Chương 10
Nói ba tuổi rưỡi thì có hơi quá đáng.
Nhưng loại chuyện như tùy tiện lên xe của người xa lạ này, cho dù đã 30 tuổi thì cũng nên cẩn thận một chút.
May mà Cao Khuê không phải người xấu, hi hi ha ha mà nói: "Có quen hay không thì cùng ăn một bữa cũng đâu có sao? Tôi còn có thể bắt cậu ấy đi chắc?"
Nói xong không ai để ý đến hắn.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh, đại não trống rỗng.
Bất luận thế nào, cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp Tiêu Chiến ở chỗ này.
Càng không nghĩ tới, Cao Khuê lại quen Tiêu Chiến, thoạt nhìn hình như quan hệ bạn bè còn không tồi.
Chuyện gọi Vương Nhất Bác lên xe chính là quyết định của Cao Khuê.
Hắn biết gần đây Tiêu Chiến đã hoàn thành vai diễn cho bộ phim mới nhất, ngày hôm qua mới trở về thành phố A. Vì thế nhân dịp trước khi đóng máy liền gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn cùng tới đây ăn cơm. Đúng lúc vừa ra cửa đã thấy Vương Nhất Bác, cảm thấy rất có duyên liền dừng xe trước mặt cậu, mời cậu cùng đi.
Không phải hắn không biết chuyện giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Ngược lại, hắn là người gần gũi với Tiêu Chiến nhất.
Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, giờ khắc này, người ngồi trên xe kia là sự tồn tại có ý nghĩa cỡ nào đối với Tiêu Chiến.
Không thể nhắc tới, không dám nhìn thấy.
Chỉ có thể yên lặng nghĩ, lại không thể vẫn luôn nghĩ tới.
Lần đầu tiên Cao Khuê gặp Tiêu Chiến, đã nhìn thấy ảnh chụp của Vương Nhất Bác trong ví tiền của anh. Sau đó còn thấy qua tấm ảnh chụp chung, hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi dựa sát vai vào nhau, một người thì cong cong khóe miệng, một người thì cong cong đôi mắt.
Bức ảnh này được đặt ở đầu giường của Tiêu Chiến, đã để ở đó rất nhiều năm.
Khi đó, Tiêu Chiến còn chưa kiêu ngạo như hiện tại, nhiều lắm cũng chỉ là ít lời, không thích tham gia hoạt động tập thể.
Anh thuê phòng ở bên ngoài trường học, tan học liền chạy đi, cả ngày đều như vậy không biết vội cái gì.
Sau khi thân thiết hơn, Cao Khuê mới biết anh đang tìm người. Chính là tìm người trong bức ảnh này.
Nghe nói tên là Vương Nhất Bác, lúc học năm ba trung học thì trong nhà xảy ra chuyện.
Từ đó về sau, liền bốc hơi khỏi thế giới của Tiêu Chiến.
Anh đã tìm người này rất nhiều năm, rốt cuộc lúc kết thúc quay chụp cho bộ phim điện ảnh đầu tiên, anh cũng có được tin tức.
Cao Khuê vẫn nhớ rất rõ, lúc ấy Tiêu Chiến buông bỏ công việc trong tay, mua vé chuyến bay sớm nhất trong ngày, không ngừng một khắc mà rời đi.
Lúc hắn đi nhìn thực vui vẻ. Cả người đều là thần thái dương quang lóe sáng.
Nhưng không đến hai ngày, hắn lại về rồi.
Cao Khuê chưa thấy được ảnh chụp của Vương Nhất Bác, cũng không còn nghe thấy Tiêu Chiến nhắc đến cái tên này trong lúc còn thanh tỉnh.
Haizz.
Cao Khuê nghĩ đến một nửa bèn chuyển tay lái thở dài một hơi, xuyên qua kính chiếu hậu mà nhìn trạng thái của hai người.
Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu, Tiêu Chiến thì dứt khoát dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Không khí nói không nên lời này thật xấu hổ, Cao Khuê muốn giúp giảm bớt một chút nhưng cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Vì thế hắn hỏi Vương Nhất Bác muốn ăn cái gì?
Vương Nhất Bác ngây ra nửa ngày mới nói, cái gì cũng đều có thể.
Gần khu quay phim điện ảnh này cũng không có mấy tiệm cơm ngon, Cao Khuê mời khách cho nên đành tìm một nơi mình đã từng ăn.
Chủ quán cũng là người quen thấy sự đời, biết Cao Khuê tới liền nhanh chóng ra cửa đích thân tiếp đón. Còn chưa nói được hai câu đã nhìn thấy Tiêu Chiến, so ra thì anh còn cao hơn Cao Khuê vài cm, hắn kích động nói: "Vị này chính là Tiêu Chiến sao?"
Cao Khuê đáp 'Phải', lại dặn ông ta nói nhỏ một chút.
Tiêu Chiến hiếm khi lộ mặt trước công chúng, để người ta vây xem sẽ gặp phiền toái.
Chủ quán tỏ vẻ lý giải, ngửa đầu trông mong mà nhìn đại minh tinh trong chốc lát, lại dẫn bọn họ qua một gian phòng riêng tư, mang tới cả thực đơn.
Cao Khuê không nhận mà trực tiếp đẩy cho Vương Nhất Bác, bảo cậu cứ tùy ý chọn.
Vương Nhất Bác cũng không từ chối nhiều mà mở thực đơn ra, chọn hai món ăn không cay và gọi một bát cháo cá lát.
Cao Khuê hỏi: "Cậu thích ăn cá?"
Vương Nhất Bác giật mình, nhẹ nhàng lên tiếng đồng thuận.
"Ha ha, đúng là trùng hợp, Tiêu Chiến cũng thích ăn cá, chỉ là không thích phải bỏ xương."
Dường như hắn đã muốn vạch trần tật xấu này của Tiêu Chiến từ sớm, chỉ bất hạnh là, trước giờ lúc họ ăn cơm đều không có người thứ ba.
Hiện giờ, rốt cuộc cũng nhiều thêm một Vương Nhất Bác, hắn lập tức không kiềm được mà nói: "Cậu ta còn thích ăn tôm, nhưng đặc biệt chán ghét việc lột vỏ tôm. Đúng rồi, còn thích ăn cua, dù sao chính là mấy món ăn càng khó xử lý cậu ta lại càng thích ăn, mà càng thích ăn thì càng không thích động tay. Mỗi lần chúng tôi ăn cơm đều không thể thiếu ba loại đồ ăn, tuyệt đối phải có cua thịt, tôm bóc vỏ cùng cháo cá lát."
"A?" Cao Khuê nói xong chớp chớp mắt: "Vừa rồi cậu cũng gọi cháo cá lát?" Lại thuận tiện nhìn thoáng qua hai món ăn khác mà Vương Nhất Bác gọi.
Một đĩa tôm xào bóc vỏ.
Một đĩa gạch cua đậu hủ.
......
Nháy mắt Cao Khuê liền hiểu rõ, mấy món này Vương Nhất Bác gọi theo khẩu vị của ai, hắn lập tức có chút xấu hổ, cười ha ha bảo ông chủ mang trà tới.
Từ đầu đến cuối Tiêu Chiến chưa từng nói một câu, mãi đến khi đồ ăn lục tục được bưng lên mới nói muốn một chai rượu vang đỏ, một người uống.
Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, khóe miệng giật giật muốn nói cái gì, nhưng lời nói tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Chiếc nhẫn trên tay Tiêu Chiến vẫn luôn lóe sáng dưới ánh đèn, thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu, có một số việc cậu không nên nói.
Ngay cả việc cậu theo bản năng mà gọi ba món ăn kia, ở trường hợp như hôm nay cũng có vẻ cực kỳ không thích hợp.
Không khí trong phòng có hơi căng thẳng, mặc dù Cao Khuê vẫn luôn nỗ lực điều hòa không khí, nhưng vẫn không thể khiến Tiêu Chiến nói nhiều hơn một câu.
Cạy không ra miệng bên này, hắn chỉ có thể cùng nói chuyện phiếm với Vương Nhất Bác.
"Vậy là, cậu ký hợp đồng với công ty của Từ Tùy?"
Vương Nhất Bác nói: "Đúng vậy."
Cao Khuê nói: "Từ Tùy này không tồi, năng lực rất mạnh, cậu đi theo hắn có thể học được rất nhiều thứ."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại nói: "Chỉ là kỹ năng diễn xuất của tôi không quá khả quan, hy vọng sẽ không kéo chân mọi người."
Cao Khuê nói: "Diễn xuất không có gì khó, một là dựa vào thiên phú, hai là dựa vào nỗ lực. Nếu không phải cậu đặc biệt sợ màn ảnh, thì đi diễn thêm mấy năm khẳng định có thể trở thành diễn viên có tên tuổi. Có gì không hiểu có thể hỏi Lý... À, hỏi tôi cũng được, ít nhiều gì tôi cũng có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, có thể dạy cho cậu."
Vương Nhất Bác vội nói: "Cảm ơn tiền bối. Kỳ thật hôm nay tôi đến phim trường của anh, chính là vì muốn nhìn một chút xem cách anh diễn xuất như thế nào."
Cao Khuê sảng khoái cười hai tiếng, hỏi: "Vậy bây giờ cậu nghỉ ở đâu? Không phải ký túc xá của công ty chứ?"
Vương Nhất Bác nói: "Lúc mới trở lại thành phố A, tôi có thuê một gian phòng, sau khi hết kỳ hạn tháng này thì sẽ dọn đến ký túc xá công ty."
Cao Khuê nói: "Cậu ở lại ký túc xá có tiện không?"
Vương Nhất Bác nói: "Rất thuận tiện, ký túc xá rất gần với công ty tôi. Ngày thường học xong lớp biểu diễn còn có thể ở lại một hồi."
Cao Khuê có chút nghi vấn: "Cậu tự mình tới thành phố A?"
Vương Nhất Bác nói: "Đúng vậy."
Cao Khuê nói: "Vậy vợ của cậu đâu? Không tới đây cùng cậu sao?"
"Vợ?" Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà nói: "Tôi không có vợ?"
Rõ ràng Cao Khuê đã ngẩn ra, lập tức nhìn thoáng qua Tiêu Chiến.
Chén rượu trên tay Tiêu Chiến đã buông xuống.
Cao Khuê nhanh miệng nói: "Cậu vẫn chưa kết hôn?"
Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không có."
"Chính là, chính là không phải Tiêu Chiến nhìn thấy ——!" Cao Khuê còn chưa nói dứt lời, đột nhiên hô lên một tiếng.
Tiêu Chiến dẫm thật mạnh lên mu bàn chân hắn, rốt cuộc anh cũng nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Cũng vừa lúc Vương Nhất Bác đối diện với đôi mắt anh, nghe thấy anh nặng nề nói: "Cậu thật sự, chưa kết hôn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro