Chương 22
Em mà là thuốc giải độc gì chứ?
Em là loại thuốc kích dục nhất trên thế gian này.
----------Dãy phân cách----------
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại đã là buổi trưa, ánh mặt trời thêm một phần ấm áp cho núi rừng.
Y xoa xoa hai mắt mông lung, quang cảnh xung quanh dần dần rõ ràng.
Nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện Tiêu Chiến nằm nghiêng bên cạnh mình, một tay chống lên trán, đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt chuyên chú kia, tựa hồ đã nhìn chằm chằm rất lâu.
Khoảng cách quá gần, Vương Nhất Bác bị hoảng sợ, cả người bật ngồi dậy.
Lần này có chút gấp gáp, hạ thân đau đến mức y nhịn không được "ưm" một tiếng dài.
Y vừa xoa xoa thắt lưng đau nhức, vừa một bên đem ánh mắt hướng về phía nam nhân nhàn nhã nằm thoải mái kia.
Mới vừa rồi lúc tỉnh lại gần trong gang tấc, y bị khuôn mặt của Tiêu Chiến chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, hiện giờ ngồi dậy kéo dài một chút khoảng cách, ngược lại thấy rõ đối phương chỉ mặc một cái quần dài, nửa người trên lại không có cái gì.
Lại hoảng sợ, theo bản năng hai tay bảo vệ trước ngực, cúi đầu nhìn mình.
Hoàn hảo, ngoại trừ ngoại bào, cái gì cũng có.
Chờ đã, không, tại sao y không mặc quần áo?
A, trời ơi...
Đêm qua, đêm qua...
Ký ức đêm qua ở trong đầu như một tổ ong bay ra, đôi mắt y mở to như chuông đồng.
Nguyên bản y chỉ muốn cởi bỏ dược tính cho người đáng thương bị thuốc kích dục tra tấn thảm thiết trước mắt này, nhưng ai ngờ người đáng thương này nảy sinh tình cảm thì căn bản không phải là người, mà là một người....
“Cầm thú!”
Nghĩ sao, liền mắng ra như vậy.
Cầm thú bị mắng chẳng những không có tức giận, còn không vội không chậm chống người lên, đoan đoan chính chính ngồi đến trước mặt tiểu hoàng đế.
Hắn đến gần y, nụ cười vẫn chưa giảm.
Nụ cười tràn đầy thâm ý này, cộng thêm nốt ruồi độc đáo dưới môi, quá mê hoặc lòng người, khiến Vương Nhất Bác lập tức mất đi bảy phách.
Y không dám nhìn thẳng, hai tròng mắt liền theo bản năng rụt về phía sau.
"Ngươi.... Ngươi đang làm gì vậy? “
"Ta.... Ta chính là muốn..."
Cầm thú kia lại được một tấc tiến một thước, lại tiến về phía trước một chút, còn dùng mũi cọ vào mũi tiểu hoàng đế sớm đã đỏ rực.
Vương Nhất Bác lập tức không chịu nổi phần gần gũi này, đương nhiên chủ yếu vẫn là bởi vì đêm qua bị làm quá mức, sợ vừa tỉnh lại lại phải tiếp tục, vì thế hai mắt trừng lên liền dùng sức đẩy Tiêu Chiến ra.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55
"Muốn cái gì mà muốn ? Không được nghĩ cái gì cả! Tránh ra khỏi đây!
"Ưm... Đau..."
Người bị đẩy ngã xuống đất lập tức che ngực, cuộn lại thành một đoàn.
"Giả vờ gì vậy?" Vương Nhất Bác cười nhạt: "Đau cái rắm! Ta sẽ không tin ngươi đâu! "
Tối hôm qua cả đêm thế nào cũng không thấy mệt thậm chí càng làm càng tràn đầy năng lượng, hiện tại đẩy một cái liền ngã?
Hừ! 1.000% là giả vờ đáng thương.
Y mới không dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến bị vạch trần tự nhiên sẽ không giả vờ nữa, nhưng người bị mắng lại không phản bác, thậm chí không để ý tới, chỉ liên tục rụt lại thành một đoàn hơi run rẩy.
Một lát sau, thấy đối phương còn nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, Vương Nhất Bác dứt khoát đứng lên đá hắn một cước.
“Ngươi đủ rồi đấy, ta nói rồi ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa, cho dù giả vờ cũng vô dụng, mau đứng lên!"
Rõ ràng một cước kia rất nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Chiến hình như thật sự bị đá mạnh, mày so với lúc trước càng cau chặt hơn, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc gì, chẳng lẽ thật đúng là bị thương?
Căn bản là không dùng sức, được không?
Không phải Vương Nhất Bác cố ý không dùng sức, hơn nữa y dùng khí lực cũng vậy.
Tối hôm qua một đêm phong lưu, từng đợt lại một đợt khoái cảm trí mạng mặc dù ngủ một giấc nhưng vẫn còn dư vị, toàn thân y còn đau nhức, nào còn có khí lực phòng bị gì nữa.
Vừa nghĩ đến đêm qua từng chút từng chút một, trái tim rất dễ lung lay kia không khỏi nhảy nửa nhịp.
Nhìn người đàn ông tối hôm qua còn vô cùng mãnh liệt, giờ phút này lại dễ dàng bị thương ngã xuống đất như vậy, chênh lệch cũng quá lớn, Vương Nhất Bác tất nhiên là không quá tin tưởng, nhưng bộ dáng thống khổ khó nhịn kia nhìn cũng không giống giả, điều này khiến y có chút dao động.
Có lẽ đêm qua chỉ là bởi vì dược tính mới làm cho hắn ở phương diện đó quá phận một chút, tạm thời bất luận hiện tại dược tính triệt để giải trừ chưa, hắn trước đó bị nội thương lại khẳng định còn chưa tốt, thân thể suy yếu một chút cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác liền có chút mềm lòng.
"Ngươi.... Ngươi không sao chứ? “
Y ngồi xổm xuống đỡ Tiêu Chiến, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị người giữ chặt cổ tay kéo một cái, trọng tâm bất ổn liền thẳng tắp đụng vào trong ngực trần trụi kia.
"Ngươi.... Ngươi quả nhiên là giả vờ! ”
Hại ta vẫn tin, ta ngu ngốc ah!
Giống như một con lợn ngu ngốc vậy.
Vương Nhất Bác ngoài mặt tức giận đến xù lông, nội tâm lại đang chửi bới mình ngốc nghếch.
Y muốn thoát ra nhưng hoàn toàn không thoát ra được.
Đừng nhìn Tiêu Chiến cao cao gầy gầy, kỳ thật trên người một tầng thịt mỏng rất rắn chắc hữu lực, chỉ nhìn thôi cũng rất khiến người ta huyết mạch phun trào.
“Ngươi buông ta ra, hỗn đản!”
Mặc dù giãy giụa không thoát ra được, tiểu khả ái lông xù này vẫn nằm ở trong đôi tay không an phận xoay tới xoay lui.
Tiêu Chiến thật vất vả mới bắt được cơ hội, tất nhiên sẽ không buông tay, ngược lại còn ôm chặt.
Vương Nhất Bác giãy dụa một phen chẳng những không thành công đào thoát, ngược lại còn bị vững vàng đè dưới thân Tiêu Chiến.
"Bảo bảo, ta không có giả vờ, ta đau đớn, ta chỉ muốn ôm em mà thôi, em để ta ôm một lát thôi."
Giọng nói thấp giọng có chút khàn khàn, nhẹ nhàng vang lên bên tai Vương Nhất Bác, nghe quả thật có chút trống rỗng.
Xem ra thật đúng là không thoải mái nha.
"Được rồi được rồi, cho ngươi ôm, ngươi thả lỏng một chút, ngươi làm ta đau."
Đầu Tiêu Chiến vùi vào cổ Vương Nhất Bác cọ cọ, giọng nói mang theo giọng mũi, vừa đáng thương vừa ủy khuất như bị khi dễ.
Cái này nhìn thế nào cũng không giống con sói xám tham lam vô độ đêm qua nha, rõ ràng là lại trở về là thỏ trắng nhỏ cẩn thận thận trọng trước kia.
Không, không phải thỏ trắng nhỏ,
Là thỏ trắng lớn. Nhưng rõ ràng người bị khi dễ là Vương Nhất Bác y mới đúng.
Tiểu hoàng đế tỏ vẻ rất buồn bực.
Nhưng nói cho cùng Tiêu Chiến bị thương đều là vì y.
"Ngươi đau ở chỗ nào?"
Y ôm lại thỏ trắng lớn đang đè trên người y, sờ đến các loại vết thương trên lưng hắn, nội tâm càng không khỏi thêm vài phần áy náy, hỏi ra quan tâm cũng thêm vài phần nhu tình.
Thỏ trắng lớn đạt được mục đích trong lòng âm thầm vui mừng, ở góc độ heo con ngốc nghếch không nhìn thấy vụng trộm lộ ra nụ cười thành công.
Nhưng ngoài mặt vẫn như cũ một bộ dáng nhu nhược.
"Em đẩy ta, còn đá ta, cả người ta đều đau. Đau đớn nhất vẫn là nơi này...." Hắn kéo tay heo con ngốc đặt vào ngực mình, mím môi lại mở miệng nói, "Em bảo ta cút đi, chỗ này của ta không thoải mái. ””
"Ta..... Cái này..."
Vương Nhất Bác lập tức không nói nên lời.
Y đúng là đẩy hắn một cái, cũng đá hắn một cước, hình như thật đúng là có bảo hắn đi.
“Ta biết rồi” Tiêu Chiến buông y ra, tự giác đứng lên quỳ sang một bên, “Nô tài biết rồi, bệ hạ nhất định là không thích nô tài, mới kêu nô tài cút. "
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55
Hắn cúi đầu, cắn cắn môi dưới, vô cùng khổ sở tiếp tục nói: “Nô tài cút là được rồi, xin bệ hạ chuẩn cho nô tài quỳ. ”
Tiêu Chiến mở miệng một câu lại một câu "nô lệ", trực tiếp làm cho Vương Nhất Bác nghe được khó chịu.
"Ngươi đừng như vậy a Tiểu Tán Tử, ta không phải không thích ngươi nha."
Y đưa tay vớt cánh tay người nọ, nhưng người nọ tránh né, cứ tư thế quỳ gối như vậy dùng đầu gối lui về phía sau hai bước, làm cho Vương Nhất Bác vớt được khoảng trống.
"Ngươi xem, ngươi luôn gọi ta là Tiểu Tán Tử, còn nói không phải ngươi không thích ta."
"Gọi Tiểu Tán Tử có gì không đúng sao? “
Tối qua rõ ràng y không gọi như vậy. Lúc này heo con ngốc nghếch mới bừng tỉnh đại ngộ.
Y vẫn cho rằng những xưng hô tối hôm qua chỉ là vì hoan ái càng thêm chút tình thú mà thôi, nhưng không nghĩ tới Tiêu Chiến lại để ý như vậy.
Chính mình sơ suất nha.
"Ca, Chiến ca, Chiến ca của ta, đừng mất hứng nha."
Vương Nhất Bác di chuyển vài bước, rốt cục thành công vớt được tay Tiêu Chiến, còn ở đó lắc hai cái.
Đây là mở ra kỹ năng làm nũng, ý đồ hòa giải.
"Không dám, ta không có tư cách mất hứng."
Tiêu Chiến mặc dù là một bộ dáng ẩn nhẫn không vui, nhưng cũng không có ý tứ tránh né Vương Nhất Bác.
Đứa trẻ tiếp tục dỗ dành: "Chiến ca, Chiến ca tốt của ta, đừng như vậy được không? Ta sai rồi, ta trách oan ngươi còn không được sao? Ngươi nói xem, ngươi muốn như thế nào mới có thể cao hứng lên nha?"
Hả?
Tiêu Chiến vừa nghe, đầu vừa chuyển, trong lòng lại có thêm vài phần âm thầm sảng khoái.
Làm thế nào ta có thể vui vẻ sao?
Điều này làm sao có thể công bố chứ.
Chỉ có thể thấu hiểu thôi.
Tiêu Chiến im lặng, tùy ý Vương Nhất Bác tự mình phát huy.
Nhìn Tiêu Chiến quỳ cũng không đứng dậy như vậy, Vương Nhất Bác đơn giản cũng quỳ xuống trước mặt hắn, hôn lên đôi môi trắng bệch của hắn.
"Như vậy có được không?"
Tiêu Chiến liếm liếm môi, ấp úng không nói được cũng không nói không được, chỉ nhướng mày, chính là dùng ánh mắt nói cho Vương Nhất Bác "như vậy rất miễn cưỡng đi".
Khó có được heo con ngốc chủ động cắn cắn môi dưới, hai tay ôm cổ thỏ trắng lớn, nhắm mắt lại mặc kệ ba bảy hai mươi mốt liền bắt đầu hôn mạnh.
Mãnh liệt, đúng là rất mãnh liệt, nhưng y không có kỹ xảo gì, chỉ có thể miễn cưỡng tính là làm loạn.
Xúc cảm thật sự không tính là lý tưởng, Tiêu Chiến dứt khoát nâng đầu Vương Nhất Bác, hóa bị động thành chủ động, đầu lưỡi lập tức len vào cái miệng nhỏ nhắn mê người kia.
Môi lưỡi giao triền, làm cho người ta động tình.
Sau nụ hôn này, nhiệt độ cơ thể của hai người đều tăng lên không ít.
Chết người nhất chính là, thân thể Vương Nhất Bác mẫn cảm mà không biết, bị một trận hôn xuống như vậy, người đã mềm nhũn không chịu nổi.
Mới vừa rồi lúc y xù lông, Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ, đêm qua con mèo con mềm nhũn đến tận xương tủy, sao lại tỉnh ngủ một giấc liền biến thành tiểu sư tử hung dữ rồi.
Vẫn là cái dạng này đẹp mắt hơn.
Thực cốt tiêu hồn.
Có vẻ như phải làm nhiều hơn một chút.
"Ưm..."
Hắn phát ra một tiếng rên rỉ ở ngực, hơn nữa bộ dáng có chút không thở nổi, thành công khiến Vương Nhất Bác chú ý.
"Vẫn là rất không thoải mái sao?"
"Tác dụng phụ của những canh thuốc thái y đưa cho lúc trước, tựa hồ không phải một buổi tối liền có thể giải trừ sạch sẽ."
Ngụ ý không thể không hiểu được, chính là làm một lần không đủ, phải làm lại, thậm chí còn phải làm lại nhiều lần....
Vương Nhất Bác thiếu chút nữa muốn nứt ra.
"Vậy.... Nếu không... Nếu không hôm nay….. Tối nay... Chúng ta.... Chúng ta..... Lại làm..."
Nói đến phía sau, thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, đều sắp nghe không thấy, nhất là khi cuối cùng nói "làm lại", y cơ hồ không còn mặt mũi nhìn Tiêu Chiến, cằm thấp cũng có thể dán vào ngực.
Bộ dạng mặt đỏ tai hồng của y, thật sự chọc cho người đang ôm y quan sát ở cự ly gần rốt cuộc nhịn không được nữa. Vương Nhất Bác bị nhào tới mà không hề phòng bị.
"Xin lỗi, bảo bảo, ta không thể chờ được.
Em đâu phải là giải dược gì, em là loại thuốc kích dục nhất trên thế gian này.
----------Dãy phân cách----------
Tán (đắc ý): Ai nói rằng sẽ không bị lừa dễ dàng như vậy?
Bo (phát điên): Ngươi im lặng!!!
-------------------------------
Lâu quá không up chương mới, tội lỗi quá 😅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro