Chương 28
Bệ hạ của ta, ta yêu em
Quang minh chính đại, hoàn toàn trong sạch
----------Dãy phân cách----------
"Bệ hạ, ngài nhìn một cái đi, nói không chừng có thể phân biệt chính xác thật giả."
Tiêu Chiến cầm lấy quyển "Tỏa Hồn Thư", vỗ vỗ bụi bặm trên đó đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác.
"Kỳ thật ta không hiểu binh pháp lắm, cho dù nhìn cũng không thể phân biệt, nhưng từ căn cứ phụ hoàng nói xem ra cái này hẳn là không phải giả."
Tiểu hoàng đế tiếp nhận, cầm trên tay vẫn chưa mở ra, lại nhìn ba chữ "Tỏa Hồn Thư" trên bìa như có điều suy nghĩ.
"Năm đó trước khi phụ hoàng ta băng hà, nói với ta nơi ẩn giấu của Tỏa Hồn Thư, chỉ có bảy chữ "Phượng Hoàng sơn tuyền trướng trung hương", ta không hiểu, bởi vì Phượng Hoàng sơn căn bản không có sơn tuyền, cùng trong trướng hương càng không liên quan gì, vì thế ta liền hỏi phụ hoàng giải thích thế nào, nhưng phụ hoàng cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là dặn dò ta, bảy chữ này là bí mật của Nguyên Thừa, chỉ có thể truyền từ đời này sang đời khác cho quốc quân Nguyên Thừa."
"Cho nên tiên hoàng cũng chưa từng tìm qua cuốn sách này?"
"Ngài tìm qua chưa ta không biết, nhưng tế thiên đại điển mười năm một lần, lệ thường này chỉ sợ ban đầu cũng không thoát khỏi quan hệ với việc tìm kiếm quyển binh thư này."
"Bệ hạ ngài có ý là, tiên hoàng đế đầu tiên tổ chức tế thiên, là lấy cái cớ này đến núi Phượng Hoàng tìm binh thư?"
"Đúng vậy. Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của ta, sự thật như thế nào hiện tại cũng khó có thể chứng thực, bất quá ta cảm thấy, về sau nghi thức này có thể tiếp tục, ít nhiều cùng những tổ tông có dã tâm kia không thoát khỏi quan hệ, chỉ tiếc bọn họ cũng không phải là người có duyên, cho nên tự nhiên không hề thu hoạch được gì. ”
"Cho nên quyển binh thư này hẳn là thật. Phượng Hoàng sơn tuyền trướng hương, không phải là một nơi, là chỉ dẫn binh thư ở lộ tuyến. Từ núi Phượng Hoàng, đi qua mật đạo nặng nề của cơ quan sẽ đến lãnh tuyền, lại theo dòng nước đi tới địa cung tiên đế khai quốc, cuối cùng tìm được mật thất này trong tẩm điện trong địa cung, chính là nơi cất giấu binh thư. Trong trướng hương ám chỉ chuyện hợp hoan trên giường này. ”
"Bây giờ nghĩ lại, đại khái chính là như vậy."
Tiểu hoàng đế gật gật đầu, đem binh thư nguyên vẹn đặt về vị trí cũ.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55
Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười nói: "Lời châm ngôn bảy chữ này ai có thể đọc được chứ? ”
Vương Nhất Bác nhún nhún vai, trả lời: "Ai biết được, đây cũng có thể là cần ý trời. ”
Một đường tới nay, bọn họ nhìn thấy đủ loại thiết kế của hoàng đế khai quốc, thần kỳ lại nghiêm cẩn, có thể thấy được chỗ lợi hại của nó, thậm chí gọi là kỳ tài cũng không quá đáng, cho nên về dụng ý của bảy chữ này, người thường không thể lý giải cũng là bình thường, càng không cần phải đi tìm gốc rễ.
"Bệ hạ, nếu là thiên ý cho ngài gặp phải, em liền mang nó đi."
"Không được, ta vốn không có hứng thú với bài binh bày trận, cũng không có suy nghĩ gì đối với thiên hạ thống nhất, đã như vậy, ta muốn nó để làm gì? Nếu đã vô dụng, ta mang ra ngoài chỉ làm gia tăng nguy cơ bị những người khác ngấp nghé, vạn nhất ta không bảo vệ được, để cho nó rơi vào tay ác nhân, ta sẽ không chỉ có lỗi với liệt tổ liệt tông, càng rất có thể liên lụy thiên hạ thương sinh, còn không bằng đặt nó ở tại chỗ này lại an toàn. ”
Tiêu Chiến ôm vai Vương Nhất Bác, bộ dáng an ủi vỗ vỗ bả vai nhỏ gầy.
"Tiểu hoàng đế có trái tim đại nghĩa như vậy, thật đúng là trăm năm khó gặp a! Nhưng em không sợ mình sau này đổi ý sao? ”
Vương Nhất Bác mới mười sáu tuổi, trước mắt dân chúng sinh hoạt phú túc thiên hạ thái bình, thiếu niên đối với giang sơn xã tắc không cầu gì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ai có thể cam đoan mấy chục năm tới thời cuộc đều như thế?
Cái gọi là cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng, an nhàn có lẽ chỉ là tạm thời, ngày khác nếu có nhu cầu lại tìm cách tới nơi này lấy binh thư, chỉ sợ sẽ không nhất định có thể thành công.
Trước không nói đến lối vào kia là lúc trước ở núi Phượng Hoàng đánh bậy đánh bạ bị rơi vào, cho dù lần thứ hai tìm được lối vào, cơ quan dọc theo đường đã bởi vì lần này bọn họ xông vào mà có thay đổi, cửa đá vào địa cung cũng đại khái bởi vì nguyên nhân thời hiệu đã đóng lại, muốn thuận lợi đi tới nơi này tất nhiên so với lần này càng gian nan hơn.
Thậm chí, dựa theo suy nghĩ của hoàng đế khai quốc không giống người thường, chỉ sợ địa cung này cũng chỉ cho phép mở một lần, một khi lần này bọn họ rời đi, sẽ không còn cơ hội tiến vào.
Mọi việc nên để lại một con đường phía sau.
Nhưng tư tưởng thiếu niên chung quy không trầm ổn bằng thanh niên, suy nghĩ sự tình tất nhiên không lâu dài như vậy.
"Nhưng mà... Chiến ca, ta thật sự không muốn mang theo nó, một khi mang nó theo người, chính là trách nhiệm cùng nguy hiểm, ngày sau sẽ không còn khả năng tự do. ”
Mối quan tâm của y cũng có lý.
"Bệ hạ, nếu không ngài học thuộc nó đi, như vậy không cần mang nó đi, cũng có thể chuẩn bị ngày sau thỉnh thoảng cần."
Vương Nhất Bác đảo mắt, cũng cảm thấy điều này là được, vì thế vỗ đùi cứ quyết định như vậy.
Nhưng chuyện học thuộc lòng, nói thì dễ dàng, làm thì khó, hơn nữa còn phải thuộc lòng, vậy thì càng không dễ dàng.
Không phải trí nhớ Vương Nhất Bác không tốt, mà là thứ không có hứng thú tự nhiên sẽ không dễ nhớ kỹ như vậy, hơn nữa cả ngày còn có một con sói lớn ở bên cạnh quấy rầy, hiệu suất càng không đề cập tới.
Một ngày nọ, Vương Nhất Bác rốt cục nhịn không được.
" Chiến ca, quá khó khăn, nếu không ngươi giúp ta học thuộc?”
Y thật sự là học thuộc lòng quá phiền não, liền quyết định làm nũng trên giường.
Sau chuyện kia là lúc tinh thần thư giãn nhất, nên là một cơ hội tốt.
Vì thế sau khi xong việc, người nọ sủng nịch ôm hắn, nhân cơ hội đặt câu hỏi.
"Làm thế nào điều này có thể được chứ? Không phù hợp. " Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức nhăn thành một đoàn, Tiêu Chiến lại lập tức giải thích, "Đây chính là bí tịch binh pháp mà tổ tiên em lưu lại cho con cháu các em, ta chính là người Nam Sở, cho dù liếc mắt một cái cũng trái với ý nguyện của tổ tiên em. ”
Đại Sắc Lang này lý trí cũng có chút quá đáng chứ?
Hảo gia hỏa, làm lâu như vậy, đầu óc cư nhiên còn thanh tỉnh như vậy.
Bất quá Vương Nhất Bác làm sao có thể dễ dàng buông tha?
"Nhưng ta thật sự không nhớ được thì làm sao đây, còn một quyển dày như vậy, muốn học đến năm nào tháng nào a? Chiến ca, ngươi giúp ta, giúp ta được không? ”
Nói xong, đầu lại cọ cọ trên cổ người nọ.
"Bảo bảo, lâu một chút không tốt sao?"
"Có gì tốt chứ?"
"Như vậy không phải là hai người chúng ta sẽ ở chỗ này lâu một chút sao?"
Nói như vậy hình như cũng không có vấn đề gì.
Vương Nhất Bác bĩu môi, tiểu bảo bối thật là ủy khuất.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55
"Nhưng mà, thật sự rất khó a, hơn nữa, ngươi giúp ta nhớ kỹ, cùng ta tự mình nhớ kỹ, không phải đều xem như đem nội dung bên trong nó mang ra ngoài sao? Nếu thật sự muốn dùng, ngươi dùng với ta dùng, không phải đều giống nhau sao? ”
"Bảo bảo, em yên tâm cho ta xem như vậy, sẽ không lo lắng sau khi ta đi ra ngoài đem nội dung Tỏa Hồn Thư nói cho dòng họ hoàng thất bên Nam Sở biết sao? Họ rất hứng thú với nó. ”
"Ngươi sẽ không." Vương Nhất Bác ngẩng đầu, không chút do dự liền kiên định trả lời.
"Làm sao em biết ta sẽ không?" Tiêu Chiến cúi đầu, có chút kinh ngạc nhìn y.
"Bởi vì ngươi hiện tại đã không còn là người Nam Sở."
"Vậy là người gì?"
"Nam nhân của ta."
Sửng sốt trong chớp mắt, Tiêu Chiến mới phản ứng lại, bật cười, lộ ra hai cái răng thỏ xinh đẹp.
"Tiểu quỷ thông minh, nói gì thế? Để dụ ta vào hố, miệng trở nên ngọt ngào như vậy hả? ”
"Vậy ngươi có đáp ứng hay không?"
Tiểu quỷ vươn ngón trỏ vòng quanh ngực nam nhân của y, trêu chọc người trong nháy mắt lại nổi giận, nói chuyện cũng có chút thở dốc.
"Tiểu tổ tông của ta, không phải ta không muốn giúp em, là ta thật sự không thể giúp em. Ta không thể ỷ vào em yêu ta để ăn cắp nó. Nếu hôm nay ta vi phạm ý nguyện của tổ tiên em, sẽ mất đi nguyên tắc đạo đức, ngày sau làm sao còn mặt mũi ở trước linh vị liệt tổ liệt tông của em thỉnh cầu bọn họ giao em cho ta đây? ”
"Có nghiêm trọng như vậy không hả?"
"Đối với em, ta làm sao có thể làm ra chuyện hổ thẹn với lòng chứ? Em cho phép, ta cũng không cho phép. ”
Đại Sắc Lang miệng nói chuyện nghiêm túc, tay lại bắt đầu không an phận.
"Bệ hạ của ta, ta yêu em, quang minh chính đại, hoàn toàn trong sạch."
----------Dãy phân cách----------
Bo (ủy khuất): Học thuộc lòng quá khó khăn! 🥺🥺
Tán (ánh mắt khẽ động): Không có gì, chó con, uống trà xanh của Tán ca, có thể gầy có thể giảm sưng, nhưng cũng có thể tăng cường trí nhớ! 😁😁
Bo (liếc nhìn trắng mắt): địa cung không có trà xanh. 🙄🙄
----------Dãy phân cách----------
Để cảm ơn lời chúc năm mới đầu tiên từ một người bạn, tui up chương này tặng bạn đây 😘😘😘
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an suôn sẻ, gặp mọi điều tốt lành, gia đình hoà thuận, mong hai anh luôn bình an, khoẻ mạnh, luôn hạnh phúc bên nhau!!!🥰🥰🥰
Sắp tới sẽ cố gắng up truyện tiếp nha, bản gốc tác giả đã hoàn lâu rồi, không biết bao giờ tui mới hoàn bộ này đây 😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro