Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Lúc Đào Ương tìm được Vương Nhất Bác, người lái xe thay cũng gọi điện tới. Vẫn còn dư vài phút mới đến thời gian hai bên hẹn nhau.

Vương Nhất Bác không ở trong phòng vệ sinh, mà đứng trước chỗ nghỉ ngơi bên cửa sổ sát đất. Di động của cậu đã để chế độ im lặng, nên không chú ý tới cuộc gọi của Đào Ương.

"Sao tôi lại cảm thấy cậu có chút không bình thường nhỉ?" Đào Ương đốt một điếu thuốc rồi đi qua, đứng bên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không nói chuyện, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay ban nãy nắm lấy tay Tiêu Chiến vẫn như cũ mà gắt gao nắm lại thật chặt.

Qua vài giây, đột nhiên Vương Nhất Bác hỏi Đào Ương một vấn đề: "Cậu nói xem... Thời gian thật sự có thể xóa mờ chuyện đã qua sao?"

Đào Ương nói: "Khẳng định có thể, dù gì ký ức của con người cũng là thứ hữu hạn, chỉ có thể nhớ rõ những chuyện tương đối quan trọng."

Vương Nhất Bác hỏi: "Cái gì mới tính là chuyện quan trọng?"

Đào Ương tự hỏi vài giây: "Quá nhiều, về hữu nghị hay tình yêu. Bất luận là tốt xấu thế nào, tóm lại loại chuyện này sẽ khiến người ta khắc sâu ấn tượng, muốn quên cũng không thể quên được. Đây đều là chuyện quan trọng."

Vương Nhất Bác nói: "Vậy trong lòng cậu có ai, hoặc chuyện gì không thể quên được sao?"

Đào Ương nói: "Đương nhiên là có, mỗi người đều có đi." Hắn lại khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Từ lúc tiến vào khách sạn này đến giờ vẫn luôn thất thần."

Vương Nhất Bác không ngờ mình lại biểu hiện rõ ràng như vậy, cười nhẹ lắc lắc đầu.

"Không phải trầm mặc thì chính là lắc đầu, có chuyện gì không thể nói với tôi?" Đào Ương không hài lòng với cách trả lời của cậu, cau mày hỏi.

Hắn chưa từng thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này ở Vương Nhất Bác, rõ ràng là khóe môi vẫn treo nụ cười nhưng trong mắt lại không có chút ánh sáng. Tuy cậu đã trải qua rất nhiều biến cố, nhưng giờ này khắc này, căn bản cậu không phải Vương Nhất Bác mà Đào Ương quen biết.

Vương Nhất Bác mà hắn quen luôn rộng rãi như ánh mặt trời, bất luận là gặp phải chuyện gì thì cũng đều tích cực hướng về phía trước. Chẳng sợ đã trôi qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc một lần nữa gặp lại gương mặt Vương Nhất Bác vẫn dương quang sáng lạn như cũ, nhìn hắn mà nói rằng cậu lại trở về theo đuổi mộng tưởng.

Nhưng dáng vẻ trước mắt này rõ ràng ẩn giấu tâm sự. Tuy rằng cậu đã cực lực che giấu cảm xúc, nhưng vẫn không thể tránh được đôi mắt của Đào Ương.

Chỉ sợ là có liên quan tới Tiêu Chiến, Đào Ương chắc chắn nghĩ.

Tuy rằng Tiêu Chiến ra vẻ không quen biết Vương Nhất Bác, nhưng bầu không khí giữa hai người họ không hề bình thường.

"Tiêu Chiến... Thật sự không nhớ rõ cậu sao?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, bàn tay nắm chặt kia cũng giấu ra phía sau.

"Có nhớ đúng không?" Đào Ương nói: "Ánh mắt hắn nhìn cậu rõ ràng không đúng."

"Chẳng lẽ..." Đột nhiên Đào Ương dụi tắt tàn thuốc, vẻ mặt như thể ăn phải đồ ăn hư: "Chẳng lẽ giữa cậu và Tiêu Chiến có quan hệ gì đó mà tôi không biết? Xong rồi, sau này cậu còn muốn kiếm cơm trong giới nghệ sĩ đó, nếu thực sự có xích mích gì với hắn thì sẽ rất phiền toái."

Vương Nhất Bác thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, bèn thu hồi ánh mắt còn lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Không phải như cậu nghĩ, tôi và Tiêu Chiến không có xích mích gì hết."

"Vậy sao lại thế này?" Đào Ương xác nhận phỏng đoán của chính mình: "Các cậu cũng không xa lạ gì đúng không?"

Vương Nhất Bác chần chờ vài giây, gật gật đầu.

"Được, vậy để tôi nói."

Dù sao Đào Ương cũng xuất thân là phỏng viên giải trí, năng lực hóng chuyện đúng là đỉnh cao. Không có chuyện gì hắn cũng đều có thể nhìn ra chuyện, càng đừng nói tới biểu hiện căn bản không thèm che giấu của Tiêu Chiến.

Rõ ràng là trong ngoài bất nhất, lời nói ngoài miệng cùng cảm xúc trong ánh mắt hắn không hề giống nhau.

Tiêu Chiến vốn là một diễn viên, kỹ thuật diễn xuất càng là đỉnh lưu. Nếu hắn muốn làm bộ không quen biết Vương Nhất Bác thì có lẽ sẽ chẳng ai phát hiện ra.

Nhưng hắn lại cố tình không che giấu cảm xúc, tựa như là cố ý. Cố ý nói ra lời như vậy, cố ý nói cho Vương Nhất Bác nghe.

Ngay cả một người đứng ngoài xem như Đào Ương cũng đã nhìn ra, hẳn là Vương Nhất Bác cũng có thể nhận thấy. Cho nên mới lấy cớ đi tới phòng vệ sinh để tránh tiếp tục xấu hổ.

Đào Ương cảm thấy mình đã đoán được tám chín phần, nhưng vẫn không rõ ràng. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có quăng tám sào cũng không có quan hệ, có thể có chuyện gì?

"Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Các cậu hẳn là... cũng đã mười năm không gặp?"

"Ừ."

"Vậy vì sao hắn lại có thái độ thế này với cậu?" Đào Ương không thể tưởng tượng nổi mà nói: "Rốt cuộc là chuyện ghê gớm cỡ nào, mới có thể khiến hắn mười năm trời vẫn nhớ mãi không quên?"

Vương Nhất Bác giật giật khóe miệng tựa như muốn cười, nói ra chuyện này với Đào Ương, nhưng lời nói tới bên miệng lại cười không nổi.

Cậu trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức lúc điện thoại của người lái thay gọi tới, mới nhẹ nhàng mà nói một câu: "Tôi từng thích Tiêu Chiến."

Ban đầu Đào Ương còn không nghe rõ, lúc phản ứng lại bật lửa đã rơi xuống đất.

Vương Nhất Bác thấy hắn trợn mắt há hốc mồm, ngồi xổm xuống giúp hắn nhặt đồ lên, lại nói tiếp: "Lúc chuẩn bị chính thức thổ lộ với anh ấy, lại cho anh ấy leo cây. Để mặc một mình anh ấy, chờ đợi thật lâu."

Lâu đến mức mười năm trời không xuất hiện, lâu đến mức một câu cũng không lưu lại.

Kỳ thực chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, tình cảm ngày niên thiếu cũng không biết khắc sâu được bao lâu.

Nhưng Vương Nhất Bác lại thế nào cũng không quên được, nhiều năm như vậy vẫn luôn sống trong hổ thẹn.

Cậu biết, cậu vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến mới là chuyện tốt nhất. Rốt cuộc đối với Tiêu Chiến mà nói, người như cậu cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì.

Nhưng lúc ở phim trường gặp được Giang Trình, lúc Giang Trình gọi cho cậu mời cậu tham gia họp lớp. Cậu vẫn dao động. Cậu biết rõ dụng ý của Giang Trình, nhưng lại vẫn ích kỷ muốn trông thấy Tiêu Chiến.

Không có bất luận ý nghĩ dư thừa nào.

Chỉ là muốn, muốn nhìn thấy anh một lần nữa.

Bàn tay giấu phía sau lưng của Vương Nhất Bác đã chết lặng, móng tay sạch sẽ chỉnh tề cắm vào da thịt lại không cảm nhận được một chút đau đớn.

Cậu ngây thơ mà cho rằng Tiêu Chiến đã quên, nhưng biểu hiện hôm nay của anh ấy rõ ràng là vẫn còn nhớ rõ.

Anh ấy cố ý nói như vậy, là muốn chọc vào lòng cậu.

Vương Nhất Bác cười khổ mà nhìn Đào Ương, có chút khổ sở: "Tôi đoán, anh ấy đã muốn quên tôi đi."

"Nhưng dường như tôi đã làm anh ấy quá thương tâm. Cho nên anh ấy... Không thể quên được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro