Chương 40
Ngày hôm sau.
Vương Nhất Bác mở mắt, hàng mi đen nhánh khẽ chớp chớp. Cậu chậm rãi ngồi dậy, đầu còn hơi choáng, những việc làm ngốc nghếch tối hôm qua lần lượt như một thước phim chiếu lại chạy trong đầu, khóe môi thiếu niên khẽ giật.
"Tỉnh rồi?" Tiêu Chiến hai mắt cong lên, tay bưng một ly sữa bò nóng đi vào. Hôm nay anh mặc đồ ở nhà màu xám nhạt, toàn thân liền toát ra một loại cảm giác nhu hòa.
Bạn nhỏ khẽ rụt đầu, dùng chăn che kín mặt.
Người lớn hơn cười một tiếng, ngồi xuống bên mép giường: "Thẹn thùng?"
"Chiến ca, tối qua em đã làm những việc mất mặt lắm đúng không?" Vương Nhất Bác chỉ để lộ một đôi mắt phượng, nhỏ tiếng hỏi.
Thanh niên cong môi, chậm rãi kéo chăn xuống, ôm bạn nhỏ vào lòng, để cậu tựa đầu lên ngực anh, còn đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi đối phương: "Rất đáng yêu, không mất mặt."
"Hừ, em mới không tin." Nam hài bán tín bán nghi kéo tay áo anh, "Chiến ca, chóng mặt."
"Coi em sau này còn dám uống nhiều như vậy không." Tiêu Chiến đưa ly sữa đến miệng Vương Nhất Bác, chờ người uống xong.
Tiểu bảo nhấp một ngụm lớn, hai bên má đều phồng lên: "Cũng không phải em muốn uống, là tiểu tử Hà Thao kia đáng trách, nhất định phải rót cho em."
"Dù sao sau này cũng không được uống nhiều như vậy, nếu không thì em cứ chờ đó."
Thiếu niên ngoan ngoãn "ò" một tiếng, đưa tay cầm ly sữa tự uống. Giây sau liền thấy đối phương nhích lại gần mình, mở miệng hỏi: "Tối hôm qua anh nói cái gì còn nhớ không?"
Bạn nhỏ ngẩn người một lát, sau đó hôn lên môi anh cái chóc rồi nhẹ gật đầu: "Nhớ nha."
"Nhớ được anh nói rất yêu em, yêu đến tận xương tủy."
"Ngoan, nhất định phải nhớ kỹ anh rất yêu em, chuyện này không thể nghi ngờ."
-
Hôm nay là thứ bảy, Vương Nhất Bác không cần đến trường vì sắp thi cuối kỳ, cậu liền ở lì trong phòng nghiêm túc ôn bài, lại làm thêm bài tập giáo sư gửi cho.
Tiêu Chiến còn đang cùng Lăng trợ lý ở dưới lầu bàn bạc về hợp đồng làm ăn của quý sau.
"Tiêu lão chủ tịch." Lăng trợ lý lễ phép chào hỏi ông ngoại Tiêu.
Lão nhân gia hòa ái nhẹ gật đầu khoát tay, tự mình xem TV: "Ngồi đi, không cần để ý đến ta, mấy đứa cứ bàn chuyện của mình."
"Tiêu tổng, đây là tài liệu hợp tác với Cao thị về khu vực vừa khai phá gần đây mà anh muốn. Theo đó có vẻ bên kia muốn xây dựng một trung tâm thương mại lớn, có thể bao gồm cửa hàng ăn uống, bán đồ, ... địa chỉ ở ngay phía Nam thành. Việc anh phân phó về khu vực này tôi cũng đã đi khảo sát rồi, đoàn người lưu động và chi phí rất cao." Lăng trợ lý lấy tập văn kiện từ trong cặp hồ sơ ra đưa cho Tiêu Chiến, vừa chỉ vừa nói, "Chỗ có vẽ đường đỏ này tôi cảm thấy quan trọng hơn."
Anh cầm lấy tài liệu, đôi chân dài bắt chéo, ngón tay tùy ý lật vài tờ, cúi đầu cẩn thận nhìn lướt qua, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Lăng trợ lý vừa thấy đã biết, dáng vẻ này chính là Tiêu tổng cảm thấy hứng thú.
Lăng trợ lý cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, quay sang hỏi thanh niên: "Tiêu tổng, nếu anh thấy được thì ngày mai tôi sẽ đến công ty bọn họ thương lượng xem thế nào?"
"Ừm, ngày mai cậu đến Cao thị thương lượng trước, nếu như có thể, chúng ta phải ra sức lấy được hợp đồng này trước khi qua năm mới." Anh gật gật đầu, đưa lại tài liệu cho Lăng trợ lý.
"Được."
Lăng trợ lý ngồi lại, nói thêm về một số chi tiết ngày mai cần thương lượng rồi ra về. Ông ngoại Tiêu nằm trên sô pha lắc lư chân, vẻ mặt nhàn nhã vô cùng.
"Nghỉ hưu thật tốt, vừa nãy nghe con và Lăng trợ lý bàn chuyện rất giống ta ngày xưa. Chỉ có, Cao thị là một đồng bạn rất tốt trước kia từng hợp tác với ta, chủ tịch Cao Xí bên đó còn là 'bà mối' của con nữa."
"Bà mối? Cái quỷ gì. Ông ngoại, người ngược lại thật thoải mái, người xem xem sau khi giao công ty cho con thì mình đến đó được mấy lần, chỉ một bàn tay của con là dư sức đếm rồi." Tiêu Chiến chuyên chú gọt táo, không muốn tiếp tực để ý đến lão nhân gia nữa.
"Đây là ông ngoại quan tâm con nha, con xem một chút những lão cổ đông kia cũng càng thêm tán thưởng con. Tiểu Chiến, con là ngoại tôn duy nhất của ta, Tiêu thị sau này đều là của con, đến khi ta lâm chung rồi, con và Nhất Bác phải cùng nhau phát triển Tiêu thị tốt hơn nữa." Lão nhân gia đột nhiên nghiêm túc, coi như thời gian không bỏ sót người nào, nhưng cũng không thể mang đi dù chỉ là một phần sắc bén trên khuôn mặt ông.
Bàn tay đang gọt táo chợt ngừng lại, anh mím chặt môi: "Ông ngoại, nói chuyện bình thường không được sao, người thật là, ngày ngày cứ đem việc lâm chung treo bên miệng..."
Lão nhân gia gật đầu, gặm hết quả táo liền kéo ngăn kéo dưới bàn ra, kết quả bên trong rỗng tuếch: "Đồ ăn vặt của ta đâu? Sao lại không còn gì nữa?!! Khoai tây chiên của ta???"
Thanh niên bên cạnh hơi chột dạ, gọt táo xong liền định bỏ lên lầu lại bị ông ngoại giữ chặt tay: "Tiêu Chiến, to gan, còn dám ăn vụng đồ ăn vặt của ta."
"Con không có ăn vụng, là quang minh chính đại ăn mà, hơn nữa đó không phải là con mua sao?" Anh nhỏ giọng.
"Ta mặc kệ."
Tiêu Chiến thở dài: "Được rồi, con đi mua, con đi mua, người còn muốn ăn cái gì thì gửi tin nhắn cho con, để con lên hỏi Nhất Bác xem em ấy có đi không."
"Như vậy còn tạm được, tiểu tử thúi."
Người lớn hơn cầm quả táo đến phòng ngủ, thấy tiểu bảo có vẻ đã làm bài tập xong, còn đang ngồi chơi điện thoại. Anh liền đến ngồi bên cạnh, đút cho bạn nhỏ một miếng táo, nghĩ thấy thiếu niên cũng ở nhà cả ngày, nên dẫn cậu ra ngoài một chút: "Anh chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn vặt, em có muốn theo không?"
Vừa nghe mấy chữ đi siêu thị, ánh mắt Vương Nhất Bác lập tức sáng lên: "Em đi."
"Vậy nhanh thay quần áo."
"Được, em muốn mua lego lego lego..."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cong môi, liếc qua bài làm của bạn nhỏ, đại khái thì đáp án đúng khá nhiều, nhưng mà cái chữ viết này...
"Em chuẩn bị xong rồi, em chuẩn bị xong rồi..." Nam hài thay quần áo cấp tốc liền gọi to, thanh niên hài lòng gật đầu.
"Đã mặc quần mùa thu chưa?"
"Mặc rồi mặc rồi, Chiến ca chúng ta đi." Bạn nhỏ ra sức gật đầu, tự động đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương. Tay Tiêu Chiến rất ấm, không lạnh chút nào, tiểu bảo vô cùng thích được anh nắm tay.
"Được, đi thôi."
Người lớn hơn lái xe rất nhanh đã đến siêu thị, sau đó cánh tay bị kéo nhẹ một cái, Vương Nhất Bác thích thú chỉ xe đẩy của siêu thị. Nụ cười này không cần nói cũng biết, anh làm bộ trêu chọc: "Tự mình đi."
"Không muốn nha, không muốn đâu." Thiếu niên lập tức nũng nịu ôm anh.
"Tự mình đi." Người nào đó vẫn bình tĩnh lặp lại.
"Hứ, em giận rồi, em không đi." Thoáng cái tiểu bằng hữu đã ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ còn ủy khuất trừng mắt nhìn thanh niên.
Tiêu Chiến lắc đầu, anh ngày càng không có cách với bạn nhỏ này, tính tình càng lúc càng khó chiều, trước kia sao lại không phát hiện ra nhỉ, việc này phải trách ai đây?
"Ừm, trách mình đi, là do mình sủng. Bất quá sủng thành thế này rồi, vậy liền sủng đến cùng đi."
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy mình bị bay lên không, hai tay vô thức ôm cổ nam nhân. Đến lúc phản ứng lại đã thấy bản thân đang ngồi trong xe đẩy, sau đó liền cảm giác được anh gác cằm lên vai mình, không ngừng phả hơi thở nóng rực phả vào một bên tai: "Thật hết cách với cún con nhà em."
Giây tiếp theo chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu bảo dần đỏ lên, cậu khẽ cười trộm.
Tiêu Chiến đẩy xe mua sắm vào siêu thị, à, còn có một bạn nhỏ ngồi trên xe không ngừng lắc lư hai chân. Hình ảnh này quá thu hút sự chú ý của người xung quanh, hầu như ai trong siêu thị cũng nhìn về phía họ, có người còn quăng tới ánh mắt ngưỡng mộ. Vương Nhất Bác bị nhìn có chút ngượng liền giả bộ kêu lên: "Chiến ca, hay là anh thả em xuống đi."
"Em đã lên rồi thì đừng hòng xuống, ngồi ở đó đi." Anh hơi cúi người, khẽ nhếch môi, chậm rãi đẩy xe tới quầy ăn vặt.
"Không xuống thì không xuống, dù sao em chỉ hỏi vậy thôi."
Bạn nhỏ rướn người, với tay lấy mấy món đồ trên kệ bỏ vào trong xe, vừa lấy vừa lẩm bẩm: "Chiến ca thích ăn cái này, cái này, cả cái này, còn cái này là ông ngoại thích, đây nữa, cái này, cái này, món này chú Lý thích ăn, thêm cái này, ..."
Chỉ chốc lát xe đẩy đã đầy, Vương Nhất Bác như bơi trong biển đồ ăn vặt, Tiêu Chiến đứng một bên với khuôn mặt tươi cười vô cùng ôn nhu, anh nhẹ xoa đầu cậu: "Vậy món em thích đâu?"
"Em thích chơi..." Thiếu niên ngẩng đầu cười ngọt ngào với người lớn hơn, tay chỉ về khu bán đồ chơi: "Chiến ca, hướng kia."
Sau đó...
Bạn nhỏ vừa thấy lego liền nhất định phải leo xuống xe đẩy. Lúc chọn lego còn nhìn đến hoa cả mắt, người lớn hơn lặng lẽ đẩy xe đi theo phía sau, tiểu bảo nào đó vừa lựa vừa nói: "Cái này, đây nữa, ở đây, còn cái này... chắc là đủ rồi."
"Chiến ca, em xong rồi." Vương Nhất Bác ôm năm hộp lego ngoan ngoãn đi về phía anh, thả đồ chơi vào xe, lại xoay người lấy thêm hai mô hình motor.
Tiêu Chiến chống một tay lên xe đẩy, thần thái có chút lười nhác, cả thân người trông rất tùy ý lại tự nhiên nhéo nhéo má sữa của tiểu bảo nhà mình: "Anh nhớ có bạn nhỏ nào đó lúc sinh bệnh vì không uống thuốc nên nói là không muốn mua nhiều lego, tránh lãng phí, nhưng hôm nay bé con này lại trở mặt nhanh như vậy nha."
Đôi mắt trong veo của nam hài khẽ đảo quanh một vòng, bộ dáng hoàn toàn là muốn quỵt nợ.
"Là em nói hả? Sao em không nhớ chút nào vậy ta? Chiến ca, anh có ký ức, còn em thì không nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro