Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Nhà của Tiêu Chiến rất lớn, bốn phía đều là cửa sổ cho nên ánh sáng cực tốt. Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi cà phê mới pha trong phòng bếp, từng luồng không khí nồng đậm chạy theo cầu thang bằng pha lê trong suốt bay tới tầng hai.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp tham quan phòng ngủ của mình, nghe anh nói xong những lời này cậu liền đứng tại chỗ thật lâu, cũng không nói tiếng nào.

Điều cậu muốn, không còn cơ hội nữa.

Nếu bọn họ làm quen một lần nữa, thì cậu sẽ không còn cơ hội để nói ra lời xin lỗi. Thật vất vả cậu mới có thể tiếp cận Tiêu Chiến một lần nữa, thật vất vả mới biết được, hóa ra anh vẫn chưa hề kết hôn.

Cậu không muốn để mối quan hệ giữa bọn họ, còn tồn tại một chuyện hiểu lầm không rõ ràng như vậy.

Cậu nhìn thấy Tiêu Chiến xoay người, nhấc vali hành lý của cậu đi lên lầu hai. Rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng gom đủ dũng khí mà chạy tới trước mặt anh, ngăn anh lại rồi nói: "Chúng ta có thể làm quen lại một lần nữa."

"Nhưng tôi còn muốn xin lỗi anh vì những chuyện trước kia."

Tiêu Chiến không ngăn cản cậu, chỉ lẳng lặng nghe cậu nói.

Trong ánh mắt Vương Nhất Bác ẩn chứa hàng vạn câu từ, nhưng đến cuối cùng cậu cũng chỉ nói ra mấy chữ ngắn ngủi. Cậu nói: "Tiêu Chiến, thực xin lỗi."

"Năm đó tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải cố ý thất hẹn."

Tiêu Chiến cũng không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng xem như đã biết.

Vương Nhất Bác nắm chặt lấy góc áo, căng thẳng hỏi: "Vậy anh, có thể tha thứ cho tôi hay không?"

Lần này lại đến lượt Tiêu Chiến, cũng đứng thật lâu không nói một lời nào. Anh vẫn đứng trên bậc cầu thang, không chút nhúc nhích, gương mặt cũng chẳng có biểu tình gì mà nhìn Vương Nhất Bác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lâu đến mức nắm tay của Vương Nhất Bác cũng dần dần buông ra, cảm xúc xáo trộn trong lòng cũng chậm rãi tan biến.

Cũng đúng, loại chuyện này cậu có tư cách gì mà nói tha thứ hay không tha thứ? Đã nhiều năm như vậy mới nói lời xin lỗi, vậy thì có ý nghĩa gì?

Kỳ thực cậu đều hiểu rõ tất cả, chỉ là không nhịn được mà nói ra.

Có lẽ Tiêu Chiến thật sự không muốn nhắc lại chuyện này.

Cậu vừa định nói xin lỗi một lần nữa, lại phát hiện đột nhiên Tiêu Chiến lại thè lưỡi làm mặt quỷ với mình?

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, nắm tay lại lập tức nắm chặt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh.

Tiêu Chiến nói: "Tha thứ cho cậu."

"Thật, thật vậy sao?"

"Đương nhiên là thật." Anh tránh khỏi Vương Nhất Bác mà mang hành lý lên trên, dẫn cậu đi xem phòng.

"Nhưng tôi, tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi?"

"Không, không có gì." Vương Nhất Bác nói năng lộn xộn nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, lại có chút mất mát không thể nói thành lời.

Rốt cuộc, chuyện này cũng đã âm ỉ trong lòng cậu những mười năm. Rốt cuộc thì, cảm xúc của cậu và Tiêu Chiến ngày ấy cũng không giống nhau.

Nhưng bất luận thế nào, có thể đi đến ngày hôm nay cũng đã là kết cục tốt nhất dành cho họ.

Vương Nhất Bác điều chỉnh cảm xúc một chút, đuổi theo Tiêu Chiến rồi hỏi anh: "Vậy, hiện giờ chúng ta có thể làm quen một lần nữa rồi ư?"

Tiêu Chiến nói: "Có thể."

Cậu lập tức cười cười, ôn hòa tự giới thiệu: "Tôi tên là Vương Nhất Bác, năm nay 27 tuổi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể xem như bạn bè không?"

Tiêu Chiến không trả lời vấn đề này, mà nhìn cậu thần bí chớp chớp mắt.

"Đúng rồi." Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc đi qua phòng của mình bèn lấy từ bên trong ra một cái hộp nhỏ màu đỏ.

Vương Nhất Bác nhìn cái hộp kia, ánh mắt lại không tự chủ được mà dịch tới ngón tay của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không trực tiếp đưa cho cậu, mà chậm rãi mở ra cái hộp ấy trước mặt cậu.

Quả nhiên bên trong có một chiếc nhẫn màu bạc, giống y đúc chiếc nhẫn anh đeo trên tay. Chỉ là, cái hộp này nhìn rất mới, như thể chưa từng có ai chạm tới.

"Cậu mang theo cái này đi." Tiêu Chiến lấy chiếc nhẫn kia ra rồi mới đưa cho cậu: "Cũng có thể không cần đeo trên tay, nhưng nhất định phải mang theo bên người."

"Đây là..."

"Nhẫn cưới." Tiêu Chiến hơi hơi gợi lên khóe miệng, trầm thấp nói: "Cùng với chiếc nhẫn trên tay tôi lúc này, là một đôi."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro