Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Anh đã phối hợp rõ ràng như vậy, Vương Nhất Bác không thể nào không nhìn ra, vì vậy cánh tay cầm bánh gato của cậu cứng đờ lại, nhất thời nói không nên lời.

Tiêu Chiến không tiếp tục đề tài này nữa, mà cầm miếng bánh cậu đưa cho ăn vài miếng.

Bánh gato này đúng là không lớn, chỉ cỡ khoảng 15cm.

Chocolate màu đen phủ lên mặt bánh, bao bọc mấy miếng quả vụn. Cắn một miếng liền cảm nhận được vị đắng và ngọt đan xen, chỉ là thời tiết quá lạnh nên khiến cốt bánh có hơi cứng. Nhưng cũng không có chút xíu ảnh hưởng nào tới cảm giác trong lòng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến ăn xong thì phải đi, Vương Nhất Bác vốn định tiễn anh nhưng lại bị anh từ chối, nói là Mạnh Lâm vẫn đang chờ bên ngoài.

Vương Nhất Bác cũng không miễn cưỡng nữa, cậu cất nửa cái bánh gato còn lại vào trong hộp, buộc lại một lần nữa rồi mới đi ra chuẩn bị tắt đèn.

Nơi này vốn không có đèn, nhưng vì cần quay phim vào ban đêm cho nên mới kéo qua mấy dây điện từ nơi khác, để treo mấy cái bóng đèn lên trên mái hiên. Vương Nhất Bác đi dưới ánh đèn mờ nhạt đó mà tìm công tắc, vừa định tắt điện lại phát hiện một chuỗi địa chỉ in bên trên hộp bánh.

Địa chỉ này cậu đã từng nhìn thấy.

Ngày ấy lúc mới tiến tổ, xe buýt cũng vừa vặn đi qua nơi này. Chỗ đó hẳn là trung tâm trong nội thành, cách sân bay rất xa mà cách studio này cũng phải bốn đến năm tiếng.

Tiêu Chiến nói là thuận tiện nên mua bánh gato? Vậy hôm nay, sau khi rời khỏi studio anh ấy đã vào trung tâm thành phố ư?

Vương Nhất Bác không có suy nghĩ nhiều, cậu thay quần áo rồi tắt đèn, lại kiểm tra mấy công tắc nguồn điện khác rồi mới về khách sạn.

Lúc này trời cũng vừa rạng sáng, diễn viên cùng tổ cơ bản đều đang ngủ.

Đại sảnh của khách sạn trống rỗng, bảo an trực ca đêm đang co quắp trên ghế sofa mà ngủ gật. Nhân viên lễ tân vì muốn tỉnh táo còn rót một chén café, đang cầm điện thoại nói chuyện với bạn.

"Cậu có biết hôm nay tôi nhìn thấy ai không?" Âm thanh của cô vừa nhẹ vừa mảnh, lại tận lực đè thấp giọng thế nhưng vẫn không thể che giấu được sự hưng phấn.

Hình như người bạn bên kia vừa hỏi cô đã nhìn thấy ai.

Cô vội nói: "Là Tiêu Chiến! Anh ấy tới thăm Cao Khuê! Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ không đến khách sạn! Vậy mà không ngờ anh ấy lại tới đây đợi thật lâu, hơn nữa còn mang theo một cái bánh gato mua tại cửa hàng Lucky!"

Âm thanh của cô gái tiếp tân càng thêm hưng phấn, kịch liệt thảo luận cùng bạn tốt: "Làm sao có thể là mua cho Cao Khuê? Vừa rồi đúng là cười chết tôi! Lúc Cao Khuê kết thúc công việc rồi trở về liền gặp anh ấy ngoài đại sảnh, còn tưởng là anh ấy đưa bánh gato tới cho mình. Nào ngờ vừa mới đưa tay, Tiêu Chiến liền giấu cái bánh ấy ra sau lưng! Má ơi, cái cảnh tượng nho nhỏ này thật quá đáng yêu! Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy là người cực kỳ lạnh lùng đó!"

"Mà tôi nhìn ra được, quan hệ giữa anh ấy và Cao Khuê quả thật không tệ." Nhân viên lễ tân còn chưa dứt lời đã thấy Vương Nhất Bác đi tới, bèn tranh thủ thời gian cúp điện thoại, lễ phép nói: "Tiên sinh, chào buổi tối. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?"

Vốn dĩ Vương Nhất Bác muốn bỏ qua mà đi tới cửa thang máy, nhưng nghe thấy lời cô nói bèn quay trở về: "Thật ngại quá, vừa nãy tôi không cẩn thận nghe thấy mấy lời cô nói qua điện thoại."

Tiếp tân liền nói xin lỗi: "Có phải là tôi làm phiền tới ngài rồi không?"

Vương Nhất Bác nói không có, lại giải thích: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay... đại khái là Tiêu Chiến đã tới khách sạn lúc nào vậy?"

Tiếp tân hỏi: "Ngài cũng là fan hâm mộ của anh ấy sao?"

Vương Nhất Bác nói: "Vâng."

Tiếp tân nói: "Có lẽ là khoảng mười giờ tối nay."

Vương Nhất Bác nói: "Vậy cô có biết anh ấy tới làm gì không? Tới tìm đồ sao?"

Tiếp tân nói: "Không phải, anh ấy không gửi hành lý cho nên cũng không có bỏ quên đồ ở đây."

Vương Nhất Bác hỏi xong liền nói câu cảm ơn, cầm hộp bán gato nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi: "Cô thường xuyên ăn bánh ở quán Lucky sao?"

Tiếp tân nói: "Không phải nha."

Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy sao lại có ấn tượng sâu với nhãn hiệu của cửa hàng bánh như vậy?"

Tiếp tân trừng mắt nhìn, có chút phòng bị, cô cảm thấy vấn đề Vương Nhất Bác hỏi rất kỳ quái, lo lắng không biết nên nói cái gì.

Vương Nhất Bác vội nói: "Cô đừng hiểu nhầm, bởi vì hôm nay tôi cũng nhận được một chiếc bánh của cửa hàng này, cảm thấy ăn rất ngon."

"Hóa ra là như vậy a." Tiếp tân buông lỏng cảnh giác, một lần nữa mỉm cười nói: "Nơi này thực ra cũng không phải nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ khá nổi danh mà thôi. Tôi cũng không được ăn nhiều, bởi vì bánh gato nhà bọn họ bán rất khó mua. Mỗi lần đều phải đặt trước đến nửa tháng, những ngày như đêm thất tịch này lại càng khó mà mua được."

"Đặt trước... nửa tháng?"

"Ừm, tại vì chủ cửa hàng cũng không phải một người dễ nói chuyện. Mặc kệ là đưa bao nhiêu tiền, cho dù là bạn bè thân thích tìm đến cũng đều không cho phép chen ngang."

Vương Nhất Bác đứng tại chỗ giật mình mất mấy giây, mãi đến khi nhân viên lễ tân hô một tiếng 'Tiên sinh', mới tiếp tục nói: "Như vậy nói cách khác thì, bánh gato chỗ bọn họ không thể nào 'thuận tiện' mà mua sao?"

Tiếp tân nói: "Nếu như không đặt trước, thì không được."

Cậu liền nói: "Có thể gọi giúp tôi một chiếc xe không?"

"Dạ?" Nhân viên lễ tân còn chưa kịp thoát khỏi chủ đề về tiệm bánh ngọt, Vương Nhất Bác lại lập tức nói, khiến cô nàng chần chờ một chút mới hỏi: "Ngài chuẩn bị đi đâu sao?"

Vương Nhất Bác nhìn thời gian, lo lắng nói: "Tôi muốn đến sân bay một chuyến."

Vào ngày tết đầu xuân, sân bay vừa lạnh vừa trống vắng, chuyến bay lúc rạng sáng càng ít người đến thảm thương.

Mạnh Lâm vừa đưa Tiêu Chiến vào phòng VIP, lại lấy từ trong hành lý ra một cái bình giữ ấm, định lấy chút nước nóng đi pha trà.

Lần này tới đây Tiểu Nhạc cũng đi theo, lúc này cô còn đang mắt nhắm mắt mở, buồn ngủ tựa người vào chiếc ghế gần cửa.

Mạnh Lâm đổ nước nóng xong liền quay lại, vỗ vỗ vai cô một chút để cô tỉnh táo lại. Tiểu Nhạc lau nước miếng, mơ mơ màng màng hỏi: "Ngày mai không nghỉ thật sao?"

Mạnh Lâm nói: "Không nghỉ."

Tiểu Nhạc nói: "Mấy năm qua ngày này đều nghỉ mà, năm nay đã xảy ra chuyện gì thế?"

Mạnh Lâm nói: "Tôi cũng không biết."

Tiểu Nhạc duỗi lưng một cái, xuyên thấu qua lớp kính pha lê mà nhìn vào bên trong một chút. Gương mặt Tiêu Chiến không chút thay đổi mà dựa vào ghế sofa, trên tay còn cầm một cái điều khiển hình chữ nhật đổi tới đổi lui.

Cô kéo tay Mạnh Lâm lại gần hỏi: "Anh nói xem, có phải gần đây anh ấy có chút kỳ quái hay không?"

Đối với chuyện này Mạnh Lâm có cảm thụ rất sâu sắc, thâm trầm biểu thị: "Vô cùng kỳ quái."

Trước kia, tính tình của Tiêu Chiến không tốt, không thích nói chuyện, cả ngày đều mang khuôn mặt âm trầm đến mức có chút dọa người.

Nhưng mấy tháng gần đây, không hiểu sao lại có chút cảm giác tình người! Ngẫu nhiên còn nói đùa với bọn họ?! Nói đùa thì cũng thôi đi, có lúc còn nhìn chằm chằm vào điện thoại mà bật cười?

Mạnh Lâm thực sự tò mò, liền nghĩ hay là nhân dịp anh ấy vui vẻ mà hỏi một chút, xem anh đang nói chuyện phiếm với ai. Ai ngờ vừa hỏi một câu đã bị Tiêu Chiến trừng mắt, dọa hắn tới mức nói không nên lời.

Nhưng bởi vì lòng hiếu kỳ mãnh liệt thúc đẩy, Mạnh Lâm vẫn tìm cơ hội nhìn thoáng qua điện thoại của Tiêu Chiến. Trên điện thoại di động cũng không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là một khung chat phổ thông, lời nói chuyện cũng là mấy câu giao lưu thường ngày.

Đối phương hỏi anh đang bận sao?

Tiêu Chiến liền nói vừa làm xong.

Sau đó? Không có sau đó.

Chỉ là mấy chữ ngắn ngủi, còn gửi từ mấy giờ trước. Ngoại trừ danh tự hiện lên phía trên khung chat, khiến Mạnh Lâm cảm thấy nhìn rất quen mắt, những cái khác đều không có gì đặc biệt.

"Vương Nhất Bác..." Mạnh Lâm nhỏ giọng nhắc lại ba chữ này, cẩn thận nghĩ một lúc liền vỗ đùi nói: "Tôi biết người này là ai!"

"Ai?" Tiểu Nhạc vừa mới hỏi xong, đã thấy Tiêu Chiến nhanh chóng bước ra khỏi phòng nghỉ, trực tiếp tiến về phía cửa thang máy.

Mạnh Lâm không kịp nhiều lời với tiểu Nhạc, lập tức đuổi theo.

Hắn vốn cho rằng Tiêu Chiến có việc gấp hệ trọng gì, muốn đi tới một chỗ quan trọng, lại không ngờ rằng anh đi đến đầu đại sảnh liền dừng lại.

Trong đại sảnh, trừ mấy nhân viên công tác, cũng không có quá nhiều khách khứa. Nhưng Tiêu Chiến đĩnh đạc lộ mặt như vậy, vẫn là hấp dẫn không ít ánh mắt.

Anh đứng tại đại sảnh chờ trong chốc lát, liền cầm điện thoại di động lên bấm số, hỏi: "Cậu ở đâu?"

Dường như đối phương đang chỉ đường cho anh. Mạnh Lâm nhìn Tiêu Chiến đứng nguyên tại chỗ xoay hai vòng, đột nhiên đi về hướng thang cuốn cách đó không xa.

Hắn cũng theo sát, phát hiện phía sau góc rẽ của thang cuốn có một người đang đứng, trên người mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt.

Mạnh Lâm đã từng gặp qua người này tại buổi họp lớp của Tiêu Chiến, cũng biết tên của cậu, người này tên là Vương Nhất Bác.

Hóa ra người kia... chính là anh ta?

Mạnh Lâm nghển cổ nhìn hồi lâu, còn muốn nhìn kỹ một chút, lại bị Tiêu Chiến lặng lẽ quét mắt tới, liền bị dọa lùi ra sau nửa bước.

Tiêu Chiến không rảnh phản ứng lại với Mạnh Lâm, chỉ hỏi Vương Nhất Bác: "Sao cậu lại tới đây?"

Cả người Vương Nhất Bác đều là khí lạnh, cóng đến mức khuôn mặt cũng đỏ lên, trên tay cậu còn mang theo hộp bánh sinh nhật chưa ăn xong kia, nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn muốn tới đây tiễn anh."

Tiêu Chiến rất bình tĩnh gật gật đầu, một tay bỏ vào trong túi, một cái tay khác còn đang cầm một chiếc điều khiển từ xa.

Vương Nhất Bác trông thấy vật kia liền phát ngốc mấy giây, trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả. Cậu vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhưng vẫn là nhịn lại một chút, ánh mắt cong cong nói: "Còn có cái kia, để tôi lấy về đi. Bằng không chờ đến ngày mai, điều hòa không khí trong phòng nghỉ không thể dùng được rồi.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro