Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

"Làm sao mặc ít như vậy? !"

Cố Ngụy không mang quần áo dư, chỉ có thể đem áo khoác của mình cởi ra cho Vương Nhất Bác mặc, một đường đỡ người lên xe.

Không nói một lời.

Cố Ngụy từ sau xe lấy gối ôm thả trên đùi Vương Nhất Bác, mở gió ấm, đem áo khoác mình đắp lên chân đối phương.

"Tốt một chút không? Buổi tối lạnh"

"..."

Vương Nhất Bác gật đầu, thật ra thì cậu có nghĩ tới cùng Cố Ngụy tố cáo, nhưng nếu như giằng co… cậu cũng không phải là hoàn toàn có lý chẳng sợ, dẫu sao là chính cậu không giải thích được để mặc cho đối phương tiếp tục.

"Trễ như vậy, phiền toái anh, bác sỹ Cố."

"Muốn một mực kêu anh là bác sỹ Cố sao?"
Cố Ngụy cầm tay Vương Nhất Bác, giống trong tưởng tượng lạnh như băng, anh đưa đến miệng mình, hà hơi, không quá tác dụng, không thể làm gì khác hơn là để sát trên mặt mình.

"Cố ừ... Ha ha, không gọi ra."
"Vậy thì cứ bác sỹ Cố đi."
Cố Ngụy không bắt buộc, nhìn chằm chằm mặt Vương Nhất Bác, ánh mắt khẽ nhúc nhích, há miệng một cái lại mím lại.
"Có gì muốn cùng anh nói sao?"
"... ..."
Vương Nhất Bác chột dạ, bỏ qua một bên tầm mắt, lắc đầu.
"Tới, xoay lại."
Vương Nhất Bác quay đầu, khóe miệng bị bác sỹ Cố nhẹ nhàng xoa xoa.
"Rốt cuộc đang làm gì vậy người bạn nhỏ? Em không biết ngoài miệng có máu hay sao "
Lau sạch máu sau Cố Ngụy cứng họng, ngây ngẩn.
"Làm sao… Ngoài miệng em cũng không có vết thương."
"Em thật không có làm chuyện có lỗi với anh, bác sỹ Cố!"
Vương Nhất Bác đột nhiên lớn tiếng.
"..."
Cố Ngụy khẽ cười hai cái, gật đầu.
Vương Nhất Bác mím môi, cắn lưỡi, khẩn trương, như có cái gì chặn lại giọng cậu.
Cố Ngụy đối với cậu mà nói không chỉ là đối tượng theo đuổi, cậu thích cảm giác được Cố Ngụy quan tâm, được anh ôn nhu săn sóc.
Nhưng là chuyện tối nay...
"Em không có làm chuyện gì... bác sỹ Cố, anh phải tin em."
"!"
Cố Ngụy ném giấy lau, ôm người trước mặt đột nhiên đỏ con mắt, vỗ nhẹ vai đối phương.
Vương Nhất Bác cũng không có khóc, cậu chẳng qua là gấp, hoặc nói là luống cuống, cậu cảm thấy chuyện này nói cho Cố Ngụy là biện pháp giải quyết đơn giản nhất, nhưng cậu phải nói thế nào... em trai anh vừa ý em? Chỉ trong một buổi chiều? ! Hơn nữa vừa thiếu chút cưỡng bách em? ! Cái này quá không thể tin.
Cố Ngụy không hề hiểu người trong ngực đang nghĩ gì, anh chẳng qua là hơi nhíu mày, người trong ngực quá gầy.
"Cái gì cũng không sao, chờ em muốn nói liền nói, nhưng anh trước thời hạn nói cho em đừng sợ, không quan trọng người bạn nhỏ, bác sỹ Cố lớn hơn em vài tuổi, tự nhận là đã trải qua nhiều chuyện hơn em, vấn đề em cảm thấy khó mở miệng, ở trong mắt anh có lẽ không coi vào đâu, cho nên chờ em nghĩ xong lại nói cho anh, anh vẫn luôn nghe, được không?"
"..."
Vương Nhất Bác nắm chặt quần áo Cố Ngụy, đem mặt dán vào ngực đối phương, thật là quá đáng, bác sỹ Cố thật quá  ôn nhu, cậu thật thích Cố Ngụy.
"Bác sỹ Cố, tối nay em gặp phải... Cố..."

"Ừ ?"

"Em..."

Vương Nhất Bác lại cắn răng,  nhắm chặt mắt.
"Em tối nay gặp Cố Nhất Dã."
"Nhất Dã a , ừ, nó đi ra ngoài chơi mà,nó có chủ động cùng em chào hỏi sao?"

"Có..."

Vương Nhất Bác nghe Cố Ngụy nhẹ nhàng kêu Nhất Dã, cậu lại kinh sợ, Cố Nhất Dã là em trai bác sỹ Cố, nếu  Cố Nhất Dã một lời hủy bỏ chuyện tối nay, cậu lại không chứng cớ, một người là người theo đuổi ba tháng, một cái là ba mươi năm em trai... … Ai quan trọng hơn rõ rành rành.

"Bác sỹ Cố, anh cảm thấy đệ đệ mình  là người như thế nào."

" Làm sao đột nhiên hỏi cái này."

Cố Ngụy đem áo khoác ở trên người Vương Nhất Bác xiết chặt.

" Ừ... tính cách cùng anh không quá giống, nhưng trong xương một ít thứ giống nhau như đúc. Nó thật sợ anh, nó từ nhỏ liền thích quậy, nổi tiếng, chọc không ít phiền toái, bởi vì anh cùng nó giống nhau, cũng cõng không ít oan uổng, cho nên nó đối với anh có chút áy náy."

"Hai người thưởng thức nhau vậy sao?"

"Ừ ? Cái vấn đề này ha ha ha."

Cố Ngụy điều chỉnh một chút tư thế ngồi.

"Nhìn phong cách bọn anh có phải hay không không quá giống? Nhưng thực ra anh cùng Nhất Dã phương diện sở thích độ nhất trí rất cao."

"... ..."

Thật sao.

Vương Nhất Bác bĩu môi.

"Làm sao một mực hỏi Nhất Dã..."

Cố Ngụy buộc chặt cánh tay, nghiêng đầu dán mặt đối phương.

"Em không phải.. thích Nhất Dã."

"Địt!"

Vương Nhất Bác đẩy Cố Ngụy ra, tức giận nói.

"Vương Nhất Bác em, coi như cô quả cả đời, không ai muốn cũng không khả năng thích Cố Nhất Dã!"

"..."

Cố Ngụy cau mày, có chút buồn cười.

"Tại sao phản ứng lớn như vậy."

"..."

Ánh mắt Vương Nhất Bác không được tự nhiên, ôm cánh tay lần nữa dựa trở về trên ghế, trong buồng xe an tĩnh.

"Nhất Dã cùng em chẳng qua là chào hỏi sao?"

Vương Nhất Bác không nói lời nào, tiếp tục ôm cánh tay nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

"Nó nói với em cái gì. ... …Hoặc là nó làm gì em?"

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục nín nhịn.
Cố Ngụy hít sâu lấy điện thoại di động ra.
Âm thanh cuộc gọi vang lên, Vương Nhất Bác kịp phản ứng, chuẩn bị cản lại, nhưng là đã nối máy, cậu cứng đờ.
"Ở nơi nào."
"A ca?"
Thanh âm Cố Nhất Dã từ bên kia truyền tới, Vương Nhất Bác bây giờ cũng thử phân biệt hai anh em bọn họ, thanh âm Cố Nhất Dã to một ít, thanh âm bác sỹ Cố từ tính một ít.
"Em bây giờ ở đâu, xác định vị trí, phát tới."
"Nga… anh muốn tới đón em? Trễ như vậy, anh trở về đi, em đã là người lớn, như vậy đúng không?"
"Em làm sao biết anh đang ở bên ngoài."
Lời Cố Ngụy nói để cho thế giới an tĩnh hai giây, Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, không phản ứng kịp.
"Ách... A? Em có nói anh ở bên ngoài sao?"
"Ngay bây giờ, gửi định vị cho anh."
Cố Ngụy nhìn điện thoại, điểm vào tin nhắn vừa nhận được.
Tay run lên,  ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
"Sáu trăm mét."
Cố Ngụy quay đầu, nhìn quán rượu đối diện, lại nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác hoảng, cậu muốn giải thích một chút.
"Bây giờ đi theo vị trí anh gửi, xuống, Cố Nhất Dã, năm phút, đừng để bọn anh phải chờ."

Cố Ngụy cúp điện thoại, không nặng không nhẹ đem điện thoại đặt ở tay vịn, người thường cũng nhìn ra được bây giờ tâm trạng anh không tốt.
"Nhất Dã động em."
Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu, lại cảm thấy không đúng, ngay sau đó lại gật đầu, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
"..."
Cố Ngụy dùng lỗ mũi ra giọng, nắm chặt vô lăng.
Vương Nhất Bác hoàn toàn luống cuống, bác sỹ Cố sẽ không không cần cậu chứ?
"Đây chính là nguyên nhân ba tháng anh chưa cho em câu trả lời chắc chắn, anh cùng Nhất Dã quá giống nhau... Đừng sợ, có lời gì lúc nó tới toàn bộ nói rõ'
Hơn bốn phút, có người gõ cửa kính xe, Cố Ngụy mở cửa xe xuống, liếc mắt thấy Cố Nhất Dã đang thở hỗn hển.
"Ca... Không chậm đi."
Cố Nhất Dã dựa vào cửa xe cười hắc hắc.
"chị dâu, lại gặp mặt."

"..."
Vương Nhất Bác không lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm Cố Nhất Dã.
"Mau nói, em làm gì mà đem Nhất Bác tức đến dạng này, chớ vào, liền ở bên ngoài đứng."
" Bên ngoài thật lạnh  a ca."
Cố Nhất Dã thả tay, thấy ca mình thật không để cho anh lên xe, liền nhìn về phía Vương Nhất Bác.
"Chị dâu không nói a ca, để em nói đi, chị dâu uống nhiều, bị người anh em của em coi trọng, em vốn là  không thấy rõ đó là chị dâu, thấy rõ sau em liền đem  người anh em kia đánh một trận. Chị dâu một mực mất hứng, huynh đệ em sức lực đại, phỏng đoán xúc phạm chị dâu, em thay hắn nói xin lỗi chị dâu, chúng em  từ bộ đội trở về, tới bây giờ chưa thấy qua người trắng như vậy."

"..."

Cố Ngụy quay đầu.

"Là thế phải không?"

"..."

Cố Nhất Dã điên cuồng hướng cậu nháy mắt, Vương Nhất Bác nghiến răng, nhưng cậu nhớ tới  bộ dáng tức giận của Cố Ngụy vừa rồi, cậu sợ bác sỹ Cố để ý… Cậu không muốn bác sỹ Cố để bụng..

" Ừ..."

"..."

Cố Ngụy lại tiếp tục nhìn sang Cố Nhất Dã, trong nháy mắt lại là bộ dạng cười đùa hí hửng.

"Người kia đâu ?"

" Anh, em đã đánh qua, anh không đến nỗi đánh một lần nữa đi? Còn tức giận hả chị dâu? Nếu không cậu đánh tôi mấy cái trút giận một chút đi ~ đừng nóng giận chị dâu ~ "

Cố Nhất Dã đưa cánh tay vào.

Vương Nhất Bác liếc cái mắt.
Cuối cùng Cố Nhất Dã vẫn là trở về quán rượu, Cố Ngụy mang Vương Nhất Bác về nhà, trên đường Vương Nhất Bác một mực không nói lời nào, thời điểm sắp đến mới thở dài.

"Xin lỗi bác sỹ Cố, để anh lo lắng."

"Nói cái gì vậy? Em là bạn trai anh, anh không lo lắng em lo lắng ai? Đừng suy nghĩ nhiều, em nếu như còn sinh khí. Ngày mai lại để Nhất Dã gọi bạn nó ra, thật tốt nói xin lỗi với em, hoặc em nghĩ thế nào hả giận, chúng ta đều tùy em."

"Hừ..."

Vương Nhất Bác cười, nhìn Cố Ngụy.

"Bác sỹ Cố thật biết dỗ người a, xem ra trước kia dỗ qua không ít, bác sỹ Cố từng có mấy người cũ vậy?"

"Cái vấn đề này không có câu trả lời để cho em hài lòng, cho nên anh có thể hay không không trả lời."

Cố Ngụy cười khổ.

Mặc dù một đường mở điều hòa, nhưng trước khi Cố Ngụy đến, Vương Nhất Bác chỉ mặc một lớp áo mỏng đứng ở ven đường.

Cho nên nửa đêm phát sốt, thầy thuốc đối với những thứ này quá nhạy cảm, Cố Ngụy trong giấc mộng nghe được mơ hồ kêu rên, lay lay người bên cạnh đã hôn mê.

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại sửng sốt thật lâu, liếc nhìn Cố Ngụy ở bên cạnh, mới phản ứng được đây là bệnh viện.

"..."

Không nghĩ đánh thức bác sỹ Cố, nhưng là thuốc sắp truyền xong, Vương Nhất Bác tốn sức ấn chuông đầu giường.

Ông! ! Ông! ! !

Chuông báo điện thoại chấn động, Cố Ngụy tỉnh, xem trước dịch truyền, phát hiện người đã tỉnh.

"Tốt một chút không? !"
"Anh... cài đặt chuông báo canh em truyền?”

Vương Nhất Bác hỏi.

Cố Ngụy ừ một tiếng đi rót nước.

"Thật tốt a, còn tưởng rằng hôm nay được nghỉ không cần tới bệnh viện, bởi vì em bệnh nhẹ vẫn là phải tới."

"A?  xin lỗi."

Vương Nhất Bác nhất thời có chút bứt rứt, cậu cùng Cố Ngụy xác lập quan hệ tính tới tính lui cũng mới một ngày, trong ngày này phiền toái đối phương quá nhiều chuyện.
" Em còn xin lỗi, mau uống."
Cố Ngụy bắn trán Vương Nhất Bác một cái, y tá đi vào đổi nước, Vương Nhất Bác bưng nước nóng ngửa đầu nhìn Cố Ngụy.
"Đừng nhìn anh, uống nước, Nhất Dã lập tức tới ngay, để cho nó mang theo cháo, em cũng ăn chút."
Vương Nhất Bác mới vừa uống một hớp nước, liền ho khan, mặt sang đỏ, ngay vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Nhất Dã kêu một tiếng ca, còn kêu một tiếng chị dâu.
"Cho ca, cháo rau cải."
Cố Nhất Dã trước đem một phần cháo thả vào bên cạnh Cố Ngụy, sau đó đoan đoan chánh chánh đem một phần khác mở ra, đặt ở trên giường Vương Nhất Bác, cũng đem cái muỗng bày xong.
"..."

Cố Ngụy nhìn bát mình, lại nhìn bát  Vương Nhất Bác.

"Của Nhất Bác là cái gì."

"Hắc hắc,em chi tám mươi khối cho chị dâu mua cháo hải sản, bị bệnh phải bồi bổ, đúng không."

"Của anh bao nhiêu tiền."

Cố Ngụy giơ lên cháo của mình

"Năm khối."

Cố Nhất Dã giơ ra năm đầu ngón tay cười hắc hắc.
Một giây kế tiếp nụ cười biến mất, nhanh chóng ôm đầu ngồi xuống.
“ ca! ! sao lại đánh em! ! Chị dâu nhìn một chút! Không thể cùng anh ấy! ! anh ấy cuồng bạo lực! ! Chị dâu người mau quản ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro