Chương 1
Vương Nhất Bác đặt nhà hàng lãng mạn, bây giờ nhưng là ba người cùng thưởng thức, mặc dù người kia cùng người cậu yêu dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng hành động tác phong… hoàn toàn khác nhau.
Bữa cơm này trên căn bản một mình anh ta ăn, cậu cùng bác sỹ Cố không ăn cái gì chỉ uống nước.
"Bác sỹ Cố, hôm nay em có lời muốn nói."
An tĩnh quá lâu, sắp ăn xong rồi, Vương Nhất Bác không thể nhịn nữa, nếu không kế hoạch hôm nay hoàn toàn bị bỏ lỡ.
Vì vậy trong lúc nhất thời, hai người cũng nhìn chằm chằm Cố Nhất Dã, Cố Nhất Dã để đũa xuống, lau miệng.
" Ca, cậu ta muốn tỏ tình với anh, nói lần đầu tiên thấy anh đã nhận định người, dù sao chính là thích anh, muốn cùng anh chung một chỗ, ai ngờ đem em nhận thành anh."
"? !"
Vương Nhất Bác tức giận tóc mao đều muốn dựng lên, lời này phải để anh ta truyền đạt sao? !
"Ăn xong rồi sao?"
Cố Ngụy hỏi ngược lại.
"Xong hết rồi."
"Vậy đi tính tiền."
Cố Ngụy đưa tới thẻ, Vương Nhất Bác cản lại, đây là cậu mời, dĩ nhiên phải là cậu trả, nhưng… cậu không có khí lực lớn như Cố Nhất Dã, không đoạt được, đành ngồi xuống.
"Xin lỗi, em trai anh bởi vì vấn đề cá nhân phải giải ngũ, phương diện tính cách có chút vấn đề, đây cũng là nguyên nhân anh chậm chạp không dám đáp lại em, anh cùng nó dáng dấp quả thật quá giống, nếu muốn cùng anh sẽ có chút khổ não."
"Không có chuyện gì bác sỹ Cố, người em thích là anh, không phải là em trai anh, hôm nay em nhận lầm người... Là không biết anh có em trai, sau này biết, thì sẽ không."
"..."
Cố Ngụy cúi đầu nhìn mình, nhớ tới cái gì, từ trong túi xách cầm ra một cái hộp.
"Em ngày ngày đưa anh hoa, anh cũng nên đưa em một thứ, nhưng không có nhiều thời gian, cây bút này, thật giống như... em cũng sẽ không dùng đến, ...thôi, anh vẫn là tìm món quà thích hợp hơn."
"Bút!"
Vương Nhất Bác cười cười, vội vàng nhận lấy, như rất sợ đối phương thu hồi.
Cố Ngụy lăng lăng gật đầu.
"Anh làm sao biết em thích nhất là bút."
Vương Nhất Bác mở hộp ra nhìn một cái, hì hì cười một tiếng, đem cái hộp bỏ vào túi, nói gì cũng không để cho Cố Nguỵ cầm đi.
"Em biết anh hôm nay cùng em ăn cơm, cùng em gặp mặt, bao gồm cái bút này là có ý gì sao?"
Cố Ngụy hơi đứng dậy ngồi tới gần chút.
Hai người vốn ngồi gần, hoàn cảnh phòng ăn cũng trang nhã, kết hợp với âm nhạc êm dịu, cùng với Vương Nhất Bác phun nước hoa đàn ông, một loại mị lực đẩy hai người đến gần.
"Cố..."
Vương Nhất Bác dựa vào sau ghế, nắm chặc cánh tay đối phương, cậu hưng phấn lại có chút khẩn trương, nụ hôn này giống như bác sỹ Cố vậy, tràn ngập ôn nhu.
"Oa, ca. Hai người nhanh như vậy sao, được a, em cho là anh sẽ ế cả đời đây."
Một tiếng huýt sáo cắt đứt hai người.
Vương Nhất Bác mở mắt, trước người cậu vẫn là Cố Ngụy, ánh mắt đối phương ôn nhu trấn an không ít lòng muốn mắng người của cậu, nhưng vẫn thật là lúng túng... Cho nên cậu một mực không dám nhìn thẳng Cố Nhất Dã.
"Không còn sớm, anh đưa em về nhà? Bạn trai."
"! ! !"
Vương Nhất Bác bây giờ lười quản cái đó thiếu đánh em trai, bác sỹ Cố của cậu kêu cậu là bạn trai, đối với cậu cười, giọng thật quá ôn nhu.
" Được."
Lúc bác sỹ Cố rời đi, Vương Nhất Bác còn đứng ở cửa nhà ngẩn người, lần đầu cậu theo đuổi một người , không nghĩ sẽ đuổi tới tay lại kích thích như vậy.
Bất quá cậu một mực duy trì hình tượng ngoan ngoãn, cho nên ngày thứ nhất chung một chỗ liền lên giường quả thật không tốt lắm, vì thiết lập, có thể hôn môi đã là quá đã.
Nhưng bây giờ mới mấy giờ, mười một giờ, cuộc sống ban đêm vừa mới bắt đầu, chắc chắn bác sỹ Cố đã rời đi, Vương Nhất Bác mới gọi điện thoại, kêu bạn tiếp tục ra vui chơi.
"Hôm nay, tôi có chuyện vui! Rượu, tôi trả tiền!"
Vương Nhất Bác đứng ở trên ghế kêu một tiếng, đưa tới mọi người chè chén say sưa.
"Tiểu Bác a, không đúng, đêm đầu tiên cùng bác sỹ Cố, làm sao lại đi ra chơi?"
Người nói chuyện chính là Từ Dục Hiến, toàn bộ hành trình Vương Nhất Bác theo đuổi Cố Ngụy cậu ta cũng tham dự.
"Nơi nào là đêm đầu tiên, hôm nay là vừa chắc chắn quan hệ."
"A? ! Lâu như vậy mới thưởng một cái hôn? ! Không phải đâu chứ, bây giờ khẩu vị cậu nhạt như vậy."
"Đi đi đi, chớ làm tôi mất hứng."
Vương Nhất Bác cười cười đem người đẩy ra, mình tiếp tục uống rượu.
"Nhìn đi đâu vậy Dã ca."
Có người nâng ly đáp lời.
"Nhìn một con mèo xấu thích gạt người."
Cố Nhất Dã nhìn người cách đó không xa, bị bao vây trong đống người lại chè chén say sưa, lại nghĩ đến người tối nay ở bên cạnh ca mình, đến hôn môi cũng mắc cỡ không dám nhìn người.
Cảm thấy thú vị, cười một tiếng liền đứng dậy.
Ở cửa bao sương bị người cản lại, nói làm gì, thật ra thì chỗ này ra ra vào vào nhiều người, nhưng nhìn bắp thịt và khí tràng Cố Nhất Dã, để cho người ta cảm thấy không giống người tốt.
Cố Nhất Dã không nói lời nào, liền nhìn chằm chằm người trong góc, cho đến rốt cuộc đối phương nhìn tới.
"..."
Cố Nhất Dã nghiêng đầu ngoắc ngoắc.
Vương Nhất Bác bị sặc một hớp rượu, ho khan đỏ mặt.
Cố Nhất Dã tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, đối phương vẫn còn ho khan, hơn nữa nhìn tường không nhìn anh.
"Lần này không nhận lầm người đi, con mèo nhỏ."
"Tôi là Vương Nhất Bác, em trai bác sỹ Cố."
Vương Nhất Bác che trán, thật là xui, đi ra chơi còn gặp người này.
"Tôi gọi Cố Nhất Dã, bạn trai anh tôi."
"Ho khan! ! ..."
Vương Nhất Bác bị đâm, cậu giả ho khan hai tiếng.
"Bây giờ chắc anh tôi còn chưa ngủ, gọi video hỏi thăm sức khỏe, cùng anh ấy nói tôi gặp chị dâu, thật là có duyên phận !"
Cố Nhất Dã vừa nói vừa móc ra điện thoại.
"Chớ! Dã ca Dã ca... Hắc hắc... Dã ca..."
Vương Nhất Bác kịp thời xoay người đè xuống điện thoại của đối phương.
"Có lời thật tốt nói, tôi theo đuổi bác sĩ Cố lâu như vậy, anh đừng quấy rối, tôi là thật thích anh anh, không có đùa bỡn."
"Thật thích anh tôi, ngày thứ nhất cùng anh tôi chung một chỗ, sẽ tới đây sao?"
Cố Nhất Dã thiêu mi nhìn mấy cái nam nam nữ nữ mới vừa vây quanh ở bên người Vương Nhất Bác.
"Không có. Tôi chính là cao hứng, gọi mọi người ra uống hai ly ăn mừng một trận."
Vương Nhất Bác nhịn xuống xung động muốn đánh người tiếp tục cười cười.
"..."
Cố Nhất Dã nhìn đối phương bất đắc dĩ giả cười, trong lòng nhột tí ti.
"Vẫn phải cùng anh tôi nói một tiếng, chị dâu ở bên ngoài uống rượu nếu là uống nhiều rồi cũng phải nhờ anh ấy tới đón phải không ?"
"Cố Nhất Dã!"
"..."
Cố Nhất Dã hí mắt thiêu mi.
"..."
Vương Nhất Bác lại kinh sợ, cậu cười, siết chặc lấy điện thoại đối phương, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.
"Dã ca, có lời thật tốt nói."
"Nói gì?"
"Anh muốn, muốn cái gì, chúng ta liền nói, được sao."
Vương Nhất Bác cảm thấy răng mình sắp bị cắn nát.
"... Kia."
Cố Nhất Dã đem điện thoại buông xuống, tay đối phương cũng rút lui đi.
"Cùng tôi uống hai ly?"
"..."
Vương Nhất Bác không quá cam tâm tình nguyện, uống rượu cái gì, cậu quả thật không muốn phụng bồi.
Nhưng mắt nhìn đối phương lại muốn móc điện thoại, cậu lập tức nâng ly.
"Cạn ly! Dã ca."
Cố Nhất Dã đưa tay sờ cằm Vương Nhất Bác, giống như trêu mèo vậy, xác nhận xem đối phương còn thanh tỉnh hay không.
Vương Nhất Bác bất động trên bàn, trong tay là hai chai rượu Âu Mỹ lớn, mơ mơ màng màng, cậu cảm giác bị ai nhấc lên.
Nửa kéo nửa dựa đi theo đối phương.
Những người trong bao sương muốn tới can ngăn, lại bị Từ Dục Hiến ngăn cản.
"Đây là bác sỹ mà tiểu Bác mất ba tháng theo đuổi, cậu cản cái rắm! Tiểu Bác mà tỉnh sẽ cùng cậu liều mạng!"
"Nga nga nga!"
Người bị đánh thu tay lại, cậu ta chần chờ.
"Từ ca, đó là bác sỹ a? Thật không nhìn ra."
Cố Nhất Dã đỡ người ra quầy rượu, không biết đi đâu, về nhà? Khách sạn?
"Tỉnh lại đi, đi chỗ nào."
Cố Nhất Dã đem người đỡ trên tường, quơ quơ, muốn đem người tỉnh chút.
"Ngô... Bác sỹ Cố ... Lạnh..."
Vương Nhất Bác híp mắt, nói một câu liền ngã về trước, rơi vào trong ngực Cố Nhất Dã.
"..."
Cố Nhất Dã chớp mắt, nhún vai.
Cúi đầu lấy điện thoại, nhắn tin cho ca mình, nói tối nay không trở về.
****************
Không biết làm được bao nhiêu chương, nhưng cứ đào đã. Ôi, tính cả thèm chóng chán của tôi 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro