Chương 22
Người nhận được lời mời thử vai lần thứ hai cho bộ phim "'Bình Sa' này cũng không nhiều.
Ứng cử viên top đầu cho vai nam phụ số ba cũng chỉ có bốn năm người, đối với vai phản diện nho nhỏ này thì lại càng ít, chỉ có hai người.
Ngoại trừ Vương Nhất Bác, một người khác còn giống như là bị bắt tới, lúc ở ngoài hành lang vẫn luôn đi tới đi lui nói không muốn diễn tiếp.
"Rốt cuộc tôi trông giống nhân vật phản diện ở chỗ nào? Hơn nữa, loại nhân vật này sau khi lên sóng khẳng định sẽ bị mắng chết. Trước sau gì cũng đều là sự lựa chọn của hắn, suất diễn không nhiều mà còn chẳng mấy vui vẻ! Tôi không muốn ở đây lãng phí thời gian diễn loại nhân vật này!"
Giọng nói của hắn cũng không nhỏ, nguyên cái tầng lầu này đều nghe được.
Nơi này ngoại trừ diễn viên tới thử vai, thì còn có rất nhiều nhân viên công tác. Trợ lý của hắn xoay quanh hắn vài vòng muốn bảo hắn ngắt điện thoại, nhưng hắn không những không ngắt mà giọng còn càng lúc càng lớn.
Vương Nhất Bác không nghe ra được, rốt cuộc trong giọng nói của hắn có bao nhiêu tức giận, lại còn có chút kiêu căng không hề kiêng nể gì. Cậu nghĩ thầm, người bên kia đầu dây có lẽ không phải là cấp trên của hắn, có thể là bạn bè hoặc là người nhà.
Nhưng Từ Tùy lại lập tức phủ định phỏng đoán của cậu, hắn vừa nhếch mép vừa cười nhạo nói: "Có lẽ là sếp tổng nhà ai bao dưỡng tiểu tình nhân rồi, vô pháp vô thiên như vậy là bởi vì đang được người ta cưng chiều."
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, không ngờ trong giới này thật sự tồn tại quan hệ bao dưỡng. Nhất thời cậu có chút tò mò, lại nhìn qua diễn viên kia vài lần.
Từ Tùy nhìn dáng vẻ chưa hiểu việc đời của cậu, cảm thấy buồn cười nói: "Loại chuyện này trong giới đều vô cùng bình thường, rốt cuộc ngoại trừ nỗ lực thì đây chính là phương pháp tìm kiếm tài nguyên nhanh nhất. Có vài người thậm chí căn bản là không cần nỗ lực, đã có thể thông qua mấy hành vi nào đó mà lấy được thứ mình muốn." Từ Tùy nhìn thấy gần đây Vương Nhất Bác đã bắt đầu có quầng thâm mắt, bèn nói: "Cậu cảm thấy như vậy có công bằng hay không?"
Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi cảm thấy... Cũng công bằng."
"Hả?" Lời này đúng là lần đầu tiên hắn nghe được, Từ Tùy hỏi: "Vì sao?"
Vương Nhất Bác nói: "Có mấy người cảm thấy, vận may khi mới ra mắt khá quan trọng, có vài người lại cảm thấy tự tôn tự ái cũng khá quan trọng. Suy nghĩa của mỗi người đều khác nhau, thứ mà chúng ta quý trọng cũng không giống nhau. Nếu như nói, hắn ta vì bán đứng chính mình mà thu được lợi ích, trong khi những người khác thì không làm được hoặc là, vì lý do nào đó mà không muốn làm chuyện này, vậy thì không thể so sánh với hắn được."
Từ Tùy nói: "Nghĩa là sao?"
Vương Nhất Bác nói: "Bởi vì lựa chọn của mỗi người đều khác nhau, điểm mấu chốt cũng không giống. Nếu không đi cùng một con đường, thì làm sao có thể nói tới chuyện công bằng hay không? Chỗ duy nhất mà chúng ta có thể so sánh chính là chờ sau khi bộ phim này lên sóng, chờ xem kỹ năng diễn xuất tốt xấu thế nào. Rốt cuộc thì đây mới là chuyện quan trọng nhất trong giới diễn viên đi?"
Từ Tùy lại lần nữa đánh giá Vương Nhất Bác, nói: "Hóa ra cậu cũng hiểu rất rõ nha."
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Đây cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, không thể xem là đã hiểu rõ."
Lúc này, cửa phòng phía đối diện cũng mở ra. Nhân viên công tác hô tên Vương Nhất Bác một tiếng, bảo cậu vào trong diễn thử.
Từ Tùy nhìn cậu, nói một tiếng 'Cố lên', rồi lại ngồi xuống ghế đốt một điếu thuốc mà tiếp tục chờ.
Lần thử vai lần này tương đối dài, mất gần một tiếng rưỡi. Lúc Vương Nhất Bác ra ngoài, Từ Tùy cũng đã hút thuốc xong bèn hỏi cậu diễn như thế nào?
Vương Nhất Bác nói, còn phải đợi kết quả.
Cuối cùng thì người vừa rồi đứng ngoài hành lang cũng không đi vào.
Từ Tùy nói: "Nếu đối phương thông qua quan hệ mà mua lấy nhân vật này, thì phải làm sao bây giờ?"
Vương Nhất Bác nói: "Vậy chỉ có thể nói là do tôi không có bản lĩnh, không làm được một bước mà hắn đã làm."
"Được." Từ Tùy sang sảng cười vài tiếng, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: "Vậy trở về chờ kết quả đi, nếu không trúng tuyển thì cũng đừng nhụt chí. Cơ hội vẫn còn nhiều, chúng lại từ từ nắm lấy."
Cũng đã là giữa trưa, vì vậy Từ Tùy chuẩn bị đưa Vương Nhất Bác đi ăn trưa trước rồi mới trở lại công ty.
Vừa mới xuống tới hầm để xe, hắn đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đỗ phía sau xe của mình.
Từ Tùy đi qua gõ gõ cửa sổ xe của đối phương, muốn hắn dịch xe qua một chút.
Đợi vài giây, đối phương mới ấn mở cửa sổ để lộ ra một gương mặt quen thuộc.
"Tiêu... Chiến?!"
Từ Tùy chần chờ nửa ngày mới có thể nói xong cái tên này. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới việc có thể gặp được đối phương ở nơi này.
Tiêu Chiến nhếch khóe miệng cười cười, rất lễ phép mà kêu một tiếng: "Anh Từ Tùy."
Từ 'anh' này đã khiến Từ Tùy thiếu chút nữa đụng đầu vào cửa. Chuyện hắn biết Tiêu Chiến thì không có gì lạ, nhưng nếu nói Tiêu Chiến quen biết hắn, vậy thì đúng là kỳ quái!
Tuy nói Từ Tùy đã lăn lộn trong cái giới này rất nhiều năm, lớn bé gì cũng đã từng bồi dưỡng ra không ít minh tinh, nhưng lại chưa từng có bất cứ tiếp xúc gì với Tiêu Chiến. Cho dù Tiêu Chiến có từng nghe qua tên của hắn, cũng không có khả năng vừa mới gặp đã gọi hắn một tiếng anh. Hắn làm sao đảm đương nổi cái chức anh của Tiêu Chiến? Thực sự hắn không hề có thứ bản lĩnh ấy.
Hơn nữa, dáng vẻ của Tiêu Chiến lúc này cực kỳ phúc hậu và vô hại, thực sự không giống với trong lời đồn.
Trong lúc nhất thời, ngay cả việc đáp lại tiếng anh này Từ Tùy cũng không làm được, vẫn là bắt tay với hắn trước.
Từ Tùy đang do dự, Tiêu Chiến lại nói: "Đi ăn cơm sao?"
"A." Từ Tùy nói: "Đang chuẩn bị đi."
Tiêu Chiến nói: "Vậy đi cùng nhau đi."
Cùng nhau? Vì sao lại cùng nhau?
Từ Tùy còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã thấy Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, cực kỳ tự nhiên mà nói: "Bảo anh chúng ta lên xe đi."
Anh chúng ta?!
Trong tai Từ Tùy bỗng vang lên một tiếng 'Ầm', máy móc xoay đầu nhìn Vương Nhất Bác đầy kinh ngạc.
Vương Nhất Bác cũng không ngờ Tiêu Chiến sẽ đến, đành phải bất đắc dĩ mà cười cười nói: "Vậy, anh Từ Tùy à. Chúng ta đi ăn cùng anh ấy đi."
Mãi đến khi Tiêu Chiến dừng lại trước tiệm cơm, Từ Tùy vẫn như trước mà không kịp hồi phục tinh thần.
Hắn nhớ tới mấy ngày trước, Vương Nhất Bác đột nhiên dọn khỏi ký túc xá, nói là muốn đi tới nhà bạn ở.
Hắn vốn dĩ cho rằng, 'bạn' mà cậu nói chính là Đào Ương, làm sao cũng không nghĩ tới người bạn này thế mà lại là Tiêu Chiến?
Từ Tùy muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mỗi một lần đều bị Tiêu Chiến xảo diệu mà dẫn dắt dời đề tài, nói tới vấn đề khác với hắn. Nói đến mức Từ Tùy cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện của anh, ví dụ như khi anh chuyển trọng tâm đến phương diện sản xuất. Tiêu Chiến còn nói tới chuyện đầu tư điện ảnh với hắn, hơn nữa còn nói cực kỳ chuẩn xác, mỗi câu đều chạm tới cõi lòng của hắn.
Còn càng nói càng thâm, ngay cả hoạt động và kết cấu cơ bản của các công ty sản xuất lớn anh cũng nói rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, cõi lòng Từ Tùy chỉ hận là đã gặp anh quá muộn, dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến việc Tiêu Chiến có thể ăn nói hay tới như vậy. Hoàn toàn đánh tan hình tượng lãnh khốc và trầm mặc ít lời trong lòng hắn.
Cơm nước xong Từ Tùy còn không muốn đi, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, đề nghị tới nơi khác ngồi.
Đương nhiên Từ Tùy rất vui, chỉ khổ cho Vương Nhất Bác vì căn bản cậu nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Mặc dù có đôi chỗ có thể hiểu, nhưng cũng là cái biết cái không.
Hơn nữa gần đây vì vội vàng đi thử vai, tối hôm qua lại một đêm không ngủ nên nghe một hồi liền nhắm mắt lại mà ngủ.
"Hả."
Từ Tùy vừa mới uống một ngụm trà, liền thấy Tiêu Chiến giơ ngón tay lên bên miệng, nhẹ giọng nói: "Anh Từ, lần sau chúng ta lại nói chuyện đi."
"A." Từ Tùy bị thái độ khiêm tốn và lễ phép của hắn khiến cho mê muội, đến nỗi hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
"Tôi dẫn cậu ấy về nhà trước." Tiêu Chiến nói: "Mấy ngày nay cậu ấy chuẩn bị thử vai cũng rất vất vả, tôi thay cậu ấy xin nghỉ thì không quá phận chứ?"
"Không quá phận, không quá phận." Từ Tùy nói: "Vốn dĩ tôi cũng muốn để cho cậu ấy nghỉ ngơi chiều nay."
Tiêu Chiến nhẹ giọng nói cảm ơn, đứng dậy đi đến bên người Vương Nhất Bác ôm ngang cậu lên.
Lúc này Từ Tùy cũng coi như đã tỉnh táo lại, hắn cảm thấy kiểu ôm này có chút không thích hợp, bèn hỏi: "Cậu và tiểu Bác, rốt cuộc là... Quan hệ gì?"
Tiêu Chiến không lên tiếng, lơ đãng mà quơ quơ nhẫn trên tay.
Nháy mắt Từ Tùy đã tỉnh ngộ, không thể tưởng tượng nổi: "Không, không thể nào? Chẳng lẽ cậu ấy chính là người..."
Tiêu Chiến chưa nói phải, cũng chưa nói không phải, thái độ ba phải thế nào cũng được mà cười nói: "Có một số việc, anh biết trong lòng là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro