Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới sách 5-Chương 3

Chiến Sơn Vi Vương/Thu phục Thông Linh Sư 3

Khi Vương Nhất Bác phản ứng lại thì đã bị Tiêu Chiến nhào tới trên giường. Dù sao cũng đã quen với việc anh mở đầu là "lái xe", Vương Nhất Bác tùy ý anh cởi đai lưng của mình cũng không có giãy dụa, còn có nhàn nhã trêu chọc: "Anh còn nói cặn bã kia sai, anh mở đầu liền lái xe tật xấu này vẫn không sửa được ah... Ồ, anh có thể cởi áo khoác của em chậm lại chút được không? Khuôn mặt của em đã bị cổ áo làm biến dạng rồi này, tóc, tóc! " Sau khi Vương Nhất Bác được giải phóng khỏi quần áo trói buộc, có chút oán giận nhíu mày: "Tiêu Chiến! Tại sao mỗi lần mở đầu lại vội vàng như vậy? ”

       "Đó không phải là vì văn trước đến già không thể tận hứng sao, mở đầu trước bồi thường anh một chút đi." Tiêu Chiến xoa xoa mặt cậu, muốn cúi người hôn cậu. Vương Nhất Bác nghiêng đầu né tránh: "Chờ một chút!"

      "Làm sao vậy?" Tiêu Chiến dừng lại, tuy rằng gấp gáp nhưng cũng sẽ lo lắng cho cảm thụ của cậu.

      "Tắt tiếng điện thoại di động đi."

      Sau khi Tiêu Chiến nhanh chóng điều chỉnh điện thoại di động, lại muốn tiếp tục. Vương Nhất Bác vẫn tránh né như cũ, cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến: "Anh ngưng tụ thành thực thể trước, anh như vậy trên người em một chút trọng lượng cũng không có làm cho em cảm thấy rất quỷ dị." Trước khi xuyên vào, cậu đổi thành thiết lập có thể ngưng tụ thành thực thể thật đúng là chính xác.

       Tiêu Chiến cười cười, dùng ý niệm thúc giục pháp thuật ngưng tụ thực thể: "Hiện tại thì sao?"

       “Anh vẫn nặng như vậy!” Đột nhiên có một áp lực đè xuống.

       "Nếu không em làm anh?"

       “Được nha!”

       "Anh có thể ở dưới, nhưng anh phải ở trong."

       "Lưu manh biến thái..."

       Xuân triều mang mưa đến gấp, dã độ không người thuyền tự hoành.

      Thủy triều đưa mưa, mưa đến muộn, thuyền không người thuyền ngang ngược.
    
  ......
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

      Chờ mùa xuân mưa phùn toàn bộ ngừng lại, Vương Nhất Bác lười biếng hỏi: "Tên cặn bã kia làm sao bây giờ? Ở đó ngất xỉu lâu như vậy, có thể bị ác linh khác xé nát hay không? ”

      Tiêu Chiến lau mồ hôi nhỏ còn đọng trên trán cậu: "Vừa rồi anh dùng linh lực làm kết giới cho hắn, sẽ không sao đâu."

      Vương Nhất Bác xoay người đối mặt với anh: "Cũng không thể để hắn ta nằm ở bên ngoài một đêm, hiện tại em không muốn cùng hắn ta trở mặt, vở kịch vẫn còn phải diễn tiếp."

      "Vậy hai chúng ta tắm rửa xong lại đi qua, anh cởi bỏ kết giới, em cũng làm bộ bị thương, sau đó gọi người trong gia tộc tới."

      "Được."

      Chờ hai người tắm rửa xong, đều đã qua nửa đêm. Sau khi Tiêu Chiến cởi bỏ kết giới ẩn đi thực thể của mình, Vương Nhất Bác dựa vào anh lấy ra điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, gọi điện thoại cho anh trai Lâu Ảnh.

       Lâu Ảnh rất đau lòng em trai này, không liên lạc được cậu gấp đến độ cũng không ngủ. Nhưng bởi vì Tiêu Chiến ẩn hành tung lại thiết lập kết giới ở địa điểm xảy ra chuyện, cho nên nhất thời Lâu Ảnh không tìm được tung tích em trai. Vương Nhất Bác vừa nghe giọng điệu lo lắng của Lâu Ảnh, trong lòng liền sinh ra áy náy, vội vàng an ủi hắn nói mình không sao, hơn nữa còn để cho hắn một mình tới trước. Đúng rồi, tên Lâu Ảnh đã đổi thành Vương Ảnh trước khi Vương Nhất Bác xuyên vào.

       Tiêu Chiến thấy cậu gọi điện thoại xong, mở miệng hỏi: "Em định nói cho anh trai biết sự thật?"

       "Đúng." Vương Nhất Bác cất điện thoại di động lại, cúi đầu nhìn thoáng qua tên cặn bã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất: "Lâu Ảnh vì bảo vệ em trai Lâu Nguyệt mà mất mạng, anh ấy là người tốt nhất đối với Lâu Nguyệt, em không hy vọng em làm bộ bị thương khiến anh ấy lo lắng."

       Tiêu Chiến hơi ghen tuông, lại ôm lấy eo Vương Nhất Bác: "Hiện tại hai chúng ta xuyên vào diễn lại, người tốt nhất với em chính là anh."

       Vương Nhất Bác tất nhiên biết cảm xúc nhỏ của anh đến từ đâu: "Đương nhiên là anh đối với em tốt nhất. Anh ấy là anh trai em, anh là bạn đời của em, không có sự so sánh. ”

       Đang nói chuyện, Vương Ảnh từ trong thời không chi luân xuất hiện xuyên ra: "Nhất Bác, em không sao chứ?"

       "Em không sao." Vương Nhất Bác trước tiên đi an ủi hắn.

        "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Ảnh nhìn Quân Khanh nằm trên mặt đất: "Đây là bị ác linh công kích sao?" Lập tức quay đầu lại xem xét Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối.

       Vương Nhất Bác chỉ có thể lặp lại một lần nữa: "Anh, em thật sự không sao."

       Một tiếng anh này lại khiến Tiêu Chiến ghen tuông, lực đạo vòng quanh eo Vương Nhất Bác lại tăng thêm một chút, dán vào bên tai cậu nói: "Không được gọi hắn là anh, em chỉ có thể gọi anh là anh thôi."

       Đối với giấm bay "vô lý gây sự" này của anh, Vương Nhất Bác cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành trong lòng: "Em gọi anh là anh*, gọi anh ấy là anh trai**, sự khác biệt vẫn rất lớn, có phải không Chiến ca ca? Thiên Trạch ca ca? ”
*哥哥:ca ca;     **哥:ca

      Sau vài tiếng ca ca thành công vuốt lông của người nào đó, Vương Nhất Bác mới nói với Vương Ảnh nguyên nhân sự tình, chỉ là cậu ẩn đi chuyện Tiêu Chiến có thể hóa thực thể, dù sao đây là trước khi cậu xuyên vào tự mình sửa đổi, sợ dẫn đến hiệu ứng hồ điệp*, cũng sợ không giải thích rõ thân phận của mình.
*hiệu ứng cánh bướm: một sự thay đổi nhỏ cũng có thể làm thay đổi cả cục diện lớn

       "Hắn cư nhiên có tâm tư ác độc lại hèn hạ như vậy?" Vương Ảnh nghe xong tức giận đến trong mắt bốc cháy.

       "Anh, bây giờ em không muốn trở mặt với hắn, không phải hắn nguyện ý diễn thâm tình sao, em cùng hắn diễn thật tốt. Vì vậy, hôm nay em muốn giả vờ bị thương, anh cũng thông báo cho người của gia đình hắn để đón hắn đi. ”

       "Được, cứ làm theo lời em nói."

       ......

       Vương Nhất Bác cùng cặn bã nam Quân Khanh được mang về gia tộc của mình, thân phận Thông Linh Sư đặc thù, không thể để cho người bình thường biết. Cho nên bọn họ bị thương trong chiến đấu với ác linh không thể đưa đến bệnh viện, chỉ có thể mang về nhà mình để cho tộc nhân có pháp lực giúp đỡ chữa bệnh.

       Mấy ngày sau, Vương Nhất Bác còn chọn lúc người trong lòng cặn bã đến thăm hắn, cũng tới cửa góp vui.

       Cặn bã kia bị thương khá nặng, cho nên hiện tại vẫn còn nằm trên giường tịnh dưỡng. Cặn bã nam thấy Vương Nhất Bác tiến vào, buông lỏng tay đang ôm người trong lòng ra: "Nhất Bác, em tới rồi à?"

       Vương Nhất Bác đi tới trước giường, nghi hoặc nhìn người trong lòng cặn bã: "Tiêu Tiêu, sao anh lại ở đây?" Tiêu Tiêu là tên mà Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác xuyên vào đã đổi tên cho người trong lòng cặn bã trong văn.

       "Em ấy cũng đến thăm anh." Cặn bã nam sợ xấu hổ, thay người trong lòng giải thích.

       Vương Nhất Bác bộ dáng thanh thuần vô tội: "Tiêu Tiêu, cậu ngồi bên cạnh một chút, tôi muốn ngồi bên cạnh bạn trai tôi."

      Trong phút chốc, mặt Tiêu Tiêu trở nên rất khó coi, cặn bã nam thấy thế có chút đau lòng, cũng không dám phủ nhận: “Nhất, Nhất Bác, trước mặt Tiêu Tiêu đừng cái gì cũng nói ra ngoài..."

       "Em nói thật thì sao? Anh không phải bạn trai em sao? Anh chính là liều mạng cứu em. " Vương Nhất Bác nói muốn ngồi bên cạnh cặn bã nam, thân thể lại không nhúc nhích. Một là nam nhân cặn bã kia không muốn tới gần cậu, hai là cái bình dấm chua nhà cậu từ phía sau ôm chặt eo cậu. Vương Nhất Bác còn âm thầm trong lòng trấn an anh: "Chiến ca ca, anh yên tâm em không qua đó ngồi đâu."

       Tiêu Chiến ở bên tai cậu nói: "Khiêu khích hai câu chúng ta đi."

       Cặn bã nam khẩn trương nhìn người trong lòng một cái, lại nói với Vương Nhất Bác: "Anh đối với em tất nhiên là thật tâm thật ý..."

       Vương Nhất Bác lại nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, cậu bị sao vậy? Sắc mặt khó coi vậy? Chẳng lẽ tôi quấy rầy các ngươi nói chuyện sao? " Lại mang theo oán giận nhìn về phía cặn bã nam: "Quân Khanh, hai người các ngươi là xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì đó giấu tôi sao? ”

       "Không có..."

       "Rõ ràng là có! Tại sao hai người lại ngồi gần vậy? Tôi đến thăm anh nhưng anh cũng không cho tôi ngồi. Được rồi, vậy thì tôi đi. " Sau khi nói xong, Vương Nhất Bác xoay người rời đi.
-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro