Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

(Fic đã DROP, xin các bạn cân nhắc trước khi đọc, cảm ơn các bạn!)

Quy ước:
Y=Nhất Bác
Hắn=Tiểu Tán Tử
-------------------------------

Tiểu hoàng đế mới mười tuổi cũng không biết,

Loại nỗi nhớ và đau lòng của mình,

Là mầm mống của tình yêu mới nở.

----------Dãy phân cách----------

"Đích nữ Trấn quốc Hầu phủ Tần Tiêm Tiêm, tuổi mười lăm..."

"Hộ bộ thượng thư hai ngàn kim Tiết Sở Sở, tuổi mười bốn..."

"Cháu gái của Ngự Tiền đại học sĩ Hạ Tư Tư, tuổi mười sáu..."

......

Trong Dưỡng Tâm điện, lão nô Lý công công hầu hạ tiểu hoàng đế nhiều năm, đang không chán vừa lật chân dung mỹ nữ, vừa một bên giới thiệu cho tiểu hoàng đế những mỹ nhân mới tiến cung này.

Nhưng tiểu hoàng đế ngồi trước bàn lại cực kỳ không kiên nhẫn một bên đập hạt dưa, một bên lắc đầu, sắc mặt kia muốn bao nhiêu ghét bỏ có bấy nhiêu ghét bỏ.

"Lý công công, đầu trẫm sắp bị đứt rồi, ngươi còn chưa xong a?"

Tiểu hoàng đế vốn là muốn nể mặt lão nhân gia, để Lý công công giới thiệu xong, nhưng bức họa kia vẫn lật hoài không thấy đích, giống như chỉ có tấm đầu tiên không có tấm cuối cùng, y cuối cùng nhịn không được cắt đứt.

"Hồi bệ hạ, còn chưa xong đâu, còn có..." Lý công công tận chức tận trách bắt đầu cầm số giấy còn lại.

"Lý công công Lý công công, không cần đếm, trẫm không phải ý tứ này, ý của trẫm là, ngươi không cần tiếp tục, lấy đi lấy đi!"

Tiểu hoàng đế lắc lắc tay, ý bảo Lý công công lui ra, nhưng Lý công công khó xử, chuyện Thái hậu nương nương giao phó gã còn chưa hoàn thành.

"Bệ hạ, nếu không ngài chọn một cái trong những thứ này? Hoặc là nhắm mắt lại trong khay gỗ tùy ý lật một cái thẻ, xem lật đến ai, tối nay liền..."

Lý công công nói xong, liền đem khay gỗ đặt đầy thẻ trình lên trước mặt tiểu hoàng đế.

"Đi đi đi!"

Tiểu hoàng đế nổi giận, một tay lật khay lên, những tấm thẻ rơi đầy đất.

"Lật cái gì? Trẫm cho dù lật sách cũng sẽ không lật những tấm thẻ này, những nữ nhân kia xấu xí chết đi được, ngươi coi trẫm là heo a? Chỉ cần là nữ nhân đều có thể đưa đến bên người trẫm? "

"Bệ hạ bớt giận..."

"Trẫm biết, đây đều là ý của mẫu hậu, ngươi trở về nói với bà, về sau đừng ba ngày hai buổi không có việc gì liền tùy tùy tiện tiện nạp cho trẫm một đống phi tử, hậu cung của trẫm không phải là nơi trú ẩn của nữ nhân xấu xí."

"Bệ hạ, những lời này... Lão nô không dám. "

Tiểu hoàng đế nhìn lão nhân cổ hủ quỳ gối trước mặt, bất đắc dĩ thở dài.

"Lý công công, ngươi liền nói với mẫu hậu, trẫm là một người nhan khống*, sau này tiêu chuẩn tuyển tú nạp phi, ít nhất phải... Phải... Ừm..."
*Nhan khống: chỉ thích nhìn người có nhan sắc đẹp

Suy nghĩ trong chốc lát, khi ánh mắt rơi vào trên người thái giám vẫn trầm mặc cúi đầu cách đó không xa, linh quang của y chợt lóe, cong khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa gian trá.

"Ít nhất phải đẹp như Tiểu Tán Tử, nếu không cũng không cần trình lên làm ô uế ánh mắt trẫm."

"Cái này..."

"Ngươi chiếu theo trẫm trả lời như vậy là được."

"Vâng."

Lúc Lý công công lui ra trong lòng nghĩ, bệ hạ đưa ra yêu cầu này sợ là cả Trung Nguyên cũng không có mấy nữ tử nào có thể đạt tới.

Trong Dưỡng Tâm điện, Tiểu Tán Tử bưng một chén trà đi đến bên cạnh bàn làm việc.

"Bệ hạ, ngài dùng cớ như vậy chỉ sợ thái hậu nương nương ngày mai phải trách tội nô tài."

Thanh âm Tiểu Tán Tử nhu nhu chậm rãi, nghe như suối trong vắt chảy qua, làm cho tâm tình buồn bực vừa rồi của tiểu hoàng đế nhất thời sáng sủa không ít.

"Không có việc gì, không phải là có trẫm ở đây sao, huống hồ, ngươi ở bên cạnh trẫm nhiều năm, cũng không thể trách yêu cầu thẩm mỹ của trẫm có đề cao, ngươi nói đúng không?"

Trong quá trình Tiểu Tán Tử khom người buông chén trà xuống, tiểu hoàng đế nhìn thấy người nọ ngượng ngùng cười, nốt ruồi dưới môi tựa như vẽ rồng điểm mắt, làm cho người nọ thoạt nhìn xinh đẹp lại độc đáo.

Rõ ràng không uống rượu, tiểu hoàng đế lại nhìn thấy có chút say.

Chính là loại cảm giác này, để cho tiểu hoàng đế sáu năm trước đem Tiểu Tán Tử lúc ấy chỉ mới mười sáu tuổi mang về hoàng cung.

Khi đó, tiểu hoàng đế Vương Nhất Bác chỉ mới mười tuổi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã học được một mình chạy trốn ra khỏi cung.

Lúc Tiểu Tán Tử bị y phát hiện, đang không chút hơi thở nằm trong một mảnh núi rừng, sau gáy lưu lại rất nhiều máu, hẳn là đã hôn mê một thời gian dài.

Từ khi sinh ra đến nay, Vương Nhất Bác đều là lãnh tâm lãnh tình.

Mẫu hậu nói với y, muốn sống ở gia đình đế vương, không thể đối với bất luận kẻ nào có tình cảm, bởi vì ngươi không biết, bên trong tình yêu của ai cất giấu một thanh đao.

Hoàng đế nói với y, làm một đế vương, nên lấy giang sơn dân chúng làm đầu, xã tích đại cục làm trọng, người dùng tình cảm, tất khó thành đại sự.

Gặp phải người hôn mê, không biết thân phận cùng chi tiết, theo lý y không nên xen vào việc của người khác.
Nhưng giống như sự hấp dẫn trong bóng tối, chính là trong ý niệm đó, y cứu hắn, cũng từ đó về sau mang theo bên người.

"Bệ hạ, nô tài dù đẹp đến đâu, cũng không bằng một phần của bệ hạ, thay vì nói là nô tài để cho yêu cầu thẩm mỹ của bệ hạ đề cao, còn không bằng nói bệ hạ chính mình lớn lên quá đẹp, làm cho nữ tử trên đời này khó có thể sóng vai cùng bệ hạ."

"Vẫn là Tiểu Tán Tử biết ăn nói."
Vương Nhất Bác tâm tình rất tốt.

"Nô tài nói đều là sự thật."

"Phải không? Mẫu hậu kia vì sao lại không hiểu nghĩ như vậy, nhất định phải nhét cho trẫm những son phấn thô tục kia. "

"Thái hậu chỉ là quan tâm bệ hạ, bệ hạ đã mười sáu tuổi, nên lo lắng chuyện con nối dõi."
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

Tiểu Tán Tử đứng ở một bên, cúi đầu nói chuyện, Vương Nhất Bác không thấy rõ biểu tình của hắn, không hiểu sao lại dâng lên một cỗ phiền não.

"Tiểu Tán Tử, ngươi cũng cảm thấy trẫm nên sủng hạnh các nàng sao? Cho dù trẫm một chút cũng không thích. "

Rõ ràng là tâm tình phiền não, nhưng nói ra miệng lại có chút ủy khuất.

"Bệ hạ, nô tài không dám nhiều lời, bằng không Thái hậu nương nương sẽ trách tội."

"Thái hậu nương nương Thái hậu nương nương, lại là Thái hậu nương nương, các ngươi rốt cuộc có rõ ràng ai mới là chủ tử của các ngươi hay không?"

"Bệ hạ bớt giận."

Tiểu Tán Tử đùng một cái liền quỳ trên mặt đất.

Vương Nhất Bác vốn thật sự có chút tức giận, dù sao một người hai người ở Dưỡng Tâm Điện đều ở trước mặt y đem Thái hậu treo ở bên miệng, điều này làm cho tiểu hoàng đế tâm cao khí ngạo khó tránh khỏi mất hứng.

Nhưng y không thể nhìn thấy bộ dáng hèn mọn này của Tiểu Tán Tử.

Trái tim y trong nháy mắt mềm nhũn.

Y không phải là người có lòng thương hại đối với bất kỳ nô tài nào, nhưng đối với Tiểu Tán Tử là đặc biệt, đại khái là bởi vì áy náy.

Lúc trước Tiểu Tán Tử được y cứu, sau khi tỉnh lại liền mất đi trí nhớ, cái tên Tiểu Tán Tử vẫn là do Vương Nhất Bác đặt ra.

Nghiêm túc mà nói, lúc mới bắt đầu đặt tên chỉ là Tiểu Tán.

Tiểu Tán mất trí nhớ cũng không biết thân phận của Vương Nhất Bác, cũng không có ý thức tôn ti, loại quan hệ bình đẳng này làm cho Vương Nhất Bác ở chung rất thoải mái khoái trá, tất cả phiền não cùng áp lực trong hoàng cung phảng phất đều có thể bị nụ cười của hắn xóa đi.

Vương Nhất Bác rất thích loại cảm giác này, nhưng y không thể rời khỏi hoàng cung quá lâu, chỉ có thường xuyên lui tới giữa hoàng cung và túp lều nhỏ.

Nhưng chạy lén quá thường xuyên, thái hậu rốt cục khó mở một con mắt nhắm một con mắt.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

Vương Nhất Bác bị cấm túc.

Trong ba tháng cấm túc, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều suy nghĩ, cái tên mất trí nhớ kia đã khôi phục trí nhớ chưa? Hắn có ăn ngon, ngủ ngon không? Hắn vẫn còn chờ đợi y một cách ngớ ngẩn mỗi ngày chứ? Hay là không đợi được y liền rời đi rồi?

Ba tháng sau, Vương Nhất Bác lại đến túp lều.

Tiểu Tán không đi, cũng vẫn mất trí nhớ như cũ.

Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện, ánh mắt của hắn sáng lên, nhưng rất nhanh lại ướt sũng.

Kèm theo nước mắt trượt xuống, hắn ôm lấy đứa nhỏ nhỏ hơn hắn vài vòng, cảm xúc phức tạp cầu khẩn: "Dẫn ta đi, đi đâu cũng được, chỉ cần để ta ở cùng một chỗ với ngươi... Đừng bỏ ta lại một mình được chứ? "

Trái tim y đau quá.

Vương Nhất Bác biết rõ trong hậu viện hoàng cung không thể có nam tử, nhưng y vẫn ở thời khắc đó ma xui quỷ khiến nói một chữ "Được".

Tiểu hoàng đế chỉ mới mười tuổi cũng không biết, cái loại nhớ nhung cùng đau lòng này của mình, là mầm mống tình đầu mới nở rộ.

Sau đó Tiểu Tán vào cung, y không có năng lực thay đổi chế độ hoàng cung, Tiểu Tán thành Tiểu Tán Tử, cảm giác áy náy của y tự nhiên sinh ra, thậm chí vượt qua hết thảy tình cảm mờ ẩn mà y còn chưa kịp trưởng thành.

Đảo mắt sáu năm, Tiểu Tán Tử đã sớm thích ứng với cuộc sống hậu cung.

"Ngươi đứng lên, ngươi đừng hở một tí liền quỳ được không? Ta không trách ngươi. "

Cũng không trách bọn họ, ai bảo y chỉ là một hoàng đế hữu danh vô thực đây?

Vương Nhất Bác lên ngôi năm 6 tuổi, tuổi còn nhỏ ngồi trên giang sơn hoàn toàn là bởi vì mẫu thân mình là hoàng hậu.

Từ Thái tử đến Hoàng đế, y không gặp phải trắc trở gì, hết thảy đều là thuận lý thành chương.

Vương Nhất Bác nâng Tiểu Tán Tử lên, thậm chí còn để cho hắn ngồi ở một bên ghế khách, đây chính là đãi ngộ mà các nô tài khác cả đời cũng không dám nghĩ xa.

Nhìn má sữa của Vương Nhất Bác vì tự trách mình mà phồng lên, Tiểu Tán Tử nhịn không được nở nụ cười ra tiếng.

"Bệ hạ đừng mất hứng, nô tài đều nghe lời người."

Tiểu Tán Tử cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt, Vương Nhất Bác nhịn không được lại bị cuốn hút một lần nữa.

Y không nói dối, y không phải là vì thoái thác Lý công công mà tùy tiện tìm cớ, y biết rõ thân phận hoàng đế của mình, biết sinh con nối dõi cũng là trọng trách hoàng đế phải gánh vác, nhưng y lại đúng là một người nhan khống, y quả thật không có cách nào bịt mắt liền đi sủng hạnh một nữ nhân không có hảo cảm.

Trên đời này, đại khái chỉ có nhan sắc của Tiểu Tán Tử lọt vào mắt y.

Chỉ là...

Đáng tiếc, người này là thái giám.
-------------------------------

Sợ ý nghĩ sinh con nối dõi này sẽ ngược hai anh quá nhỉ 🥲

🎉Ngày đào hố: 21/1/2022🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro