Chương 7
Ta yêu ngươi suốt đời, ngươi không cần phải lưu luyến ta.
----------Dãy phân cách----------
"Bệ hạ, ta thích ngươi, nhưng ngươi có thể không cần thích ta hay không?"
Gió nhẹ thổi qua, Vương Nhất Bác dường như giật giật môi, tựa hồ muốn trả lời hắn.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhìn thấy phía sau Vương Nhất Bác lóe ra mấy thanh lợi kiếm, liền không đợi được đối phương trả lời, hét lớn một tiếng: "Cẩn thận! ”
Lại là một đám hắc y nhân che mặt, nhìn thủ pháp thân hình, không cần đoán, nhất định lại là một nhóm người trong miệng Viên Sách đến từ Nam Sở.
Từng có kinh nghiệm tập kích lần trước, lúc này Vương Nhất Bác đã có chuẩn bị, trước khi xuất cung liền giấu đoản kiếm bên hông, lúc này sẽ có tác dụng.
Chiêu thức của y cho tới nay cùng Viên Sách học là lấy sử dụng trường kiếm làm chủ, nhưng vi phục xuất cung mang trường kiếm quá rêu rao, vì thế liền khiêm tốn một chút, giấu một thanh đoản kiếm.
Vương Nhất Bác ánh mắt ngưng tụ, xoay người nhếch môi cười, đoản kiếm đã ra khỏi vỏ.
Tuy rằng vũ khí cũng không phải sở trường của y nhất, nhưng không cản trở y phát huy, rõ ràng lần này so với lần trước tay không quyền trắng phải thành thạo hơn.
Tiểu Tán Tử trốn sau lưng Vương Nhất Bác, bộ dáng rụt đầu rụt cổ bắt đầu khiến Vương Nhất Bác suy nghĩ, sau khi hồi cung có nên dạy hắn một chiêu nửa thức để níu lấy thân mình hay không.
“Bệ hạ, ngài đừng phân tâm a, chuyên tâm một chút!”
Mỗi lần nhìn thấy Vương Nhất Bác suy nghĩ có chút phiêu tán, Tiểu Tán Tử sẽ lập tức ở bên tai y nhắc nhở y chuyên tâm một chút.
Điều này khiến Vương Nhất Bác rất buồn bực.
Cũng không nghĩ tới, y phân tâm rốt cuộc là vì ai hả?
Tuy rằng, nhắc nhở điều này, tựa hồ cũng không sai.
"Bớt quản ta, quản tốt chính ngươi đi."
"Ta đã quản rất tốt rồi, ngươi đi bên trái ta không chạy bên phải, ngươi xông về phía trước ta không lui phía sau..."
“Câm miệng!”
"Bệ hạ, ngài hung dữ với ta! Đây không phải là ý tốt để nhắc nhở ngài tập trung một chút sao. ”
Tiểu Tán Tử ủy khuất thì thầm, cho rằng Vương Nhất Bác không nghe được, nhưng có trời mới biết thính giác của người luyện võ tốt hơn người bình thường rất nhiều, Vương Nhất Bác nghe không sót một chữ.
Nhưng người phía trước bận rộn ứng chiến cũng không có tức giận, ngược lại cảm thấy dở khóc dở cười.
"Được, đối với trẫm bất mãn có phải hay không? Vậy trẫm ném ngươi lên phía trước, để cho ngươi cũng chuyên tâm một chút. ”
"Nói giỡn, nói giỡn, ha ha..."
Bọn họ tuy rằng ngươi một lời ta một câu, nhưng cũng không có thật sự phân tâm, bọn họ đều chú ý tới bên trong một đám hắc y nhân kia, có một người đặc biệt.
Vũ khí gã dùng cùng trường kiếm những người khác dùng rõ ràng không giống nhau, là một cái lục nha trảo dùng xiềng xích dài nối liền.
Hơn nữa người này cũng có thể là người có võ công tốt nhất trong này.
Binh khí kỳ dị, võ công xuất chúng, muốn không chú ý cũng khó.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55
Nếu như nói một chọi một, đại khái nơi này bất kỳ người nào cũng không thể chiếm được tiện nghi ở chỗ Vương Nhất Bác, nhưng dưới sự vây công của nhiều người, thời gian dài, Vương Nhất Bác vẫn không chiếm ưu thế.
Nhưng lúc này những hắc y nhân kia cũng tựa hồ quyết tâm không cho Vương Nhất Bác đào thoát, hơn nữa công phòng phân bố rõ ràng so với lần trước quan trọng hơn nhiều, giống như là có chuẩn bị mà đến, khiến Vương Nhất Bác căn bản không tìm được điểm đột phá.
Bọn họ tuy rằng chiêu thức tàn nhẫn, nhưng cũng không có đánh thẳng chỗ hiểm.
Mục đích rất rõ ràng, họ muốn bắt sống.
"Bệ hạ, con cá lục trảo kia hình như rất lợi hại."
"Ừm, Lục Trảo Ngư hẳn là người cầm đầu của bọn họ."
Trùm áo đen hoàn toàn không biết mình trong lúc bất tri bất giác đã bị đặt biệt danh rất "dễ nghe".
"Vậy chúng ta có nên chạy trốn hay không?"
"Ta cũng muốn, nhưng không có cơ hội."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tùy duyên đi!”
“......”
Thật ra Vương Nhất Bác ra vẻ thoải mái, mấy lần muốn xông ra ngoài đều bị phong tỏa đường lui, trong lòng y cũng rất nóng nảy, nhưng y không hy vọng Tiểu Tán Tử lo lắng liền nói một trò đùa lạnh lùng không quá buồn cười.
Bên này Vương Nhất Bác bắt đầu có chút cố hết sức, bên kia Lục Trảo Ngư lại mới bắt đầu phát lực, hơn nữa còn sử dụng âm chiêu.
Chủ yếu vẫn là dây xích lục nha trảo linh hoạt, khiến cho khoảng cách và phạm vi công kích có thể rất lớn, mà Vương Nhất Bác lại phải bận tâm phía sau còn có một con thỏ khổng lồ được bảo vệ, hành động rất bị hạn chế.
“Bệ hạ, ngài đừng để ý đến ta, ngài xông ra trước đi!”
Con thỏ khổng lồ rụt đầu rụt cổ cũng cảm giác được, mình là một gánh nặng.
"Bệnh thần kinh."
Làm sao y có thể bỏ hắn lại được chứ?
"Bệ hạ, ngài nghe ta nói, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ bị bắt, nhưng nếu ngài chạy trốn, ngài còn có thể dẫn người quay đây lại cứu ta."
"Ngươi có ngu không? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, người bọn họ muốn bắt sống chỉ có ta sao? Nếu ta đi, họ sẽ không nể tình với ngươi. ”
"Dù sao ta cũng là một phiền toái, thế nào cũng không sao, ngược lại bệ hạ ngài..."
"Ngươi câm miệng có được không? Vừa rồi còn bảo ta chuyên tâm một chút, bây giờ ngươi nhiều lời vô nghĩa như vậy, bảo ta làm sao chuyên tâm hả? ”
Tình huống vốn không quá rõ ràng, Tiểu Tán Tử còn đưa ra đề nghị như vậy, Vương Nhất Bác càng thêm tâm tư không yên.
Nhưng vứt bỏ một bảo toàn một lại đúng là so với toàn quân bị diệt tương đối tốt hơn một chút.
"Tiểu Tán Tử, người kia tương đối yếu một chút, lát nữa ta sẽ trọng điểm công kích gã, ngươi nhân cơ hội chạy trốn, hồi cung tìm Uông thống lĩnh của Xích Vũ Vệ, hắn sẽ nghĩ biện pháp."
Xích Vũ Vệ là tổ chức ám vệ trực thuộc trung tâm hoàng quyền, chỉ nghe lệnh hoàng đế. Ám vệ nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi một vị đều trải qua tinh tế tỉ mỉ cùng đặc thù huấn luyện, đối với Hoàng đế tuyệt đối trung thành. Để đảm bảo an toàn cho hoàng đế, Xích Vũ Vệ là tổ chức nam duy nhất có thể tiến vào tẩm cung của Hoàng đế trong những tình huống đặc biệt.
Năng lực của Xích Vũ Vệ tất nhiên sẽ không thể hoài nghi, nhưng hắn cũng giống như Vương Nhất Bác, làm sao có thể bỏ lại một người tự mình rời đi đây?
"Tuyệt đối không được."
Tiểu Tán Tử mở to hai mắt, hai tay theo bản năng nắm chặt bả vai Vương Nhất Bác, sợ y thật sự muốn làm theo ý nghĩ kia.
"Yên tâm, bọn họ bắt ta nhất định có tác dụng của bọn họ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nghe ta, đây là phương pháp tốt nhất."
"Tốt cái rắm! Ngươi nghĩ mình sẽ ổn mà không bị nguy hiểm tính mạng mình sao? Thủ đoạn của bọn họ, sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, cho dù..."
Ngay cả khi ngươi chỉ bị gãy một sợi tóc, trái tim ta cũng sẽ đau.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, hoàng đế một lòng một mực cố ý cắt đứt.
"Đây là thánh chỉ."
Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác thân thủ nhanh nhẹn hất tay mình ra, ẩn một cái liền hướng về phía kia mà đánh.
Thế công của y đột nhiên trở nên mãnh liệt, người kia quả thật lập tức chống đỡ không nổi, trống rỗng một vị trí, Vương Nhất Bác quay đầu lại hướng về phía người vẫn còn khiếp sợ tại chỗ hô to: "Còn sửng sốt làm gì? Đi mau, đừng quay lại! ”
Y không có cách nào phân tâm quá nhiều, hô xong liền chuyên chú đối phó người kia cùng mấy người phụ cận dự định bổ sung vị trí trống.
Nhưng công phòng thủ kiên trì, tập trung quá mức vào công kích, phòng thủ tất nhiên xuất hiện sơ hở.
Mắt thấy móng vuốt của con cá lục trảo kia dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía mình, Vương Nhất Bác đã dự đoán đến bản thân căn bản không kịp ngăn cản hoặc tránh đi.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì ăn một chiêu này.
“Ưm!"
Nương theo một tiếng kêu đau đớn, là thanh âm kim loại đâm vào máu thịt.
"Tiểu Tán Tử, ngươi..."
Vương Nhất Bác bị đẩy ra vài bước ổn định thân thể nhắm mắt lại, mới phát hiện nam tử nhu nhược vừa rồi còn nhìn như không chịu nổi một kích giờ phút này đang khom người, cắn răng, quật cường đứng ở vị trí vốn là nơi y đứng.
Lung lay sắp đổ.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55
Sáu cái răng trảo nối liền xiềng xích đặt trên vai Tiểu Tán Tử, sáu cái răng sắc nhọn kia thật sự giống như răng mãnh thú cắn lấy thức ăn, khảm thật sâu vào trong cốt nhục.
Máu tươi nhuộm trên quần áo màu đen cũng không thể thấy rõ màu đỏ tươi kia, nhưng phạm vi tối màu sau khi bị chất lỏng xâm ướt, lại là mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng lan rộng.
Vương Nhất Bác đang muốn đi qua đỡ hắn, lại bị một khắc sau đó ngoài dự liệu kinh hãi.
"Ah !!!"
Vừa rồi còn có thể nhịn được đau đớn Tiểu Tán Tử chỉ phát ra kêu rên, giờ phút này lại đột nhiên nhịn không được, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hai người bọn họ đều không nghĩ tới, cái răng lục nha trảo này dĩ nhiên còn có thể thu lại.
Răng sắc nhọn đã xâm nhập vào trong cốt huyết không hề báo trước, cứng rắn thu lại cùng một chỗ, đó là đau đớn như thế nào?
Xé da thịt, cắt gân cốt.
Đau đớn nhất không dừng lại ở đó.
Người nọ đối với hắn, thật đúng là không chút lưu tình.
Móng vuốt ở trong một khối đã huyết nhục mơ hồ, đã bị rút ra.
Đau đến mức Tiểu Tán Tử ngã trên mặt đất hít thở không khí.
Nhưng khi Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống ôm hắn vào lòng, hắn vẫn chỉ cười cười, dịu dàng trước sau như một.
"Ta sẽ không đi, ngươi cũng không thể bị thương."
“Đồ ngốc, sao ngươi không nghe lời ta hả?”
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn người từ bốn phương tám hướng vây quanh, cũng bất đắc dĩ cười cười.
"Xem ra hôm nay trốn không thoát, đều do ta quá khinh địch."
"Làm sao có thể trách bệ hạ đây? Đều trách ta không có năng lực bảo vệ bệ hạ tốt mới đúng. ”
"Bây giờ ngươi không bảo vệ tốt sao? Người bị thương là ngươi. ”
Tiểu Tán Tử chống đỡ chút khí lực còn sót lại, điều chỉnh vị trí trong lòng Vương Nhất Bác một chút, dùng khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, vô hạn lưu luyến cọ cọ ngực người mình tâm tâm niệm niệm.
"Nếu có thể cứ như vậy chết trong lòng ngươi, ta cảm thấy cũng rất tốt."
Cứ như vậy chết cũng rất tốt.
Ta yêu ngươi suốt đời, ngươi không cần phải lưu luyến ta.
----------Dãy phân cách----------
Tác giả (xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn): Trong quá trình đánh nhau cũng không quên tán tỉnh, đáng đời! 😏😏
Tán (xù lông): Ngươi câm miệng! 😡😡
-------------------------------
Do bộ này quá dài nên sẽ không tách chương nữa nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro