chín năm như bọn họ, từng âm tiết không cần cố sức nhấn mạnh, đọc lại rất êm tai, không thể nghe ra chút Tiếng Anh của người Trung.

A, ồn ào quá. Vương Nhất Bác vô cùng bực tức vùi đầu vào khuỷa tay mình.

Nói tới mới nhớ bản thân hắn hẳn là bị co rút não*. Lúc ấy chủ nhiệm lớp xếp chỗ cho học sinh chuyển trường, rõ ràng mấy nam sinh khác rất thức thời hỗ trợ chuyển một bộ bàn ghế từ phòng học chung tới đây, nhưng Vương Nhất Bác từ trước đến nay thờ ơ với những chuyện như này lại đột nhiên mở miệng.

*脑抽: co rút não là một từ chửi thề để chế nhạo người khác ngu ngốc, khuyết tật, làm ra những hành vi khác thường.

"Không phải vẫn còn chỗ sao?"

Tựa lưng vào ghế ngồi, Vương Nhất Bác hất cằm lên ý chỉ chỗ trống bên cạnh bản thân.

"Chỗ này."

Lời vừa nói ra, cả lớp kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, như thấy quỷ.

Mọi người đều biết, Vương Nhất Bác có chút thích sạch sẽ, một là không thích có người chạm vào hắn, hai là không cho phép động vào đồ của hắn, ba là chỗ bên người không bao giờ được ngồi, bởi vậy suốt một năm trôi qua, trong bàn học chất đầy thư tình và quà các nữ sinh đưa, nhưng lại chưa từng có người ngồi trên cái ghế kia.

Theo lý thì cái loại ngang ngược như vậy, đổi là người khác đã sớm bị nhà trường cho thôi học, duy chỉ có Vương Nhất Bác phạm lỗi liên tục nhưng vẫn bình an vô sự. Thực tế nguyên nhân sâu xa là, tập đoàn Vương thị, không chỉ là doanh nghiệp hàng đầu Trung Quốc, mà còn là cổ đông lớn nhất của trường ngoại ngữ Lạc Thành, vì vậy dù cho hiệu trưởng có quyền đuổi học Vương Nhất Bác, cũng không dám thực thi. Thế nhưng vị tiểu thiếu gia họ Vương được nuông chiều từ bé làm xằng làm bậy, hôm nay lại phá lệ với học sinh chuyển trường là sao đây?

Đương nhiên, cho dù cả lớp thấy quỷ (gặp chuyện lạ), cũng không bao gồm học sinh chuyển trường có vẻ ngoài kinh diễm kia. Người nọ chỉ im lặng chờ giáo viên chủ nhiệm sắp xếp, liếc Vương Nhất Bác một cái liền rời đi, không chút nào quan tâm sẽ ngồi cạnh ai.

Vương Nhất Bác cảm thấy tức giận. Đáng giận, đây là lần thứ hai trong ngày học sinh chuyển trường không đếm xỉa đến hắn.

Vẻ mặt chủ nhiệm lớp tràn đầy lo lắng học sinh chuyển trường sẽ bị Vương Nhất Bác bắt nạt, lập tức hòa hoãn nói: "Ừm...học sinh Vương Nhất Bác, em xem vị trí này có nhiều đồ quá, không thể thu dọn ngay được, nhưng sắp phải lên lớp rồi, cho nên chuyển bàn mới đến sẽ dễ dàng hơn——"

"Em, nói, rồi." Vương Nhất Bác một chút mặt mũi cũng không cho mà cắt ngang lời chủ nhiệm lớp, lười biếng nói, "Ngồi, chỗ, này."

"Vậy.."

Đối mặt với áp lực từ con trai chủ tịch, lòng lại lo lắng cho an toàn của học sinh chuyển trường như người thân trong nhà, chủ nhiệm lớp lâm vào tình huống khó xử.

"Không sao đâu cô, em ngồi đâu cũng được."

Học sinh chuyển trường mỉm cười, làm học sinh cả lớp không khỏi há hốc mồm.

Con mẹ nó đẹp trai quá à!

Đồng dạng, học sinh cả lớp không bao gồm Vương Nhất Bác. Hắn là người đã thấy qua nhiều mặt của xã hội, trong nhà tổ chức tiệc rượu cũng đã thấy vô số minh tinh người nổi tiếng, sao có thể dễ dàng bị vẻ đẹp ngây thơ này mê hoặc.

Hắn thầm thở dài trong lòng,

Lớn lên đẹp như vậy để làm gì? Làm cho hắn giống như pháo xịt ngòi, muốn nổi giận cũng không được.

...

"Bạn học."

"...Hả?"

Vương Nhất Bác gục xuống bàn lấy lại tinh thần sau sự thất vọng, đúng lúc đối diện với ánh mắt của học sinh chuyển trường, nhất thời toàn thân cứng ngắc. Chỉ thấy vẻ mặt người nọ nghiêm túc hỏi hắn:

"Bạn học, cậu nhìn chằm chằm tôi rất lâu rồi đó, trên mặt tôi có gì hả?"

"..." Trùm trường có chút lúng túng, "Ai, ai nhìn cậu chứ?"

"À."

Học sinh chuyển trường bình tĩnh nhận lời giải thích sứt sẹo này, lại cúi đầu đọc sách Tiếng Anh của mình. Rõ ràng không làm gì sai, nhưng Vương Nhất Bác lại không thể giải thích được.

"...Này."

Người nọ không để ý hắn.

Vương Nhất Bác mất hứng, đá một cái lên ghế của học sinh chuyển trường, âm thanh lớn hơn một chút: "Này, gọi cậu đấy."

Học sinh chuyển trường rốt cuộc cũng giương mắt lên, không có ý tức giận, nhàn nhạt nói: "Tên tôi không phải này."

Hạ Chi Quang dãy trên sau khi nghe thấy động tĩnh, thì nhấc ghế xoay đầu lặng lẽ nhắc nhở: "Bác ca, người ta vừa tự giới thiệu rồi, cậu ấy tên là Tiêu——"

Vương Nhất Bác liếc Hạ Chi Quang: "Cần cậu nói tôi biết?"

Không thể trêu không thể trêu. Hạ Chi Quang kinh hãi đến nỗi vội vàng xua tay, ngoan ngoãn quay người về.

Kỳ thật vừa nãy học sinh chuyển trường tự giới thiệu Vương Nhất Bác đã nghe thấy, ngoại trừ họ và tên, tuổi còn lớn hơn hắn mười tháng, bởi vì nguyên nhân công tác của cha mẹ, phải chuyển từ trường cấp 3 nước ngoài về nước.

"Này, ở nước ngoài lâu như vậy, có hiểu chữ Trung không?"

"Xem hiểu được."

Vẫn là bình tĩnh đáp lại, Vương Nhất Bác cảm thấy một quyền của mình như đánh vào bông, cảm giác bất lực khiến hắn càng thêm tức giận.

Nhưng tức thì tức, lại không có lý do để tức.

Mẹ kiếp lại càng tức.

Vì vậy trùm trường vốn muốn bắt nạt người ta nhưng không thành công ngược lại bản thân phải nhịn một bụng tức, thô lỗ mở sách Tiếng Anh trên bàn ra, tiếng động rầm rầm, sau đó cay đắng dùng sức viết lên từng trang hai chữ như có thù hận với người ta——

Tiêu, Chiến.

Đối với trường trọng điểm cấp tỉnh như ngoại ngữ Lạc Thành mà nói, việc quan trọng nhất khi bắt đầu học kỳ mới là kỳ thi đầu năm.

Mỗi khi kỳ thi đến, ngôi trường được xưng là phát triển toàn diện đức trí thể mỹ sẽ giống như bước vào thời chiến, từ giáo viên đến học sinh, từ năm một đến năm ba, thần kinh đều vô cùng căng thẳng, các học sinh giành giật từng giây từng phút để luyện thêm một đề toán, ghi nhớ thêm một phương trình hóa học, để không bị xếp hạng quá thấp trên danh sách điểm công khai.

Nhưng trên thế giới này lại có một loại người, cho dù thành tích như thế nào, cũng sẽ về thừa kế sản nghiệp của gia tộc. Nếu kỳ thi đại học thi không tốt, thì vừa du học vừa học kinh doanh sau đó từ tầng dưới cùng của công ty tôi luyện đi lên từng bậc, sẽ tìm được mấy người đáng tin cậy bên mình, những đứa trẻ từ nhỏ đã sống quen trong gia tộc tinh anh dù thế nào cũng sẽ không quá lệch lạc.

Rất hiển nhiên, Vương Nhất Bác trốn học đánh nhau đến kỳ thi lười đến mức nộp giấy trắng, chính là loại người này.

Nhưng học sinh chuyển trường là loại người nào đây?

"Bác ca, em nghe nói hình như...bạn mới cùng bàn của anh lúc ở nước ngoài, vậy mà lại học khóa A-level* đó."

*A-Level: Advanced Level, hay cụ thể hơn GCEA level là viết tắt của General Certificate of Education Advanced Level (Chứng chỉ Giáo dục Phổ thông Bậc Cao). Đây là một chứng chỉ được cấp bởi các trường tại Anh, Xứ Wales, và Bắc Ireland cho học sinh khoảng 16 – 19 tuổi trước khi thi vào đại học. A level được xem như tiêu chuẩn vàng, được sử dụng bởi các trường đại học tại Anh nói riêng và quốc tế nói chung trong việc tìm kiếm và lọc ứng viên sáng giá. (Nguồn: hotcourses)

Giờ cơm trưa, Hạ Chi Quang 'biết tuốt' không hiểu lấy được từ đâu tư liệu liên quan trực tiếp đến học sinh chuyển trường, hứng thú dạt dào nói: "Từ nhỏ đến lớn mỗi học kỳ đều nhận được học bổng vinh dự, còn đại biểu cho trường tham gia thi đấu các môn, nghe nói cậu ta còn từng tổ chức một buổi triển lãm tranh cá nhân cho thanh thiếu niên, ôi chao!"

Đích thực là sơ yếu lý lịch trâu bò, mọi người đều ngưỡng mộ thốt lên: "Wow——"

Bang.

Lại thấy Vương Nhất Bác vẫn luôn im lặng ném thìa inox lên bàn ăn, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Không ăn cơm?"

"Ăn ăn ăn ăn ăn!"

Mấy tiểu đệ lập tức vùi đầu ăn cơm, đồ ăn đút đầy miệng vẫn không quên khoác lác thổi phồng đại ca nhà mình: "Học sinh chuyển trường kia làm sao lợi hại bằng đại ca của chúng ta phải không?!"

"Đúng lắm đúng lắm!"

"Bác ca của chúng ta một đấm là hạ gục được tên trùm đứng thứ ba trường, cậu ta có thể không?"

"Bác ca của chúng ta có tỉ tỉ gia sản phải thừa kế, nhà cậu ta có không?"

"Hơn nữa ai quan tâm trường nước ngoài với trong nước chứ, đã đến trường cấp ba còn tính cộng trừ nhân chia, tôi thấy kỳ thi đầu năm lần này cậu ta vững vàng hạng cuối cùng rồi!"

Vương Nhất Bác gặp bạn cùng bàn thì mặt mũi xám xịt, dưới mấy lời tâng bốc hão huyền của các tiểu đệ lại khôi phục tâm trạng tốt, trong lòng sung sướng mà về phòng học.

Buổi chiều chủ nhiệm lớp sắp xếp lại chỗ ngồi học sinh theo yêu cầu của trường, mặt bàn ngăn bàn phải sạch sẽ, tủ giữ đồ chuyển qua hành lang, thế nên ngày đầu khai giảng đã bừa bộn đầy đất, trên bệ cửa sổ cũng chất đống tài liệu ôn tập của các học bá.

Chỗ ngồi của Vương Nhất Bác là dãy cuối cạnh cửa sổ, không cần di chuyển, chỗ ngồi của Tiêu Chiến cũng vậy. Nhưng bàn học của Vương Nhất Bác chẳng có mấy quyển sách, ném vào tủ chứa đồ trường học bố trí là được rồi, thế nhưng——

"Đồ trong ngăn bàn, phiền cậu xử lý một chút."

Nghe thấy âm thanh của bạn mới cùng bàn, Vương Nhất Bác nghiêng đầu, nhìn sang ngăn bàn của người nọ.

A, thiếu chút nữa quên mất, trong ngăn bàn kia đều là thư tình và quà các nữ sinh tặng hắn, sáng nay vì có tiết nên Tiêu Chiến chưa kịp dọn dẹp. Vương Nhất Bác nghĩ, trải nghiệm đi học phải ngồi trong đống quà, có lẽ cũng là kỉ niệm mới mẻ với người nọ nhỉ.

"Vứt đi đi." Vương Nhất Bác ném ra ba chữ nhẹ như không, rồi lại không thể che hết cảm giác ưu việt trong đó.

"Toàn bộ?"

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến hỏi thừa, "Nếu không thì?"

"Được rồi." Tiêu Chiến không có ý kiến, thản nhiên nói, "Vậy phiền cậu nhanh chóng xử lý."

Nghe vậy Vương Nhất Bác lập tức ngồi thẳng lên, khó có thể tin nổi trợn to mắt, chỉ tay vào chính mình: "Cậu nói là để tôi xử lý?"

Động tác sắp xếp lại sách giáo khoa của Tiêu Chiến vẫn tiếp tục: "Tấm lòng của người khác, chỉ có người nhận mới có quyền xử lý."

Vương Nhất Bác mất hai giây để tiêu hóa câu nói của Tiêu Chiến, rõ ràng là tiếng người, nhưng lại không giống tiếng người, bực bội nói: "Này, bảo cậu ném thì ném đi, còn lắm chuyện như vậy làm gì?"

Thế nhưng Tiêu Chiến không có chút biểu lộ thừa thãi, liếc hắn một cái, không nói gì.

"Này!" Vương Nhất Bác nghiến nghiến răng, nhíu đầu lông mày, hung tợn nói, "Không để ý tôi? Sáng nay cậu hại tôi phải vào phòng giáo viên viết bản kiểm điểm, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu."

Tiêu Chiến bình tĩnh trả lời: "Là cậu cản đường cướp bóc trước, tôi chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi."

"Tôi có cướp được đâu!" Vừa nhắc đến chuyện cũ Vương Nhất Bác lại tức giận, "Cậu là học sinh chuyển trường không có bài tập còn gì? Dựa vào đâu tôi còn phải viết bản kiểm điểm!"

"Cậu có ý đồ, chưa đạt được cũng coi là phạm tội."

Nói xong câu này, đúng lúc Tiêu Chiến sắp xếp xong sách giáo khoa, quay người muốn đến tủ chứa đồ sau phòng học, nhưng Vương Nhất Bác sao có thể thả anh đi dễ dàng như vậy, nhanh tay lẹ mắt kéo vạt áo đồng phục của Tiêu Chiến.

"Này cậu nói rõ ràng cho tôi, là ai chưa đạt được hả? Là ai phạm tội? Là ai có ý đồ với ai chứ?"

Sư tử nhỏ bị đạp trúng đuôi nổi nóng đến mức hỏi ra một chuỗi câu hỏi, nghiến răng ngứa ngáy chỉ hận không thể nhào tới cắn anh một cái, giải tỏa căm giận trong lòng.

Nhưng lại không phát hiện người nào đó từ đầu đến cuối không để trùm trường vào mắt, ở phía Vương Nhất Bác không nhìn thấy hơi hơi cong khóe môi, một giây sau, bỗng nhiên xoay người lại.

"Cậu đối với tôi——"

Hô hấp Vương Nhất Bác chậm lại.

Chỉ thấy đáy mắt người nọ như chứa cả một dải ngân hà, môi mỏng khẽ đóng rồi lại mở, cười như không cười nói ra:

"Cậu đối với...bài tập của tôi có ý đồ."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro