Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Bên ngoài có y tá kêu bác sĩ Cố, Vương Nhất Bác hơi hoảng, người trên người chủ động tránh ra, không lo lắng từ nay về sau nằm xuống, giống như cái gì đều không phát sinh vậy, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
"Mẹ kiếp! Tôi sớm muộn giết chết anh!"
Vương Nhất Bác là thật bị ép, cậu ngẩng đầu, cửa bị đẩy ra, cậu vội vàng khôi phục biểu tình.
" Anh, chị dâu vừa nói cậu ấy sớm muộn..."
"Cố Nhất Dã!"
Vương Nhất Bác tức giận còn chưa tan, bị Cố Nhất Dã kích như vậy, không kìm nổi, hô to tên anh ta.
" Phải chuyển đến trên hộ khẩu Cố gia chúng ta."
Cố Nhất Dã thoại phong nhất chuyển, hài hước cười.

"..."

Vương Nhất Bác mặt đỏ lên, là bị tức.

Nhưng ở góc độ bác sỹ Cố, đại khái là mắc cỡ.
"Lời này cần em nói? Ăn cơm của em đi."

Cố Ngụy đem phần cơm của Cố Nhất Dã lấy ra, hướng Vương Nhất Bác ngoắc ngoắc.
"Đi phòng làm việc của anh, nơi này không có phương tiện."
"A? ! Hai người ăn gì đó? ! Làm sao em chỉ có một phần cơm! Lương tâm hai người đâu! Uy !"
Cố Nhất Dã hô hào, nhưng hai người đã đi xa.
Sau khi ra ngoài Cố Ngụy cũng không có ung dung giống như ở bên trong trêu cười Cố Nhất Dã, mà hơi rũ đầu đi về phía trước, Vương Nhất Bác vừa bắt đầu còn không cảm thấy nơi nào không đúng, ở trong thang máy coi như phát hiện, bác sỹ Cố là một người chu toàn, làm sao có thể lâu như vậy không để ý tới cậu! ! ?

"Bác sĩ Cố..."

"Người bạn nhỏ a, đợi một hồi nói sau, đến phòng làm việc anh có lời cùng em nói."
Cố Ngụy cắt đứt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngẩn ngơ, cúi đầu không nói.
Kỳ quái.
Cậu thậm chí có chút khẩn trương.
Cố Nhất Dã vừa như vậy cậu đều không sợ, nhiều lắm là kinh hãi chút, nhưng Cố Ngụy đột nhiên lạnh như băng để cho cậu không sờ được.
"Cởi áo khoác đi, nơi này không lạnh."
Vương Nhất Bác gật đầu, ngoan không được, cởi áo khoác, nhớ tới địa phương mới bị Cố Nhất Dã gặm, không biết có để lại dấu vết hay không, liền hơi cúi đầu cản trở.
"Tới rửa tay."
Vương Nhất Bác qua, vén tay áo lên chuẩn bị rửa tay, nhìn bác sỹ Cố rửa tỉ mỉ.
"Anh  nói thật, anh bây giờ có chút sinh khí."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Cố Ngụy, nhưng Cố Ngụy chẳng qua là chuyên chú cúi đầu rửa tay cho cậu, ngón tay anh cắm vào giữa năm ngón tay cậu, mượn bọt để nắn bóp.
"Nhất Dã sứt khóe miệng ở bên trái, đêm đó ngoài miệng em máu ở bên phải."

"Bác sỹ Cố! ..."

"Em đừng vội, chớ nắm chặt, kẽ ngón tay còn chưa rửa sạch sẽ, bệnh viện tóm lại không sạch sẽ, rửa sạch còn ăn cơm."

Cố Ngụy đem Vương Nhất Bác nắm chặt quả đấm cưỡng ép chậm rãi đẩy ra, tiếp tục đàng hoàng rửa ráy.
"Ngày đó anh gọi  Nhất Dã tới cùng em đối chất, nó nói anh tin một nửa, anh hỏi em thật hay không, em nói thật, bạn trai cùng  em trai ruột đều nói như vậy, vậy anh liền tin. Cho nên anh tự nhận chuyện để cho em phiền lòng đã giải quyết, mặc dù anh nhìn ra được cũng không có, nhưng em không muốn nói, anh cũng không tốt truy hỏi."

"Bác sĩ Cố..."
Vương Nhất Bác hoảng muốn chết, Cố Ngụy giống như đang  xét xử cậu, nhưng đối phương không lạnh không nóng, còn cầm khăn giấy lau tay cho cậu

"Anh có lời  nói với em, nhưng nói trước, anh phải hỏi một chút, em thích Nhất Dã?"
Cố Ngụy nhìn thẳng Vương Nhất Bác.
"Không có! ! Không thể nào! ! Em hận không được đánh... . . ."
Vương Nhất Bác không lên tiếng nữa, lắc đầu một cái lại cúi đầu.
"Không có."
"Ngồi đi, đói không, dày vò trễ như vậy."

Cố Ngụy mở hộp đồ ăn ra, đem đồ vật dọn xong đưa đũa cho Vương Nhất Bác.
"Trước anh đã cùng em nói qua, những người trước của anh, bao gồm một ít người nhà đều không thích Nhất Dã, nó dĩ nhiên sẽ... Nói như thế nào đây? Quá lệ thuộc vào anh, cho nên mối tình đầu của anh là bị Nhất Dã phá. Là làm sao phá? Nhất Dã dấu anh đi tiếp xúc cô bé kia, hơn nữa, hừ..."
Cố Ngụy cười yếu ớt.
"Cô bé kia dao động, cô ấy thích Nhất Dã, cũng không kỳ quái, dẫu sao anh cùng Nhất Dã giống nhau như vậy. Đó là trong ấn tượng lần đầu tiên anh đánh Nhất Dã, đánh xong anh lại hối hận, anh đối với nữ sinh kia cũng không có ràng buộc rất sâu, nhưng Nhất Dã là em trai anh, anh để Nhất Dã đi tìm cô bé kia nói xin lỗi, nó không chịu."
Vương Nhất Bác một mực muốn nói cái gì, bác sỹ Cố đã nhìn ra, anh tỏ ý Vương Nhất Bác nói.
"Anh ta lợi dụng tình cảm của cô bé kia đối với anh! Để cho người khác thích anh ta! Hèn hạ!"

" Ừ, đây là một trong những nguyên nhân lúc ấy anh tức giận, nhưng sau đó Nhất Dã nói cho anh, nó từ đầu đến cuối đều nói cho đối phương biết, nó không phải anh, là em trai anh, mà dưới tình huống như vậy, đối phương vẫn là thích Nhất Dã."
Cố Ngụy dừng lại, Vương Nhất Bác cũng cau mày chờ anh nói.
"Nhất Dã nói với anh, người như vậy không xứng với anh."

"Có bệnh."

"Ha ha... anh lúc ấy cũng nói nó như vậy, nhưng sau đó anh cũng nghĩ, nếu như một người sẽ thích một người giống như anh, vậy nàng là thật thích anh sao? Vậy có phải hay không bất kỳ một người nào chỉ cần có gương mặt này nàng cũng sẽ thích?"
Cố Ngụy ung dung cười một tiếng.

"Anh thừa nhận rơi vào bẫy của tiểu tử này, từ đó về sau bất kỳ ai theo đuổi anh, Nhất Dã cũng sẽ tới quấy rối, lúc bắt đầu anh còn sinh khí, đến theo nó, rồi đến phía sau dần dần bắt đầu mong đợi... Có thể hay không có một người, chỉ thích  anh,  thích  linh hồn anh. Kết quả, em cũng nhìn thấy, anh ba mươi, còn chưa có một ai."

"Có!"

Vương Nhất Bác để đũa xuống, kéo tay Cố Ngụy.

"Bác sỹ Cố, anh so với em trai thật tốt hơn nhiều! Thật,em còn buồn bực đây, sinh đôi làm sao có thể có  anh như vậy, em trai lại như kia! !"

Vương Nhất Bác thiếu chút nữa phun chút thô tục, may mà cậu dừng kịp.

"Nói thật, cùng em chung đụng mấy tháng này, anh cố ý không để cho em tiếp xúc tới Nhất Dã..."
Cố Ngụy đẩy mắt kiếng, rủ xuống con ngươi.
"Luôn là sợ, sợ em tiếp xúc Nhất Dã, thì mất đi hứng thú với anh."
"Làm sao có thể? ! bác sỹ Cố, bác sỹ Cố bảo bối của em, anh đừng nói mê sảng, em thừa nhận, thời điểm mới quen là bởi vì anh đẹp trai, nhưng cùng anh tiếp xúc em là thật thích anh... Anh cho em cảm giác cùng anh một chỗ  rất thoải mái!"
Vương Nhất Bác rất sợ Cố Ngụy thất vọng đối với cậu, hơn nữa cậu không nhìn nổi dáng vẻ Cố Ngụy phiền muộn, bác sỹ Cố của cậu đẹp như vậy, làm sao có thể quyệt miệng cau mày đây...

Cơm cậu cũng không ăn, đứng ở bên người Cố Ngụy mà ngồi xuống, đem cằm đặt trên đùi bác sỹ Cố, nói một ít lời dỗ bác sỹ Cố vui vẻ.

Mà Cố Ngụy lúc Vương Nhất Bác nằm ở trên đùi anh ngước đầu nói chuyện liền ngây ngẩn.
Anh dĩ nhiên không phải trong lúc rảnh rỗi sẽ đối với một người sinh ra hứng thú, ngày đó anh vừa làm xong giải phẫu thì đi họp, thời điểm mệt mỏi cuốn tới một người đi đối diện đụng phải người anh, văn kiện trong tay tán loạn.
Cố Ngụy tự nhận mình đối với người xa lạ tính khí rất tốt, nhưng lúc đó đúng là bị tức nổ.
Cho dù đối phương rất tuấn tú,thái độ nói xin lỗi cũng rất tốt, nhưng thời điểm đối phương nói muốn xin thông tin liên lạc,  Cố Ngụy dùng giọng rất cứng rắn lại vô tình cự tuyệt, hơn nữa nghênh ngang mà đi.
Sau này Cố Ngụy nhớ tới chuyện này, lúc tâm trạng qua đi, suy nghĩ chuyện này liền sinh ra lúng túng, thái độ anh quá ác liệt,  lúc ấy anh còn mặc áo bác sỹ, không nên có loại ngữ khí đó...
Nghĩ như vậy, ngày thứ hai Cố Ngụy ngay tại cửa bệnh viện lại nhìn thấy thanh niên kia.

Đối phương giống như hôm qua vậy, cười, chào hỏi, sau đó  lần nữa nói thêm wechat.
Điều này làm cho áy náy trong lòng Cố Ngụy ít đi rất nhiều, hơn nữa có đầy đủ thời gian và tâm tư thưởng thức thanh niên trước mặt, rất sạch sẻ, rất tự tin, rất đẹp.
Đẹp? Cố Ngụy trong lòng chần chờ một chút từ mình hình dung, sau đó lại gật đầu , đúng, là đẹp.
Cho nên Cố Ngụy đồng ý.
Tiếp theo chính là Vương Nhất Bác mãnh liệt mà không mất phân tấc theo đuổi, cơ hồ cả bệnh viện cũng biết có một tiểu tử trẻ tuổi lại đẹp trai lại nhiều tiền đang theo đuổi mình.
Có lúc bị trêu nghẹo, Cố Ngụy không biết làm sao, dần dần cũng nhiều chút vui vẻ, có một người ưu tú như vậy theo đuổi đối với người nào mà nói cũng là chuyện tốt, nói tục chút, đây là một chuyện đủ để khoe khoang.
Có vô số người hâm mộ mình, cũng hỏi tại sao còn không đồng ý? Cố Ngụy chẳng qua là cười không đáp, đoán chừng là cùng Nhất Dã giằng co nhiều năm như vậy, anh không tin có người nào thật thích mình.
Ngày đó anh nghỉ ngơi, đứng ở cửa sổ cuối hành lang nhìn hoàng hôn, chuẩn bị tan việc.
Tầm mắt đột nhiên bị bóng người trên quảng trường  hấp dẫn chú ý.
Đối phương cả người tây trang, cầm trong tay hoa hồng, cúi đầu nhìn đồng hồ, đại khái là biết còn chưa tới giờ tan, cho nên ăn không ngồi rồi đi dạo.
Đột nhiên trên quảng trường có dị động, một con mèo leo lên tấm bảng quảng cáo không dám xuống, chủ nhân mèo là cô gái, không với tới chỉ có thể đưa cánh tay ở phía dưới tiếp, mèo có lẽ là nhà nuôi, nhát gan, không dám nhảy chỉ biết kêu.
Cố Ngụy thích mèo, rất thích.
Lúc anh định xuống lầu đã nhìn thấy thanh niên khắp người Chanel leo lên tấm bảng quảng cáo, một bên tức cười mèo một bên đem mèo đưa cho chủ nhân.
"..."
Cố Ngụy  tiếp tục nhìn.
Nhìn Vương Nhất Bác mặt mày vui vẻ nói không có gì, nhìn tóc Vương Nhất Bác bị nắng chiều nhuộm đỏ bừng.
Tấm bảng quảng cáo dầm mưa dãi nắng, bụi bặm nhiều như nào có thể tưởng tượng được, cả người tây trang coi như hỏng.
Đột nhiên túi chấn động, Cố Ngụy cầm điện thoại ra.
Vương Nhất Bác: bác sỹ Cố, hôm nay em có chuyện, không thể đón anh tan việc rồi ~ hoa em để ở quầy bệnh viện, em đã cùng chị y tá nói qua,anh nhớ đi lấy, mặc dù hôm nay không có nhìn thấy bác sỹ Cố, nhưng em biết bác sỹ Cố hôm nay khẳng định rất đẹp trai!"
Cố Ngụy cúi đầu nhìn phía dưới, đứa trẻ cúi thấp đầu rời đi, đại khái... Bởi vì trên người bẩn, cho nên thấy có lỗi với mình?
Đi dọc theo quảng trường, Vương Nhất Bác đột nhiên dừng chân, quay đầu, ngửa đầu nhìn bệnh viện, ủy khuất, lại không cam lòng, vểnh miệng, vẫn là rời đi.

Cố Ngụy sợ đối phương nhìn thấy mình, núp ở sau cửa sổ, thật ra thì anh cũng không hiểu mình tại sao phải tránh, nhưng trái tim cuồng loạn kia để cho anh thật lâu không bình phục.
Anh không nhất định có thể tìm được một người thích tâm hồn mình, nhưng anh thật giống như tìm được... Người mình thích.
Bây giờ Vương Nhất Bác nằm ở trên chân mình, cùng ngày đó vậy, một đôi cẩu cẩu mắt, trong miệng vẫn là bác sỹ Cố, bác sỹ Cố, bác sỹ Cố...
"Anh có thể hôn sao?"

"A? ..."
Vương Nhất Bác đang hăng say an ủi bác sỹ Cố, đối phương đột nhiên tới một câu như vậy.

"Có thể giúp anh tháo mắt kính xuống sao?"

Cố Ngụy xít lại gần, đỡ Vương Nhất Bác dậy, ôm eo đối phương, thanh âm ôn nhu để cho người muốn say.
"Cám ơn."
Ngón tay Vương Nhất Bác cứng đờ, sợ cầm không vững kính bác sỹ Cố, cậu sợ hưng phấn ở phòng làm việc liền đem chuyện làm.
Phòng làm việc play?
Vương Nhất Bác thật giống như... Có chút không khống chế được hưng phấn, đừng để cho bác sỹ Cố phát hiện...
Nếu không hình tượng ngoan ngoãn chẳng phải bị hủy trong chốc lát? !
"Người bạn nhỏ... Em biết em chỉa vào anh sao?"
Giữa khe hở hôn môi, thanh âm Cố Ngụy mang thở dốc, đầy ôn nhu và cưng chiều, trong nháy mắt giết Vương Nhất Bác không chừa manh giáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro