Chương 48
Tháng ngày vừa đảo mắt đã tới mùa xuân. Ngoài đường đặc biệt rộn ràng hơn nhiều.
Rèm cửa được kéo ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng. Tia nắng vàng leo lên sườn mặt tinh xảo của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cúi đầu hôn bạn nhỏ còn đang say giấc mấy cái, ngữ khí vô cùng ôn nhu: "Bảo bối, nên rời giường."
Người nằm trên giường cảm giác môi mình chạm vào một vật gì đó nóng nóng lại vừa mềm vừa ướt, tiếp tục nhắm mắt gặm một chút. Đến khi nghe thấy tiếng kêu rời giường liền lộ ra âm thanh bất mãn.
Tiểu bảo đưa tay xoa mặt, trông có chút ủy khuất, cậu ôm cổ người lớn hơn, giọng sữa mềm mềm cất lên: "Chiến ca, bồi em ngủ thêm một lát nữa thôi nha~"
Việc nam nhân không thể chịu được nhất chính là nhìn thấy bảo bối nhà mình nũng nịu thế này, mặc dù anh dậy rồi...
Không phải sao, người nào đó lại lần nữa leo lên giường.
Thiếu niên cảm nhận được sự ấm áp của đối phương, lập tức chui rúc vào ngực anh cọ cọ ôm thật chặt, một cẳng chân trắng nõn gác lên người Tiêu Chiến, hơi thở dần trở nên đều đều.
Anh vòng tay ôm eo Vương Nhất Bác, nhẹ vuốt vuốt lưng cậu, tay còn lại chống cằm nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ của người kia.
Gương mặt thanh lãnh thường ngày lúc ngủ trông đặc biệt nhu thuận, ngũ quan đều thả lỏng, trông chẳng khác nào một bé mèo.
Một lát sau, dường như bạn nhỏ trong ngực đã ngủ đủ rồi, cậu chậm rãi mở cặp mắt phượng xinh đẹp, mái tóc mềm khẽ cọ vào cằm thanh niên khiến anh có chút ngứa ngáy.
"Chiến ca, sớm a~" Tiểu bảo tựa hồ còn mơ mơ màng màng.
"Không sớm nữa, mười giờ rồi."
Anh cọ cọ chóp mũi với người nhỏ hơn, đôi mắt thụy phượng tràn đầy ý cười: "Nghe ông ngoại nói hôm nay là mùng một đầu năm. Hình như người muốn phát hồng bao đây, bạn nhỏ Vương Nhất Bác nhà chúng ta có muốn nhận không nhỉ."
Vương Nhất Bác vừa nghe hai chữ 'hồng bao' lập tức thanh tỉnh, nắm nắm quần áo Tiêu Chiến, nhu thuận gật đầu: "Muốn nha muốn nha."
Người lớn hơn không quên trêu chọc tiểu bảo, đưa tay nhéo hai cái má sữa trắng mềm: "Như vậy đi, em chúc tết ca ca trước rồi ca ca cho em hồng bao nha~"
Nam hài nhếch miệng, thoáng cái từ trên người anh ngồi dậy, bĩu môi hôn bẹp bẹp mấy cái lên mặt thanh niên, sau đó xòe tay: "Ca ca, hồng bao!!!"
"Hửm? Chỉ vậy thôi?" Anh cố nén khóe môi đang muốn cong lên, nhàn nhạt nói, "Anh chưa hài lòng, làm lại."
"Ca ca, anh thật đáng ghét!!" Dứt lời liền dán chặt môi xuống.
Trọn vẹn năm phút sau, bạn nhỏ hỏi lại: "Ca ca đã hài lòng chưa?"
"Ừm, hài lòng, tiểu mê tiền nhà em có phải sau này cứ ai cho tiền là em sẽ đi theo người đó không?!" Tiêu Chiến gật đầu, đưa tay xoa xoa tóc Vương Nhất Bác.
Thiếu niên để lộ biểu cảm xem thường: "Em mới không có, người ta cũng không phải là anh. Cuộc đời em chỉ nhận định mình anh, anh không nhận thì không xong đâu, em thích Chiến ca nhất nha~"
"Thế này còn tạm được." Anh dứt khoát lôi hồng bao ra khỏi túi, đưa cho tiểu bằng hữu, ánh mắt nhìn đối phương cực kỳ ôn nhu.
"Bảo bối, năm mới vui vẻ~"
Bạn nhỏ cầm được hồng bao liền bày ra vẻ mặt yêu thích, ngoan ngoãn dùng sức hôn cái chóc lên mặt anh lần nữa: "Chiến ca thân ái, năm mới vui vẻ~"
Hai người dinh dính dán dán trong phòng một lúc lâu, rửa mặt xong mới xuống lầu.
Hôm nay ông ngoại Tiêu mặc đồ rất có không khí tết, thấy một lớn một nhỏ dắt nhau xuống lầu liền nắm tay ho khan vài tiếng: "Khụ khụ, hôm nay tết đến, hai đứa có muốn nhận hồng bao hay không đây."
Nam hài nhìn thoáng qua người bên cạnh, giây sau đã chạy lại nắm tay lão nhân gia, miệng nhỏ lập tức ngọt ngào kêu: "Ông ngoại, năm mới vui vẻ~"
"Ừm, vẫn là Nhất Bác nhà chúng ta ngoan nhất." Ông ngoại Tiêu đặc biệt dính chiêu này, một bên xoa đầu đứa nhỏ, bên kia lại không quên lấy hồng bao đưa cho cậu.
"Ông ngoại, năm mới vui vẻ~" Thanh niên cũng bắt chước theo, nhưng giây kế tiếp chỉ nghe hừ một tiếng.
"Tên tiểu tử nhà con, không có chút thành ý nào."
"Ông ngoại, con có thành ý như vậy." Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt oan uổng vì bị tiêu chuẩn kép, lão nhân gia lập tức bật cười.
"Chọc con thôi, hồng bao đây."
"Con cảm ơn ông ngoại."
Ba người nói cười ầm ĩ một hồi, ông ngoại liền đưa câu đối vừa mua về cho đôi tình lữ: "Thân thể ta không còn tốt nữa, nhiệm vụ dán câu đối này giao cho hai đứa." Sau đó một mình ngồi trên sô pha cầm điện thoại đăng nhập vào vương giả mà ngao du.
Cả hai một lớn một nhỏ bất đắc dĩ nhìn nhau, cầm câu đối đi đến cửa, thiếu niên lập tức xung phong nhận việc: "Chiến ca, để em dán, anh ở dưới canh cho em nha."
"Được." Người lớn hơn sủng nịch xoa đầu bạn nhỏ.
"Sang phải một chút, đúng rồi, hoàn hảo." Nam nhân đứng bên dưới vừa giữ chặt ghế vừa hướng dẫn tiểu bảo.
Câu đối rất nhanh đã dán xong, tiếp theo đó là đến chữ 'Phúc'.
"Xích vào trong một chút, bên trái bên trái, sang phải chút xíu..."
"Bây giờ thì sao?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi.
Tiêu Chiến nhíu mày lùi về sau một bước, tay chống nạnh: "Anh vẫn có cảm giác nó chưa căn đều."
"Có sao?" Bạn nhỏ còn cảm thấy rất được mà.
"Đúng đúng."
Anh có một chứng bệnh cưỡng ép, đó là không chịu nổi việc đồ vật không căn giữa, ngẩng đầu nhìn lại liền phát hiện vấn đề, thanh niên vỗ tay một cái: "Bảo bối, dịch chữ Phúc sang trái chút nữa."
Tiểu bằng hữu "ò" một tiếng, ngoan ngoãn nhích chữ một chút, lúc này người bên dưới mới hài lòng. Anh vững vàng đỡ cậu xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ, ôm đối phương vào lòng: "Bây giờ 'phúc' đến rồi."
Hai người dán câu đối xong liền trở vào phòng khách, vừa đúng lúc lão nhân gia bấm nhận điện thoại, ông lên tiếng: "Nhất Bác, bà con gọi đến."
Vương Nhất Bác lập tức chạy đến nghe máy: "Alo, bà nội."
"A? Được, vậy người và dì ba ở lại quê chơi vui nha, năm mới vui vẻ~"
Bạn nhỏ bất đắc dĩ nhắc nhở: "Bà nội, người nhớ chiếu cố tốt bản thân đó."
"Biết rồi biết rồi, bà nội con thân thể rất khỏe mạnh đây."
"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến chờ thiếu niên tắt máy, lại gần hỏi.
"Bà nội nói mình về quê rồi, dì ba đi đón người, thuận tiện về thăm hỏi ông bà."
Thật ra cậu rất lo lắng, mặc dù bây giờ lão nhân gia đã tốt hơn nhưng cũng lớn tuổi rồi.
"Nếu bà nội muốn về thăm hỏi ông bà, chúng ta hẳn là nên đáp ứng người." Anh lập tức dỗ dành tiểu bảo.
"Cũng đúng, thấy bà nội đã khỏe, em rất vui. Hơn nữa phong cảnh ở dưới quê cũng tốt, bây giờ chỉ cần người thấy vui, em liền mãn nguyện." Nam hài bĩu môi, cười nhẹ.
"Bảo bối nhà chúng ta thật ngoan."
-
Tối hôm đó.
Hai người cơm nước xong xuôi liền vùi mình trên sô pha xem tiết mục Xuân Vãn, có thể nói là xem cùng ông ngoại Tiêu. Nhưng chương trình này càng ngày càng nhàm chán, cả hai xem một chút đã ngáp ngắn ngáp dài.
Bị cơn buồn ngủ đột kích, Vương Nhất Bác ngã đầu lên vai Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Chiến ca, em buồn ngủ quá."
"Anh cũng vậy." Người lớn hơn bất đắc dĩ gật đầu, bỗng nhiên cơn đau dạ dày kéo đến, anh hơi nhíu mày.
"Chiến ca, anh làm sao vậy?" Bạn nhỏ ngẩng đầu đã trông thấy sắc mặt anh có chút không đúng.
"Không sao." Thanh niên nhàn nhạt đáp, cười nhéo nhéo má sữa của cậu.
"Thật không?" Nam hài nghiêm túc hỏi, cậu thật sự vừa thấy trên mặt anh thoáng qua vẻ khó chịu, chắc chắn không nhìn lầm.
Đối phương cũng thành thật đáp: "Bảo bối, ca ca thật không có việc gì."
Tiểu bảo ngoài mặt nhẹ gật đầu nhưng vẫn rót cho nam nhân một ly nước ấm, còn giám sát anh uống hết. Đến khi lên giường cậu cũng không ngủ say mà luôn cảnh giác, bởi vì Tiêu Chiến có bệnh bao tử, lần trước tái phát Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ.
Không phải chứ...
Đến nửa đêm, người lớn hơn đè chặt tay xuống bụng, khẽ phát ra một âm thanh đau đớn, lại sợ đánh thức tiểu bằng hữu, anh đành cắn răng nhẫn nhịn. Cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, thấy cậu đã ngủ say rồi, thanh niên nhẹ vén chăn xuống giường, không quên đắp mền lại cho nam hài.
Tiểu bảo cảm nhận được chấn động nhỏ này. Cậu kéo tay anh lại, chầm chậm ngồi dậy, ngữ khí vô cùng đau lòng: "Chiến ca, em đi lấy thuốc đau dạ dày cho anh, anh nằm đây đợi đi."
Nam nhân thoáng chấn kinh, thì ra bạn nhỏ vẫn không có ngủ say.
Tiêu Chiến đành để mặc Vương Nhất Bác đắp chăn cho mình, sau đó thiếu niên nhanh chóng xuống lầu tìm thuốc, cầm thêm cốc nước ấm, còn không quên mang theo một cái túi chườm nóng về phòng.
"Chiến ca, anh chườm túi này lên bụng đi, rồi uống thuốc. Anh lúc nào cũng như vậy, khó chịu vẫn không nói cho em, anh nghĩ em không biết sao?" Ánh mắt tiểu bằng hữu có chút hung, tuy đang trách cứ nhưng giọng nói lại tràn đầy sự quan tâm.
Thanh niên tựa người vào đầu giường uống thuốc, nước ấm vừa trôi xuống, cảm giác đau đớn ban nãy đã đỡ hơn nhiều, lại giương mắt nhìn bạn nhỏ đặt túi chườm ấm lên bụng mình.
Đây là lần đầu anh bị tiểu bảo dạy dỗ một phen, chậm rãi rũ mắt, nam hài cho rằng mình nặng lời liền đến gần hôn lên mặt anh: "Chiến ca, em không nên nói như vậy..."
Còn chưa dứt lời, người lớn hơn đã ôm chặt đối phương, hôn lên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, cho cậu tựa vào người mình, ngữ khí có chút ủy khuất: "Ca ca biết, bảo bối giáo huấn rất đúng."
Cậu biết dạ dày Tiêu Chiến còn không thoải mái liền ngoan ngoãn nằm sấp trên người anh. Bàn tay trắng nõn nhẹ vuốt lưng nam nhân, giọng nói cũng mềm mại hơn: "Chiến ca, sau này nếu anh có khó chịu, nhất định phải nói cho em biết, được không?"
"Được." Thanh niên giữ lấy tay của cậu, nhẹ hôn lên, "Ca ca đáp ứng em."
"Ca, anh còn khó chịu sao? Có muốn Nhất Bác xoa giúp anh không?" Nam hài ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ đau lòng, còn có lo lắng.
"Đỡ nhiều rồi, nhưng em đã chủ động như vậy, ca ca cũng không thể từ chối được, đúng không?!"
Người lớn hơn cong môi, lấy túi chườm xuống, tiểu bằng hữu liền áp bàn tay ấm nóng của mình lên bụng anh, xoa thật nhẹ.
Động tác vô cùng nhu hòa, cậu nằm sát ở phía trong, Tiêu Chiến thuận thế ôm bạn nhỏ vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu đối phương, ánh mắt tràn ngập ý cười.
"Tốt rồi bảo bối, ca ca không đau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro