Chương 4
Cố Ngụy ngẩng đầu, liếc nhìn Vương Nhất Bác, bởi vì cậu ngồi ở ngay bên cạnh, nhưng anh lại nhận được tin nhắn của cậu.
Mở ra.
"Em trai anh khi nào thì đi a bác sỹ Cố… em muốn ôm anh."
"..."
Cố Ngụy cười trở về động tác tay Ok.
"? ? ? ? ?"
Cố Nhất Dã áo ngoài đều không kịp cầm liền bị người đẩy ra phía ngoài, mặt đầy mộng nhìn ca mình, lại nhìn người trên giường bệnh đang hướng anh giơ ngón giữa.
"Làm gì a ca? Đẩy em làm gì! quần áo, quần áo em chưa cầm!"
Vương Nhất Bác ngồi trên giường bệnh giang hai cánh tay,chui vào ngực bác sỹ Cố của cậu, dùng sức ôm một cái.
"Em có phải hay không không thích Nhất Dã."
" Tại sao nói như thế."
"Bởi vì người cũ của anh, bao gồm cả bạn, cũng không quá thích nó, còn có người nhà,... Nói như thế nào đây? Bọn họ cho rằng Nhất Dã là một đứa trẻ xấu, nhưng anh cảm thấy nó rất nghe lời, nó tinh nghịch cùng cha mẹ anh bỏ nhà đi ra, nói thế nào nó cũng là em trai anh, cho nên anh theo nó tới nơi này."
Cố Ngụy vỗ đầu Vương Nhất Bác một cái.
"Tính tình nó có chút lạ, em cảm thấy nó xấu, nó liền thật xấu cho em nhìn. Nhưng em xem, anh cảm thấy nó ngoan, nó ở bên cạnh anh càng ngày càng ngoan."
"..."
Vương Nhất Bác xem thường, trong lòng nói cái gì chó má, Cố Nhất Dã chính là đồ lưu manh không đầu óc.
"Từ từ đi, anh ngược lại là hy vọng em có thể cùng Nhất Dã quan hệ tốt, đường còn dài."
"Biết..."
Vương Nhất Bác không tình nguyện kéo dài vĩ âm.
Cũng không phải là bệnh nặng gì, chẳng qua là ngày hôm qua Vương Nhất Bác uống nhiều rượu, không dùng được thuốc, mới bất đắc dĩ tới bệnh viện, lúc đi cũng chỉ buổi tối hôm đó.
Bác sỹ Cố hứa hẹn mời cậu ăn cơm, dĩ nhiên, không thể quá nhiều dầu mỡ, nhưng Vương Nhất Bác nào quan tâm ăn cái gì,quan trọng là được cùng bác sỹ Cố ăn cơm! !
Vừa mở cửa một cái, một khay đồ ăn xuất hiện.
"Xuất viện vui vẻ a, chị dâu!"
Cố Nhất Dã rõ ràng đang xỉ vả cậu.
"Hoa này thật đắt."
Vương Nhất Bác đem lời Cố Nhất Dã từng nói trả lại cho anh.
Cố Ngụy quay đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác, hiển nhiên có chút bất ngờ, ba tháng này,trong ấn tượng của anh tiểu bằng hữu là thật biết điều, rất có lễ phép, rất hiểu chuyện, đây cũng là nguyên nhân cảm tình của anh đối với Vương Nhất Bác tăng lên gấp bội.
Anh không thiếu người theo đuổi, nhưng phần lớn để cho anh rất nhức đầu, Vương Nhất Bác sẽ không, Vương Nhất Bác cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện thất lễ.
Vương Nhất Bác nhận lấy hoa, khóe mắt co quắp nhìn Cố Nhất Dã, dùng sức nặn ra một nụ cười vui vẻ.
"Cám ơn anh."
"Không khách khí, hai người chuẩn bị đi chỗ nào ca, em còn không có ăn cơm, em tham khảo hai người, yên tâm, không đi theo ăn chùa, quấy rầy thế giới hai người."
"Còn không có quyết định, muốn ăn sao Nhất Bác?"
Cố Ngụy cúi đầu đem cổ áo Vương Nhất Bác kéo lên, vừa bị bệnh, anh phải chú ý chút.
"Ngạch… lẩu?."
Vương Nhất Bác ngước cổ cho bác sỹ Cố thuận lợi kéo dây khóa.
"Chị dâu thật là thần, sao biết tôi thích ăn nhất là lẩu! Được, tôi cũng ăn lẩu!"
Cố Nhất Dã tiếp lời.
"... ..."
Vương Nhất Bác ở nơi bác sỹ Cố không nhìn thấy liếc cái mắt.
" Được rồi, bác sỹ Cố, có thể hay không đi nhà em, anh tùy tiện làm vài món, em không có khẩu vị gì."
" Được, về nhà làm, lần đầu tiên nấu cơm cho em anh phải thể hiện chút tài năng."
Cố Ngụy cười cười.
"A..."
Cố Nhất Dã vẫy vẫy tay.
"Chính là nói, hai người không nhìn thấy anh đẹp trai hơn một mét tám phải không?"
Vương Nhất Bác cố nén không chửi lên tiếng.
"Em không phải nói không ăn chùa cơm sao? Tự mình ra ngoài ăn chút gì đi, hoặc là về nhà úp mì gói ăn."
"Nga.. . Anh, người đúng là đại điển hình trọng sắc khinh bạn, cái này mà anh gọi là đại nghĩa diệt thân, chữ sắc ngay đầu..."
"..."
Bác sỹ Cố cười yếu ớt, đại khái hiểu, lấy điện thoại ra, chuyển cho cố Nhất Dã một khoản tiền.
"Em làm hoà cùng ba mẹ đi, tội gì suốt ngày muốn tiền anh xài, sau này anh có bạn trai,em… "
"Em có thể xin chị dâu tiền xài?"
Tôi cho anh một gậy! Còn dám xin tiền!
Vương Nhất Bác mài răng thiếu chút nữa lên tiếng.
"Em phải tự nghĩ biện pháp, ưu tiên của ca muốn dời đi rồi. Em cũng không nhỏ, việc nhà dù sao cũng phải có người tiếp,em nếu lại không có công việc thích hợp hay là về nhà đi, ngày ngày gặm nhấm anh"
"Anh dễ gặm, hắc hắc, đi thôi ca, em về nhà ăn chút, chị dâu bái bai."
Trên xe trở về nhà mình, bác sỹ Cố lái xe, Vương Nhất Bác ở bên cạnh hơi cản điện thoại nhắn tin.
Cậu đem vị trí nhà và hình bác sỹ Cố gửi đi, không có biện pháp, bây giờ cậu không có hình Cố Nhất Dã, dù sao hai người như nhau.
Vương Nhất Bác: Đánh hắn cho tôi!
Từ Dục Hiến: Đây không phải là bác sỹ Cố của cậu sao? ! Không phải đuổi tới tay? ! Gây gổ? Gây gổ cũng không đến nổi trở mặt nhanh như vậy đi Bác ca? Cậu làm cho anh em rất sợ, rất đau lòng.
Vương Nhất Bác: Đây là đệ đệ bác sỹ Cố, hắn chọc tôi, thật nghĩ tôi dễ khi dễ, mang mấy người dọa hắn một chút
Từ Dục Hiến: Hiểu
"Nói chuyện xong?"
Vương Nhất Bác vừa thu điện thoại,bác sỹ Cố liền lên tiếng.
"Muốn ăn cái gì? nguyên liệu nấu ăn ở nhà đủ chưa, có cần hay không mua thêm."
"Không cần, đồ ở nhà không ít, nơi đó có dì giúp việc, các nàng ngày ngày sẽ mua đồ, bác sỹ Cố có thật nhiều."
Hai người trò chuyện về đến nhà, Cố Ngụy vừa rửa cái tay, đeo lên tạp dề điện thoại liền vang lên, Cố Ngụy để cho Vương Nhất Bác giúp anh nhìn một chút là ai.
"Bác sỹ Cố, là số làm phiền, em cúp a?"
Cố Ngụy ừ một tiếng, Vương Nhất Bác cầm lấy điện thoại đi lên sân thượng, nhìn "Nhất Dã" hai chữ, nhấn nhận.
" A lô ! Ca... em đang đi bệnh viện, anh có thể phải về nhà đưa em thẻ căn cước."
Vương Nhất Bác không nói lời nào, cười lạnh một tiếng.
Cố Nhất Dã cũng trầm mặc một hồi, đặc biệt càn rỡ cười hai tiếng.
"Chị dâu, thật độc nha."
"Tôi đã nói, chớ đi đêm một mình."
Vương Nhất Bác nhìn phòng bếp, tựa vào trên lan can.
"Lúc này mới là bắt đầu, anh chờ."
" Chị dâu a, tôi phải nhắc nhở cậu một chút, tôi còn có thể cùng anh tôi gọi điện thoại, mấy người cậu gọi tới, không nhất định còn khí lực gọi điện thoại. Có bạn cậu sao, cậu hay là đi xem một chút đi, Trời lạnh như vậy. Đông, chết"
Lời nói Cố Nhất Dã nảy sinh ác độc từ trong loa truyền vào tai Vương Nhất Bác, để cho cậu không tránh khỏi run rẩy.
Nụ cười Vương Nhất Bác biến mất, móc điện thoại mình ra gọi cho Từ Dục Hiến, đối phương không nhận, đánh hai lần vẫn là không tiếp.
Cậu bắt đầu hoảng.
" con mẹ nó!"
"hahahaha, chị dâu, tôi chưa nói qua sao? Tôi làm lính, bộ đội đặc chủng chị dâu biết không?"
Đối diện đột nhiên một trận huyên náo, ngay sau đó âm thanh Cố Nhất Dã khàn khàn truyền tới.
"Cậu chọc mao tôi, một mình tôi có thể thao ba cái như cậu, chị dâu, có tin hay không."
"!"
Vương Nhất Bác cúp điện thoại.
"Bác sỹ Cố, bác sỹ Cố, chớ làm, em trai anh bị thương đi bệnh viện, gọi anh đi đưa thẻ căn cước!"
Bác sỹ Cố đi lên lầu cầm thẻ, Vương Nhất Bác đi theo vị trí định vị điện thoại Từ Dục Hiến, tìm bọn họ, nơi này rối bời, theo dấu vết đánh nhau, Vương Nhất Bác rốt cuộc nghe được chuông điện thoại di động.
Ở nhà máy bỏ hoang phía sau thấy được bốn người Từ Dục Hiến.
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, cũng không có bị thương nghiêm trọng, chẳng qua là quần áo bọn họ đều bị lột, bị kết thành một dây thừng, dùng một loại kỳ quái kết trói.
"bốn người không đánh lại hắn một cái? ! ! ?"
Vương Nhất Bác vừa mắng vừa cởi dây, nhưng không giải được, bác sỹ Cố gọi hai cuộc, Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng cởi được cho Từ Dục Hiến, để cho cậu ta tự mình giải quyết phiền toái.
"Đi đâu vậy?"
Cố Ngụy nhìn Vương Nhất Bác cả người chật vật chạy tới.
"Không có chuyện gì, vừa đi cứu con chó hoang."
Vương Nhất Bác vỗ trên người một cái.
Đến bệnh viện, Cố Ngụy dẫn Vương Nhất Bác làm xong thủ tục đi phòng bệnh, vừa đi vào đã nhìn thấy Cố Nhất Dã không biết đang cùng cô y tá nói gì, tiểu cô nương bị chọc cho mặt đỏ tới mang tai.
"Nhất Dã."
"Ca."
Cố Nhất Dã quay đầu, nhìn thấy Vương Nhất Bác, nụ cười sâu mấy phần.
"Chị dâu cũng tới."
"..."
Vương Nhất Bác bây giờ có chút sợ Cố Nhất Dã, mím môi không có nhận lời, bắt lại tay Cố Ngụy đi sau lưng anh né.
"Lại cùng người đánh nhau? !"
Cố Ngụy cau mày nhìn vết thương trên người Cố Nhất Dã.
"Em là thật không chịu thua kém, lớn rồi còn đánh lộn? ! Lần này là bởi vì cái gì? Người kia thế nào, ở bệnh viện không?"
"Ca ~ không phải em đánh nhau, là người khác đánh em~ em là người bị hại ~ "
Cố Nhất Dã vểnh miệng nói thật là ủy khuất.
"Đúng không chị dâu."
"Chuyện này liên quan gì Nhất Bác, em chớ kéo người khác vào."
Cố Ngụy xít lại gần nhìn vết thương trên người Cố Nhất Dã, bao lâu mới có thể lành đây.
"Nơi này là lúc nào làm."
"Tê..."
Là hôm trước bị Vương Nhất Bác cắn khóe miệng, hôm nay lại vô tình làm rách, Cố Nhất Dã không hề nghĩ ngợi.
"Cũng là hôm nay đánh."
"Cái này cũng kết vảy, hôm nay đánh?"
Cố Ngụy dùng sức ấn xuống một cái, đau đến Cố Nhất Dã kêu oai oái.
"Được rồi, trễ như vậy, bởi vì em ai cũng chưa ăn cơm, băng bó kỹ liền không có chuyện gì chứ? Chờ kết quả xét nghiệm lại gọi đồ ăn bên ngoài, muốn ăn cái gì."
"Ca chớ đi, hay là anh hỏi chị dâu muốn ăn cái gì đi, em thấy chị dâu mau trừng chết em, có lỗi a chị dâu, quấy rối cậu và anh tôi ước hẹn, nếu không hai người đi đi, đừng để cho chị dâu tức giận, chị dâu trọng yếu, chị dâu còn sốt đây."
"?"
Cố Ngụy nghe vậy quay đầu, Vương Nhất Bác bị sợ mau thu ánh mắt, lúng túng nhún nhún vai.
"Em không có chuyện gì bác sỹ Cố, Nhất Dã ca bị thương quan trong hơn, gọi đồ bên ngoài đi."
Vương Nhất Bác nhìn Cố Nhất Dã cười đặc biệt tiện liền muốn đánh người, so với trà xanh phải không? Được a, so đi.
"Hỏi một chút Nhất Dã ca muốn ăn cái gì, em không kén chọn."
Đồ ăn đến, Cố Ngụy đi xuống cầm, Vương Nhất Bác theo ở phía sau, đi tới thang máy, Vương Nhất Bác nói có chút lạnh, trở về lấy áo khoác.
"Vậy em trở về phòng chờ anh đi."
"Trở về nhanh như vậy sao ca? Vừa vặn nhìn một chút chân em, thật đau..."
Cố Nhất Dã dần dần không có lên tiếng, bởi vì tiến vào không phải Cố Ngụy, là mặt đầy không nhịn được Vương Nhất Bác, anh hơi đứng dậy, ép tới gần Vương Nhất Bác, cười dữ tợn.
"Hắc, chị dâu a,chuyện hôm nay làm thật đẹp, nhìn vòng vải thưa trên đầu tôi không? Sớm muộn có một ngày bọn nó sẽ dây dưa đến trên mông cậu."
"Hôm nay không thành, còn có lần kế, chúng ta nhìn một chút là anh thượng mông tôi trước hay đầu anh lủng một lỗ trước.”
Bốn người không đánh lại Cố Nhất Dã quả thật hù dọa Vương Nhất Bác, nhưng loại thời điểm này không thể kinh sợ.
"Không nên lộn xộn chị dâu, chân tôi thật đau, cậu giúp tôi xem một chút, tôi mà tàn phế anh tôi phải phục vụ, còn không phải chính là khổ anh tôi cùng cậu à~ "
"..."
Vương Nhất Bác mắt lạnh nhìn cố Nhất Dã, dần dần đến gần giường bệnh, chân cố Nhất Dã bị vải thưa bọc, quả thật rất khó nhìn đến tình huống.
Sơ lược nhìn một cái, không nhìn ra cái gì không đúng, cậu đang định châm chọc một câu, đột nhiên bị người trên giường dùng sức kéo qua đè lên giường, cổ áo bị người xé, dùng lực gặm ở trên cổ cậu.
"Mẹ ngươi, chó! ! !"
Cố Nhất Dã chỉ cắn một cái liền bất động, bóp cổ Vương Nhất Bác, để cho đối phương không thể nhúc nhích nhưng cũng không hít thở khó khăn, trong phòng bệnh an tĩnh quỷ dị.
"Làm thế nào đây, ngày đó tôi thật là uống say, vô tình xúc phạm cậu. Nhưng hôm nay nhìn một cái, chị dâu....móng vuốt thật bén, nạo đến trong lòng ta, không biết thời điểm chị dâu bị tôi thao khóc có còn sắc bén như vậy hay không..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro