Chương 12
Bạn bè bình thường say rượu còn không thể mặc kệ. Huống chi là Tiêu Chiến.
Thoạt nhìn, hình như Cao Khuê cũng thật sự có việc. Hắn ném chìa khóa qua rồi vội vã cầm di động chạy mất.
Để lại một mình Vương Nhất Bác chống đỡ, đưa Tiêu Chiến tới bãi đỗ xe, lao lực mở cửa xe để anh dựa vào ghế sau. Cậu lại sợ anh không thoải mái, bèn tìm một cái gối cổ nhỏ trên xe để lót dưới cổ cho anh.
Một chai vang đỏ, đủ nặng để một người có tửu lượng không tốt hoàn toàn bất tỉnh.
Vương Nhất Bác không thích uống rượu, trong ấn tượng của cậu cũng chưa từng thấy Tiêu Chiến uống rượu như vậy. Dù gì lúc bọn họ rời xa nhau vẫn còn chưa thành niên, cũng không biết rốt cuộc tửu lượng của anh như thế nào.
Nhưng mà cho dù tửu lượng có thế nào, thì cũng chẳng có ai không chịu ăn cái gì đã một mình uống hết một chai vang đỏ.
Vương Nhất Bác vươn tay qua giúp anh cài kỹ đai an toàn, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt tràn ra từ xoang mũi, còn nhẹ nhàng mà than một tiếng.
Cậu biết, có lẽ là tại cậu. Cũng biết, đáng ra cậu không nên xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến lần nữa.
Cho dù lần này chỉ là chuyện trùng hợp, nhưng mà kiểu trùng hợp này cũng không nên xảy ra.
Vương Nhất Bác lùi người khỏi ghế sau, ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn của anh một chút, không một tiếng động mà vòng sang ghế lái, lái xe về hướng khách sạn mà Cao Khuê đã chỉ.
Cậu vốn cho rằng, đưa Tiêu Chiến về giao cho trợ lý Mạnh là có thể nhanh chóng rời đi. Lại không ngờ lúc xuống tới gara rồi mới biết, số điện thoại của trợ lý mà Cao Khuê để lại cho cậu không tồn tại.
Vương Nhất Bác gọi tới số điện thoại kia vài lần, kết quả đều nhận được lời nhắc nhở rằng số này không tồn tại.
Kỳ quái? Chẳng lẽ tiền bối nhớ lầm sao?
Vương Nhất Bác muốn tìm Cao Khuê xác nhận một chút, vì thế cậu mở số liên hệ vừa mới thêm vào ra, lại phát hiện đường dây điện thoại của Cao ảnh đế vẫn luôn bận, có lẽ là chưa xong việc.
Chẳng lẽ phải tiếp tục chờ dưới hầm thế này?
Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua thời gian, chuẩn bị qua nửa giờ sẽ liên hệ với Cao Khuê lần nữa, liền nghe thấy từ hàng ghế phía sau truyền đến một tiếng nôn khan suy yếu. Cậu vội vàng quay đầu, thấy Tiêu Chiến đang ôm ngực thống khổ nhíu chặt mày.
"Làm sao vậy? Khó chịu sao?" Vương Nhất Bác nhanh chóng mở cửa xe, đi ra phía sau đỡ anh. Nhưng Tiêu Chiến cũng không tỉnh táo lại, dưới hầm xe lại khó đi nên thiếu chút nữa là té lăn xuống đất.
Vương Nhất Bác bị hành động của anh dọa cho chảy mồ hôi đầy người, lại không biết phải làm thế nào mới có thể giúp anh thoải mái hơn một chút. Cậu nghe thấy anh mơ hồ yếu ớt nói mình 'Đau đầu', vội dỗ dành: "Tôi đưa anh về phòng nghỉ ngơi được không? Anh có nhớ số phòng không?"
Có giống với mấy người uống quá nhiều, tới mức không nhớ rõ mình ở đâu luôn không?
Tiêu Chiến mờ mịt mở mắt ra, tùy tiện chỉ một hướng. Vương Nhất Bác lập tức nhìn theo lại thấy một cái thùng rác.
"..."
Giống! Vẫn là không nên trông cậy vào anh.
"Anh có mang thẻ phòng không?" Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa vuốt tay qua lại trên quần áo của anh, rốt cuộc cũng tìm được một tấm card mỏng trong túi áo của anh, bên trên có viết số 3218.
Khách sạn này hẳn là đã tiếp đón rất nhiều khách quý có danh tiếng, lại yêu cầu bảo mật hành trình như Tiêu Chiến, cho nên về phương tiện riêng tư cá nhân làm rất đúng mực.
Loại phòng này có thang máy chỉ dẫn riêng. Vương Nhất Bác đỡ anh đi từng bước một tới trước cửa thang máy, lại từng bước dìu người về phòng, đặt anh xuống giường.
Họ lăn lộn đi lại cũng mất nửa tiếng, nhưng điện thoại của Cao Khuê vẫn không liên lạc được.
Vương Nhất Bác đành phải kéo một cái ghế dựa tới ngồi ở mép giường, lẳng lặng trông coi. Cậu sợ Tiêu Chiến khát nước, lại sợ anh đột nhiên khó chịu mà không có ai bên cạnh chăm sóc.
May mà Tiêu Chiến nằm trên giường rồi liền an tĩnh hơn rất nhiều. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh một hồi, lại rời mắt qua chỗ khác.
Lúc này, đã là ba giờ chiều.
Sau giờ ngọ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, xuyên thấu qua khung cửa sổ sát đất.
Mấy ngày liền đều phải quay phim, hơn nữa vừa rồi còn tiêu hao không ít thể lực nên Vương Nhất Bác có hơi mệt. Cậu nỗ lực chống đỡ mà chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn không ngăn nổi cơn buồn ngủ xâm nhập mà ghé vào bên người Tiêu Chiến, nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong mộng, dường như có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu,
Vương Nhất Bác thoải mái lẩm bẩm hai tiếng, cái tay kia dừng một chút, lại chậm rãi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro