Chương 32
"Nhất Bác, mau rời giường, hôm nay em không đi học sao?"
Tiêu Chiến đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, nhẹ lay lay tiểu bảo vẫn đang say giấc. Thời gian đã không còn sớm nữa, người trên giường uốn éo thân mình, đối mặt với anh, hai tay lười biếng xoa xoa đôi mắt cún con xinh đẹp, sau đó cất giọng sữa mềm mại gọi: "Chiến ca~"
Một tiếng nãi thanh nãi khí lập tức khiến tâm tình người nào đó như có hàng vạn cơn sóng cứ lăn tăn không ngừng. Thanh niên cong môi, bàn tay ấm áp khẽ vỗ về khuôn mặt nhỏ trắng nõn: "Ừm, còn thấy khó chịu không?"
"Đã sớm hết rồi, em hoàn toàn khỏe mạnh nha." Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, vô thức gặm cắn móng tay. Nam hài đột nhiên hét lên một tiếng, xoa xoa mông, cái miệng nhỏ chu chu: "Chiến ca, sao lại đánh em?"
"Không được cắn móng tay, bao nhiêu vi khuẩn." Tiêu Chiến nắm tay tiểu bảo, vỗ nhẹ mấy cái: "Được rồi cún con, nên rời giường thôi."
"Anh ôm một cái em sẽ dậy." Thiếu niên cười cười nhìn anh, chân nhỏ đạp lung ta lung tung.
"Không ôm."
"Ôm nha, ôm đi mà." Tiểu bằng hữu sáng sớm liền vui đùa vô lại.
"Ôm một cái."
"Chiến ca, bây giờ ôm em vào nhà tắm đánh răng rửa mặt nha."
"Tuân lệnh."
Không cần nói cũng biết Tiêu Chiến đây là sủng người đủ kiểu, muốn sủng lên tận trời. Rời giường cũng ôm, sau khi rửa mặt lại càng ôm, cho bạn nhỏ ngồi lên đùi mình, anh đưa tay vuốt dọc sống mũi cao cao, khóe mắt tràn đầy ý cười: "Có muốn ca ca đút em uống sữa bò không?" (Tui: Edit tới đây tự nhiên thấy tình thú vl hehe)
"Muốn." Vương Nhất Bác gật đầu, dán chặt ánh nhìn vào ly sữa bò, trong lòng ấm áp đến mức sắp mọc cánh bay lên.
Dạo này trời trở lạnh, bạn nhỏ thà ngủ thêm chứ không muốn phải xuống lầu ăn điểm tâm, vậy nên thanh niên họ Tiêu không thể làm gì khác ngoài việc bưng bữa sáng lên tận phòng, tự tay đút cho tiểu bảo nhà mình.
Tuy trông giống bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể là sủng ái đi.
Sữa bò ấm áp thơm ngon vừa trôi xuống bụng, dạ dày bạn nhỏ lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều, cậu nhẹ vỗ vỗ lên tay Tiêu Chiến, cười nói: "Hì hì, Chiến ca, em còn muốn ăn cháo."
Đối phương để ly sữa xuống, bưng bát cháo lên đút từng muỗng cho cậu, nam hài ngoan ngoãn hỏi: "Chiến ca, anh ăn chưa?"
"Ăn rồi. À, tối nay anh phải tham gia một buổi tiệc xã giao, em có muốn đi không?"
"Xã giao? Em không đi đâu, mấy buổi tiệc kiểu này em thấy trên TV rồi, không thể trò chuyện lớn tiếng, còn có một đám người cứ tụ tập với nhau nói cái này cái kia..." Vương Nhất Bác nhanh chóng lắc đầu, nhẹ nắm cổ áo Tiêu Chiến, ngón tay trắng nõn nâng cằm nam nhân.
"Buổi tối anh uống rượu ít thôi."
"Đã biết, em no chưa?" Người lớn hơn nhếch môi cười, một đường cong tuyệt mỹ, tay anh giữ lấy gáy bạn nhỏ, đặt lên cánh môi anh đào một nụ hôn.
Thiếu niên cười hì hì "ừm" một cái, sau đó nhảy xuống khỏi đùi anh, đứng trước tủ quần áo nghiêm túc chọn đồ: "Chiến ca, anh thấy em mặc áo khoác nào thì đẹp?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu như đang nghĩ đến điều gì, anh kéo ra một ngăn tủ, nam hài vừa nhìn thấy mấy con hàng bên trong đã bị kinh hãi cùng cực, toàn bộ đều là quần mùa thu đủ loại.
"Chiến ca, anh muốn mặc quần mùa thu hả, ha ha ha ha." Vương Nhất Bác ôm bụng cười lên một tràng.
"Không phải anh, là em mặc." Thanh niên ngoắc ngoắc tay bảo cậu tiến đến.
Bạn nhỏ lập tức nín cười. Mặc quần này á???
Từ nhỏ cậu đã không ưa thích mấy con hàng này rồi. Tiểu bảo ngồi lì trên giường, hai chân vùng vẫy: "Em không muốn, mặc cái quần đó không ngầu chút nào, không muốn đâu." Nói xong còn ngạo kiều xoay mặt sang chỗ khác.
"Ngoan, mặc quần mùa thu giữ ấm, bây giờ đang là giữa đông, em mà để lộ cổ chân ra ngoài, cẩn thận về già sẽ bị thấp khớp cho xem." Anh xoa xoa đầu bạn nhỏ, sau đó liền bị cướp lời.
"Cái rắm nha, em mới không để lộ cổ chân, em không muốn, không mặc đâu." Vương Nhất Bác cố gắng giãy dụa lần cuối, nắm tay Tiêu Chiến lắc lắc.
Thấy đối phương không phản ứng lại, bạn nhỏ đảo mắt một cái, lộ ra nụ cười xấu xa, nói nhỏ vào tai người lớn hơn: "Muốn em mặc cũng không phải không có cách, nếu anh đồng ý một việc thì em sẽ chấp nhận."
"Cái này... được thôi." Thanh niên thoáng do dự trước khi đồng ý, mặt anh tối sầm, bộ dáng rất không tình nguyện, nam hài lúc này mới bằng lòng bỏ qua, chọn chọn lựa lựa cái quần 'đẹp mắt nhất'.
Thay đồ xong xuôi, tiểu bảo đeo thêm cái túi Nike trắng đi ra, Tiêu Chiến cẩn thận kéo khóa áo khoác cho cậu, ngồi xổm người thả xuống ống quần đã bị xắn lên, sau đó mới dắt tay đối phương: "Đi thôi."
"Chờ một chút, để em nhìn anh cái đã." Vương Nhất Bác dừng bước, đưa tay chỉnh chỉnh ngắm ngắm, vô cùng hài lòng mà ngoan ngoãn theo người lớn hơn xuống lầu.
Ông ngoại Tiêu ngồi trên sô pha đọc báo, thấy hai người chậm chạp bước xuống cầu thang, không khỏi bắt đầu đánh giá tướng đi kỳ quái của bạn nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: "Không lẽ là bị thương?"
"Nhất Bác, sao tướng đi của con lạ vậy? Tiểu Chiến, con đã làm gì thằng bé?"
Tiêu Chiến oan ức mở to mắt: "Con làm cái gì? Sao con lại không biết."
"Ông ngoại, Chiến ca bắt con mặc quần mùa thu nên hơi khó chịu, con không có thói quen này." Nam hài giật giật ống quần, mặc hai cái thật khó chịu, cảm giác cả cơ thể cũng nặng hơn, không nhẹ chút nào.
Lão nhân gia lập tức ứng tiếng: "Nên mặc nha, thời tiết thế này càng phải mặc, con xem ta cũng mặc đây, rất ấm, sau này chân sẽ không đau." Vừa dứt lời liền kéo ống quần lên cho cậu nhìn.
Sau một hồi bàn luận về những chiếc quần mùa thu đầy sóng gió, hai người mới ra khỏi nhà.
Đúng lúc này chú Lý cũng đưa bình giữ nhiệt đến: "Nhất Bác, cầm lấy, con vừa hết bệnh, uống nước ấm nhiều chút, đừng uống những thứ đồ lạnh kia."
"Cảm ơn chú Lý." Thiếu niên lập tức bỏ vào túi đeo, Tiêu Chiến bên cạnh không nhịn được cong môi cười.
"Quả nhiên vẫn là chú Lý chu đáo."
"Hai tiểu tử ngốc này, khách sáo như vậy làm gì. Nhất Bác, đi thôi, chú đưa con đến trường." Chú Lý vẫy tay, bạn nhỏ vâng lời đi theo, còn không quên tạm biệt nam nhân.
Chờ đến khi Vương Nhất Bác lên xe, anh mới ngồi vào xe của Lăng trợ lý, cầm điện thoại xem tài liệu, Lăng trợ lý gãi gãi đầu, có chút buồn bực: "Tiêu tổng, thời gian anh tổ chức họp bây giờ càng ngày càng... thật sự là họp sáng đều biến thành họp buổi trưa."
Anh ngước mắt: "Cậu có ý kiến?"
"Hoàn... toàn không, có điều..." Lăng trợ lý quay đầu định nói gì đó, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống, lại thấy bên trong ống quần tây của Tiêu Chiến lộ ra quần mùa thu, suýt chút nữa cười phá lên.
Hắn nhanh chóng nghiêng đầu đi chỗ khác, che miệng ho khan: "Tiêu tổng, anh cũng mặc quần mùa thu sao? Đúng là sống lâu rồi thì chuyện gì cũng gặp."
Đối phương nghe thấy liền sững sờ, cúi đầu nhìn xuống, thật là, anh kéo kéo ống quần vài cái, môi mỏng hé mở: "Cậu gần đây càng ngày càng nhiệt tình nhỉ, có tin tôi cho cậu đi bộ từ đây đến công ty..."
"Tôi tin tôi tin." Lăng trợ lý sợ hãi gật đầu như giã tỏi.
"Còn thất thần làm gì, lái xe mau, cậu thật muốn biến họp sáng thành trưa sao? Nếu làm lỡ thời gian tôi liền trừ lương cậu."
"Đừng đừng đừng, Tiêu tổng, còn trừ nữa thì tiền lương của tôi sẽ âm mất, tôi lái ngay đây."
Tiêu Chiến cúi đầu chăm chú nhìn ống quần mùa thu bị lộ ra, khẽ cười một cái. Trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng anh vẫn chấp nhận mặc cái món đồ chơi mà lúc nhỏ có đánh chết cũng không chịu, tiểu bảo quả thật ăn anh đến gắt gao.
Hóa ra chuyện mà Vương Nhất Bác muốn Tiêu Chiến đồng ý, là anh phải mặc quần mùa thu thì cậu mới mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro