Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TÒNG PHỤ

Tác phẩm: 从父

Tác giả: 楚君yt

Bố nuôi Chiến & Con nuôi Bác.

Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của mình, Vương Nhất Bác vui chơi thỏa thích bên ngoài với bạn bè. Khi màn đêm buông xuống, cậu trở về nhà.

Cậu đã hứa sẽ ăn tối cùng Tiêu Chiến.

Khi cậu năm tuổi, cha mẹ nuôi của cậu qua đời trong một tai nạn xe hơi. Tiêu Chiến, là em họ của cha nuôi, bất chấp sự phản đối của gia đình, đã ôm cậu khi đó đang khóc lóc không muốn quay lại cô nhi viện về nhà.

Cái ôm đó kéo dài suốt mười ba năm.

Vương Nhất Bác rất thích được Tiêu Chiến ôm, chỉ là từ khi cậu lên cấp hai, Tiêu Chiến hiếm khi chạm vào cậu nữa.

Thức ăn trên bàn hầu như chưa được động đến, Tiêu Chiến lắc lắc ly rượu vang đỏ trên tay, chạm nhẹ vào ly của cậu, mỉm cười ấm áp: “Chúc mừng sinh nhật, Nhất Bác.”

Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, Tiêu Chiến đã bỏ ra rất nhiều công sức để chuẩn bị cho sinh nhật của cậu, chiếc mô tô đắt tiền trong gara dưới nhà là minh chứng rõ ràng cho điều đó.

Sau khi cụng ly, Vương Nhất Bác lắc lắc ly rượu rồi nhấp một ngụm nhỏ. Cậu có hơi đói, thậm chí thèm ăn đĩa sườn non xào chua ngọt hấp dẫn kia hơn.

Nhưng đũa của cậu nửa chừng rơi xuống mà không kiểm soát được. Dường như cậu lại được ôm trong vòng tay của Tiêu Chiến, cảm giác ấm áp đã lâu không gặp. Cậu dụi dụi người vào anh, nhưng rồi cằm bị nắm lấy và rót đầy rượu vang đỏ, cậu không uống hết, rất nhiều rượu tràn xuống cằm...

Thật tệ, lần này cậu đã làm bẩn bộ quần áo mới mua của Tiêu Chiến rồi.

Tiêu Chiến tựa hồ đã đặt cậu lên giường, cởi bỏ bộ quần áo bẩn trên người cậu. Cậu ngoan đến mức không thể diễn tả, nội tâm lén vui mừng. Kể từ khi cậu lên mười, Tiêu Chiến không còn giúp cậu thay quần áo nữa, dù có làm nũng cũng không được.

Hôm nay, Tiêu Chiến trông có gì đó khác lạ. Đôi mắt thụy phượng đầy dịu dàng vẫn xinh đẹp như mọi khi, nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp, chúng lại thêm phần sâu lắng. Sau khi cởi bỏ quần áo, anh cẩn thận quan sát cậu, nhìn chăm chú đến mức Vương Nhất Bác cũng phải ngượng ngùng.

Sau đó, cậu rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, rất nóng. Tiêu Chiến trên mình thật mát lạnh, đầu ngón tay chạm vào đâu, da thịt nơi đó run lên từng hồi. Vương Nhất Bác trong cơn mê man chỉ nghĩ đến việc dán lên người anh.

Khi nụ hôn của Tiêu Chiến rơi xuống, cậu mơ hồ có ý thức mà mở miệng, giữa răng môi vướng víu không rõ, cậu bị bàn tay mạnh mẽ tách hai chân ra, nửa thân dưới phơi bày hoàn toàn không giữ lại chút gì, bộ phận sinh dục màu hồng phớt ngượng ngùng, cương cứng một cách nửa vời, hậu huyệt giữa khe mông vẫn khép kín.

Vương Nhất Bác xấu hổ co rúm người lại, phần chân trắng nõn non nớt bị kẹp chặt. Tiêu Chiến cúi xuống hôn lên chân cậu, hành động không được tính là dịu dàng, làm một vùng da lớn trắng như tuyết ửng đỏ.

Bộ phận sinh dục ngượng ngùng cương cứng thẳng đứng, bị Tiêu Chiến ngậm vào miệng nuốt nhả. Vương Nhất Bác thút thít, run rẩy, thè cái lưỡi màu hồng nhạt ra mà thở hổn hển, hai ba động tác đã xuất tinh vào miệng đối phương.

Tiêu Chiến không hề có dấu hiệu tức giận chút nào, trái lại còn cười đến mi mục sinh tình, hôn lên cổ cậu, nói cậu thật thơm, thật mềm, thật ngọt.

Vương Nhất Bác đã mê man rồi, hậu huyệt bị làm đầy bởi chất bôi trơn, việc mở rộng được làm rất tỉ mỉ. Khi nhục bổng thô to đỉnh vào, cậu không hề thấy đau đớn mà ngược lại, còn thoải mái đến mức liên tục ngâm nga.

"Ngoan Bảo Bảo, đã nuốt trọn cả rồi." Tiêu Chiến khẽ ngậm lấy dái tai của cậu cẩn thận hôn lên, giọng nói dịu dàng tán thưởng.

Vương Nhất Bác nhấc hông lên, đón nhận từng nhịp ra vào, móc chân vòng quanh eo anh, vô cùng quyến rũ.

Tiêu Chiến ngạc nhiên trước sự chủ động của cậu, động tác từ nhẹ nhàng, kiềm chế ban đầu dần trở nên thô bạo hơn, hai chân cậu bị bóp đến đỏ bừng, từng cú nhấp đều thao sâu đến tận cùng.

"Chậm, chậm một chút... quá sâu rồi..." Vương Nhất Bác co người lại một chút, nhưng ngay lập tức bị kéo về và tàn nhẫn xuyên thủng.

Ban đầu, Tiêu Chiến vẫn còn chút dịu dàng, quan tâm đến cảm nhận của cậu, nhưng dần dần lại trở nên hung hãn, động tác tiếp theo như bạo phong châu vũ cuộn trào mãnh liệt.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy giấc mơ này vừa chân thực lại vừa dài đằng đẵng.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cậu mở mắt và phát hiện mình thực sự nằm trong vòng tay của Tiêu Chiến, trên người đầy những dấu vết loang lỗ của cuộc ân ái đêm qua. Thậm chí, chỉ cần cử động nhẹ thân thể, cậu cũng cảm nhận được bộ phận sinh dục của Tiêu Chiến vẫn còn chôn trong hậu huyệt, chưa rút ra.

Cậu thực sự đã quan hệ với Tiêu Chiến.

Sau khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, anh ngậm lấy môi chu của cậu và hôn say đắm. Lúc này, Vương Nhất Bác mới nhận ra rằng, không chỉ mình đã thực sự làm tình với Tiêu Chiến, mà cậu còn nhiệt tình tự hỏa trong suốt cuộc ân ái hoang đường đó.

Vì vậy, khi Tiêu Chiến chôn trong hậu huyệt cậu vẫn đang ngủ say và sau đó bộ phận sinh dục cũng đã thức dậy, khi hậu huyệt bị làm cho tê dại và ngứa ngáy, Vương Nhất Bác dùng chút ý thức còn lại để nhỏ giọng gọi một tiếng "Bố".

Tuy cậu rất hiếm khi gọi anh như vậy, hầu hết thời gian đều gọi anh là Tiêu Chiến.

Nghe thấy cách gọi này, Tiêu Chiến nhìn anh một cách nặng nề, ngậm lấy trái cherry đỏ sưng trước ngực cậu và hút mạnh đến khi ướt đẫm thủy quang, sự xâm nhập trong cơ thể không hề do dự vì cách gọi đó, ngược lại, càng làm mạnh hơn nữa.

Vương Nhất Bác bị hôn đến mơ hồ, cảm giác khoan khoái quen thuộc lại lạ lẫm tràn ngập kéo đến, tiếng rên rỉ khẽ khàng rõ ràng khiến Tiêu Chiến hài lòng.

“Tiêu Chiến... anh không thể như vậy...”

“Nhưng em thích, bảo bối, em xem em đã chảy bao nhiêu nước.” Tiêu Chiến kéo tay cậu đi sờ vào chỗ giao hợp nhày nhụa của hai người, lấy ra một tay đầy dâm dịch.

Vương Nhất Bác dường như bị ép phải chịu đựng hoan lạc, nhưng không thể kiềm chế được mà đạt cực khoái, phát ra một hai câu rên rỉ trầm thấp.

Khi cậu tỉnh dậy, chỉ có một lần, nhưng cơn đau nhức sưng tấy ở hậu huyệt rất rõ rệt, rõ ràng là tối qua khá điên cuồng.

Sau khi xong việc, Tiêu Chiến vẫn ôn nhu như thường lệ, ôm cậu vào phòng tắm để rửa sạch, rất cẩn thận bôi thuốc cho cậu, nhưng không cho cậu rời khỏi phòng.

Một sợi xích sắt dài đã bị còng vào tay cậu, bên trong được cẩn thận bao phủ bởi một lớp nhung mỏng, tránh để lại dấu vết. Tiêu Chiến chỉ cho cậu mặc một chiếc áo thun rộng, vừa đủ che khuất phần mông.

“Một tháng nữa em sẽ phải đi báo cáo ở trường đại học rồi.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang bưng một bát cháo nóng đến, đôi con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn anh.

“Tôi không có ý định giữ em lâu như vậy.” Tiêu Chiến thấy anh không uống, liền để bát cháo lên tủ đầu giường, “Tôi sẽ để em rời đi, đến lúc đó em quyết định thế nào tôi đều ủng hộ em.”

Câu nói này có chút ý nghĩa phá phủ trầm châu, như thể anh đã làm việc này mà không suy nghĩ đến hậu quả, cũng không quan tâm Vương Nhất Bác sẽ nghĩ thế nào hay làm gì.

“Tại sao?” Vương Nhất Bác trừng hai mắt, nhìn vào đáy mắt thâm bất khả trắc của anh, tựa như cảm thấy mình dường như chưa bao giờ nhìn thấu được anh.

Tiêu Chiến đối với cậu ôn nhuận như ngọc, như gió xuân bất chợt đến trong đêm tuyết, thổi đầy những hoa lê trên cành, nhuận vật tế vô thanh.

Cậu chưa từng thấy Tiêu Chiến xâm chiếm một cách thô bạo tàn nhẫn như vậy, mãnh liệt như cuồng phong phi vũ, tuy nhiên sẽ lại mỉm cười hỏi bạn, có đau không, nếu đau thì chịu đựng một chút.

Tiêu Chiến không trả lời cậu, mà duỗi tay ra chạm vào đầu cậu, đến gần ngửi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu, đó là hương hoa nhài quen thuộc, rất thơm. Anh tựa vào vai đối phương, giọng điệu mang chút tủi thân: “Em đã có người yêu rồi.”

Vương Nhất Bác không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy xấu hổ như bị bắt quả tang, chột dạ không yên. Nhưng cậu cũng không hẳn là đang yêu đương, chỉ là trong ngày họp lớp sau khi tốt nghiệp, hoa khôi lớp đã can đảm tỏ tình với cậu, cậu ở trước đám đông không dễ từ chối, chừa cho cô gái chút mặt mũi.

Tiêu Chiến lại tiếp tục nói: “Em đã nói trước đây, không cho phép tôi tìm mẹ cho em, em chỉ cần tôi là đủ.”

“... Lúc đó em vẫn còn nhỏ.” Vương Nhất Bác trong lòng một mớ hỗn độn, chỉ có thể đáp lại một cách qua loa.

Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng. Những ngón tay mảnh khảnh bóp lấy cằm cậu có vẻ hơi dùng sức, như thể tức giận, giọng nói cũng nhạt nhẽo: “Lớn rồi, cảm thấy tôi già rồi à.”

Đầu ngón tay của anh rơi trên đôi môi đỏ hồng và êm ái, cẩn thận vân vê, ngay giây tiếp theo đổi thành đôi môi của mình và áp lên đó. Vương Nhất Bác đã quen với những nụ hôn bất ngờ như vậy của anh, thậm chí hơi hé miệng một cách vụng về đáp lại.

Nụ hôn của Tiêu Chiến khiến cậu cảm thấy có chút ý loạn tình mê, thở dốc hỏi: “Tối qua anh có bỏ thuốc vào rượu không?”

Hai người nhìn nhau, Tiêu Chiến áp trán mình vào trán cậu, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn em.”

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, bị kích thích vài lần cơ thể lại mềm nhũn, để mặc Tiêu Chiến ép mình lên, lại một lần nữa xâm nhập vào cơ thể cậu.

Không biết đã qua bao ngày, cậu không có điện thoại và không có khái niệm về thời gian, chỉ nhìn mặt trời mọc và lặn bên ngoài cửa sổ. Tiêu Chiến đi làm vào ban ngày, về nhà vào buổi tối, mỗi ngày cung cấp đủ nước và thức ăn cho cậu.

Họ đêm đêm ân ái, Những ham muốn Tiêu Chiến đã đè nén nhiều năm nay giờ đây đều trút hết lên người cậu. Tuy nhiên, cậu lại không thể kìm nén được khoái cảm dâng trào trong cơ thể, hết lần này đến lần khác bị thao đến mức đạt cực khoái.

Cho đến một ngày, Tiêu Chiến không vào phòng sau khi tan làm.

Vương Nhất Bác đi đến cửa, nhưng cậu không với tới tay nắm cửa, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Chiến.
 
Trước đây, mỗi khi về nhà, Tiêu Chiến đều vào phòng âu yếm cậu một lúc, ôm cậu, hôn cậu, rồi nhẹ nhàng hỏi cậu tối nay muốn ăn gì.

Trong tình cảnh bị giam giữ này, cậu dường như không có nhiều sự phản kháng, cũng không cảm thấy những việc mà Tiêu Chiến làm là quá đáng, rốt cuộc hầu hết thời gian cậu không phản đối sự tiếp xúc như vậy.

Ngược lại, cậu cảm thấy tận đáy lòng mình đang mong đợi.

Sự bất thường hôm nay khiến cậu cảm thấy bất an.

Một lúc sau, Tiêu Chiến mới bước vào phòng, nhưng những nụ hôn và cái ôm như thường lệ đã không còn nữa. Anh cầm một chiếc chìa khóa để mở khóa, rồi cẩn thận bôi thuốc lên cổ tay của cậu.

Vương Nhất Bác ngơ ngơ ngác ngác nhìn, cuối cùng nghe thấy anh nói một không mặn không nhạt: “Em đã được tự do rồi.”

Cậu nhìn Tiêu Chiến đứng dậy rời đi, vô thức nắm lấy tay anh, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”

Tiêu Chiến nhẹ nhàng siết tay cậu, đáp: “Tôi đi chuẩn bị bữa tối cho em.”

Không có nụ hôn, không có cái ôm, cũng không hỏi cậu muốn ăn gì nữa. Vương Nhất Bác cảm thấy mình như một con thú cưng bị bỏ rơi, đầy bụng uất ức trào dâng lên tận đầu quả tim, rõ ràng cậu không phải là người dễ khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời rơi xuống.

Tiêu Chiến nhìn thấy không biết phải làm sao, ôm lấy người kia vào lòng lau đi nước mắt, giọng dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Có phải tay em đau không? Tất cả là lỗi của tôi, những ngày này tôi không tốt, đã làm những điều không hay với em.”

Vương Nhất Bác khóc không thành tiếng, nghe vậy thì lắc đầu.

"Em yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa. Em muốn làm gì, anh cũng sẽ không cản trở, trong vài ngày này... nếu em không hài lòng và muốn kiện anh, cũng được, mật khẩu thẻ của anh là ngày sinh của em, căn nhà này cũng sẽ để lại cho em." Tiêu Chiến lời lẽ nhẹ nhàng an ủi, còn người trong vòng tay thì càng bất an ôm chặt anh hơn.

Vương Nhất Bác sợ rằng Tiêu Chiến sẽ làm rõ khoảng cách như vậy, từ sự phản kháng bất chính ban đầu đến việc không thể từ chối và bị buộc phải chấp nhận sau đó, bây giờ anh càng sợ mọi thứ trở về điểm khởi đầu.

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng như thế này, từ sự phản kháng bất chính ban đầu đến việc không thể từ chối và bị buộc phải chấp nhận sau đó, bây giờ anh càng sợ mọi thứ trở về điểm khởi đầu.

Cậu sợ Tiêu Chiến sẽ rút lui, sợ rằng Tiêu Chiến sẽ lùi lại và chấp nhận phương án kém hơn.

Mèo con hoảng sợ chỉ có thể đoán xem dáng vẻ mà nam nhân thích, run rẩy ôm cổ anh, dâng môi lên, vụng về hôn môi trong khi mở từng cúc áo sơ mi của anh.

Vương Nhất Bác dùng thân dưới trơn bóng chà xát vào hông anh, cảm nhận được cự vật dần dần cương cứng nóng hổi, kéo xuống khóa quần giải phóng nó ra ngoài, chen vào giữa thịt mông đầy đặn mà cọ xát.

Tiêu Chiến ngạc nhiên trước sự chủ động của cậu, ánh mắt lướt qua một nụ cười khó đoán, rất hài lòng với con mèo nhỏ chủ động và nhiệt tình, tách hai chân trắng non mềm của cậu ra, còn ngoan ngoãn tự mình nâng chân để lộ ra miệng huyệt.

Dưới sự ẩm ướt trong vài ngày, miệng huyệt đã hơi hé mở ra, sau khi thoa chất bôi trơn, vừa xâm nhập vào lập tức dữ dội mút lấy, không lâu sau đã có thể linh hoạt ra vào với bốn ngón tay, phát ra tiếng nước òm ọp.

“Có thể rồi...” Vương Nhất Bác với đôi mắt mờ mịt sương nước, chu đôi môi đỏ hồng, nhiệt tình mời gọi: “Lão công, vào được rồi..."

Tiêu Chiến đặt dương vật đang kẹt ở lối vào, nghe vậy thì dừng lại, ánh mắt lấp lánh hỏi: "Em gọi tôi là gì?"

Vương Nhất Bác sắc mặt đỏ bừng, quay mặt sang chỗ khác, "Không có gọi gì mà..."

Côn thịt nóng bỏng chỉ nông nông cọ cọ ở miệng huyệt, làm cho huyệt thịt đã quen với việc chiều chuộng không ngừng cảm thấy trống rỗng, nhưng nam nhân lại từ chối thâm nhập toàn bộ, cứ khăng khăng đòi hỏi cậu gọi lại cái danh xưng vừa buột miệng nói ra.

“Được rồi Bảo Bảo, gọi thêm lần nữa, gọi thêm lần nữa là tôi liền vào, được không?” Tiêu Chiến vừa cọ vừa dỗ dành.

Vương Nhất Bác không cưỡng lại được sự khiêu khích của anh, nức nở gọi lại một tiếng: “Lão công... muốn lão công...”

Tiêu Chiến ánh mắt trầm xuống, đâm sâu toàn bộ vào hậu huyệt, từng cú từng cú mạnh mẽ khoan vào trong. Dục vọng vốn đã phun trào nay càng bị kích thích dữ dội hơn bởi cách xưng hô ấy.

“Bảo Bảo,” Anh vừa thao vừa hỏi, “Sau này có phải là chỉ cần lão công thôi không?”

Chân Vương Nhất Bác gác lên vai Tiêu Chiến, huyệt thịt bên dưới nuốt vào một cách sung sướng, kéo theo bọt trắng trơn tuột thấm ướt cả ga giường. Cậu vừa khóc nức nở vừa đáp: “Muốn lão công, chỉ muốn lão công, muốn hôn hôn ôm ôm, muốn lão công yêu em…”

Tiêu Chiến nghĩ, cuối cùng cũng không uổng công sức.

Mèo con được nuôi dưỡng vẫn dính lấy chủ nhân nhất, bảo bối anh luôn đặt ở đầu quả tim, đời này không thể giao cho ai khác.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro