Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUỶ SAI

Tác phẩm: 鬼差
Tác giả: huo一吨水

Vương Nhất Bác trong lúc mê mang không hiểu sao mình lại trở thành một quỷ sai, có lẽ là vì sinh thời cậu sống quá tốt bụng. Nhưng mà... Cậu sợ ma cơ mà! Cậu sợ ma thật đấy! Nước mắt lưng tròng, không biết có được đình công không đây.

Lúc này, Vương Nhất Bác đang đứng trước tòa nhà giảng dạy của một ngôi trường. Gần đây, một học sinh vì áp lực học tập quá lớn nhất thời không chịu nổi mà đã nhảy lầu tự tử từ tầng bảy, chết ngay tại chỗ. Nhưng sau khi cơn tức giận bốc đồng qua đi, cô bé lại luyến tiếc cuộc sống trần thế, sau bảy ngày đầu tiên vẫn lảng vảng quanh giảng đường nơi cô đã chết, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của những người còn sống.

Đây là tháng thứ hai Vương Nhất Bác làm quỷ sai. Với bộ đồ đen tuyền sang trọng không lòe loẹt, hoãn đái khinh cừu, cậu trông thật ngầu và đẹp trai, đúng chuẩn hình tượng Hắc Vô Thường cao quý trong miệng người phàm. Nhưng vấn đề là trong suốt tháng đầu tiên nhận chức, Vương Nhất Bác chưa câu được một hồn ma nào, điều này khiến Diêm Vương vô cùng bất mãn. Ông ta còn đe dọa rằng nếu tháng này không câu được linh hồn nào, sẽ phạt cậu đến nhà tù quỷ cung cấp thức ăn trong một tháng. Nghĩ đến cảnh đó, Vương Nhất Bác rùng mình, thật khủng khiếp! Nhưng cũng chính vì vậy mà động lực đi bắt ma của cậu lại tăng lên gấp bội.

Hắc Vô Thường tận tâm của chúng ta, dưới sự quan tâm của đồng nghiệp, đã nhận được một bữa ăn nhẹ rất dễ dàng. Đồng nghiệp của cậu nói rằng con ma ở tòa nhà giảng dạy này khi còn sống rất hiền lành, lần này không chịu rời đi chỉ vì còn lưu luyến cuộc sống ngắn ngủi của mình. Họ còn nói với Vương Nhất Bác rằng hãy giải thích khó khăn của mình cho con ma ở tòa nhà giảng dạy này, cô ấy nhất định sẽ thông cảm và đi theo cậu.

Lúc này, nguyệt hắc phong cao, đúng là thời điểm lý tưởng cho quỷ sai bắt hồn. Vương Nhất Bác nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng đầy sợ hãi không dám bước vào. Đi lang thang bên ngoài mấy chục phút, cuối cùng cậu cũng tự thuyết phục chính mình. Vừa định quay người vào trong thì trong bóng tối mịt mù, Vương Nhất Bác thấy một bóng người mặc áo trắng đang lơ lửng cách đó không xa. Sợ hãi đến mức sắp sụp đổ, Vương Nhất Bác liền hét lớn: "A! Cứu mạng! Có ma! Cứu tôi với!"

Bóng người áo trắng sững sờ một lúc, cũng theo đó mà hét lên: "A! Có ma!" Vài giây sau, bạch y chợt nhận ra có gì đó không đúng, chính mình chẳng phải là ma sao mà lại sợ? Lại qua vài giây nữa, phát hiện cũng không đúng, quan sát kỹ lại tên nhóc ngốc đối diện, mới phát hiện cậu ta đang mặc bộ đồ của Hắc Vô Thường. Trên đầu người áo trắng bay ra một sợi chỉ trắng, mười mấy giây sau, đồng chí Hắc Vô Thường đối diện vẫn tê tâm liệt phế hét ầm lên. Bạch y chịu đựng vài giây, nhịn không được nữa, lớn tiếng quát: "Em đang gọi ma à! Chẳng phải em cũng là ma sao? Em sợ cái gì chứ!"

Vừa dứt lời, đồng chí đối diện cũng im bặt, giữa hai con ma bao trùm một bầu không khí chết chóc. Qua vài giây, tên nhóc ngốc bên kia lên tiếng: "Bạch Vô Thường chào anh, tôi là Hắc vô thường, tạm biệt Bạch Vô Thường nhé." Nói xong cậu quay ngoắt người đi, xuyên qua cánh cửa sắt khóa chặt phía sau, đi lên lầu. Thấy cậu lên lầu, Bạch Vô Thường trầm ngâm, giơ tay cầm túi đựng hồn lên ngang mắt, nhìn vào bên trong thấy những linh hồn nhỏ bé đáng thương. Rồi hạ tay xuống, đứng tại chỗ bất động.

Bạch Vô Thường biết rõ tên Hắc Vô Thường ngốc nghếch kia chính là Vương Nhất Bác. Tháng trước, cậu ta không bắt được một hồn ma nào, vì thế bị Diêm Vương mắng té tát, còn bị đe dọa sẽ đưa đi giao thức ăn cho ác quỷ ở nhà tù ác quỷ. Nghe nói chuyện này đã làm cậu ta sợ đến mức hồn vía lên mây.

Khoảng nửa tiếng sau, từ trong tòa nhà giảng dạy truyền ra tiếng kêu thất thanh của một con ma nào đó: "A! Hồn ma của tôi đâu rồi! Hồn ma của tôi đâu rồi! Ưa~ ưa~" Bạch Vô Thường nhàn nhã bịt tai lại.

Ngay sau đó, Vương Nhất Bác xuất hiện trước mặt Bạch vô thường, ôm chặt lấy eo của anh: "Tiêu Chiến, Tiêu Chiến anh đừng đi, trả lại hồn ma của tôi cho tôi, ưa~ ưa~, nhất định là anh lấy rồi, trả lại cho tôi ~, ưa~ ưa~" Vương Nhất Bác khóc lóc như một kẻ bị Tiêu Chiến bỏ rơi thật thê thảm, lúc này đang uỷ uỷ khuất khuất bám chặt lấy tên sở khanh không chịu buông.

Đừng hỏi tại sao Vương Nhất Bác lại biết Tiêu Chiến, ảnh của Tiêu Chiến đã được treo ở mục "Nhân viên xuất sắc" mấy chục năm nay rồi, những việc làm xuất sắc của anh ta ngay cả một quỷ sai mới vào nghề vụng về như Vương Nhất Bác cũng đã nghe qua.

Nghe thấy Vương Nhất Bác ủy ủy khuất khuất ôm chặt mình, nức nở khóc đến mức không còn hơi để thở, Tiêu Chiến không kìm lòng được mà đáp lại: "Đừng khóc, phu quân sẽ ngay lập tức đưa em về nhà!~ À mà không~ Đừng khóc, cha sẽ ngay lập tức cho con toàn bộ gia sản!~ À mà không~ Đừng khóc! Lão công của tôi~ À mà không! À mà không!!!" Tiêu Chiến càng nói càng lộn xộn, đành phải trực tiếp ra tay.

Tiêu Chiến giơ ngón tay lên chọc vào má Vương Nhất Bác, dùng lực đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi ngực mình. Đẩy Vương Nhất Bác đứng thẳng dậy, ngón tay của Tiêu Chiến vẫn còn trên má Vương Nhất Bác, đầu ngón tay ấn vào má sữa của Vương Nhất Bác tạo thành một vết lõm. Ánh mắt Tiêu Chiến dán chặt trên khuôn mặt cậu, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc, hàng mi vẫn còn đọng nước, những giọt nước mắt làm cho hàng mi dài và dày dính lại thành một chiếc quạt nhỏ lấp lánh. Trời ơi, làm sao đây, đáng yêu quá đi mất, muốn làm cho em ấy khóc nữa. Đầu ngón tay của Tiêu Chiến như bị điện giật, nhanh chóng rút khỏi má sữa của Vương Nhất Bác. Má sữa không còn bị ấn, nhanh chóng bật trở lại vị trí ban đầu, do tốc độ quá nhanh, má sữa còn lắc lư qua lại vài cái.

"Cái đó, tôi cũng không biết hồn ma này là em muốn thu. Bây giờ tôi không nên thu cũng đã thu rồi, cũng không trả lại cho em được nữa. Tùy tiện đi, tùy tiện đi, tôi sẽ dẫn em đi thu một cái khác ở nơi khác nhé." Tiêu Chiến né tránh ánh mắt, có chút xấu hổ khi nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác, một người có tính cách cool ngầu, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, lập tức cười toe toét lộ ra dấu ngoặc nhỏ, nài nỉ Tiêu Chiến dẫn đi câu hồn. Nịnh nọt hỏi: "Bạch Vô Thường huynh đệ, xin hỏi, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu để thu hồn đây? Con ma đó có đáng yêu không? Tốt bụng hay xấu tính? Là em gái xinh đẹp hay em trai đẹp trai vậy?"

Tiêu Chiến có chút không cao hứng, ở đâu có nhiều em trai em gái như vậy chứ! "Chúng ta sẽ đến ngã tư xx, đó là một ác linh, đã gây tội ác mấy tháng nay rồi, không quỷ sai nào thu được, là lúc cướp giật gặp tai nạn chết, linh hồn không còn nguyên vẹn nữa, hôm nay chúng ta cùng đi thu nó."

Vương Nhất Bác vừa nghe nói là ác linh thì liền không đồng ý, sống chết không chịu đi cùng Tiêu Chiến, còn cố ý lén lút trốn đi. Cậu ta khóc lóc kêu gào: "Huynh đệ à! Tôi sợ lắm, anh có thể thông cảm cho tôi được không?"

Tiêu Chiến tỏ ra rất tàn nhẫn, túm chặt cổ tay Vương Nhất Bác không cho cậu đi, giọng điệu kinh phiêu phiêu nói: "Không sao đâu, chỉ là cái hồn ma đó hơi tàn tật thôi, có thể oán khí lớn hơn một chút, nhưng không phải có tôi ở đây sao? Em sợ cái gì, hôm nay ca ca sẽ giúp em thu nó." Trong lòng Tiêu Chiến đang vui vẻ nhảy nhót, xem cậu còn có muốn nghĩ đến em trai em gái nữa không, hôm nay anh sẽ cho cậu biết thế nào là đồng nghiệp nguy hiểm.

Ngã tư xx, Tiêu Chiến đi chậm rãi trên con đường này, khí chất cao nhã, quý phái vô cùng. Tại sao lại đi chậm như vậy? Bởi vì bên cạnh anh có một bàn tay đang ôm chặt lấy eo anh, sức lực lớn đến nỗi Tiêu Chiến không thể đi bình thường được.

Đi được một đoạn, Vương Nhất Bác càng đi càng cảm thấy khó chịu. "Tiêu Chiến, anh có thể đi nhanh hơn được không, con đường này đến cả tôi là một con ma còn cảm thấy tử khí trầm trầm, rồi anh đi thì đi, có thể đừng kéo áo tôi được không, tôi biết áo đen của tôi đẹp hơn áo trắng của anh, anh cũng đừng kéo như vậy, không thì chúng ta đổi cho nhau cũng được."

Tiêu Chiến nghe vậy cảm thấy Vương Nhất Bác có gì đó không ổn, tay trái giữ lấy eo Vương Nhất Bác áp cậu vào ngực mình, hơi nghiêng đầu nhìn về phía góc áo của Vương Nhất Bác. Một con ma với nửa khuôn mặt trắng bệch hung tợn đang bám vào góc áo của Vương Nhất Bác, vừa chạm mắt với Tiêu Chiến liền cười một cách ma quái, miệng há ra, một nửa cái lưỡi màu đen đỏ rơi ra ngoài.

Thấy vậy, từ hư không Tiêu Chiến rút ra thanh kiếm chém hồn của mình, một nhát chém về phía ác linh ở ngã tư. Vương Nhất Bác phát hiện ra điều bất thường, ngẩng đầu lên khỏi ngực Tiêu Chiến, vừa cúi đầu xuống thì thấy một ác linh rời khỏi góc áo choàng của mình, trước khi đi còn để lại một mẩu lưỡi đẫm máu.

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác cảm thấy như toàn thân bị xé nát ra, cùng chung một gốc rễ mà sao lại phải tương tàn như vậy. Đều là ma cả, sao lại phải dọa ma làm gì. Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, bỏ cậu lại đó, cầm kiếm đuổi theo ác linh ở ngã tư, hôm nay nhất định không thể tha cho nó!

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đi rồi, toàn bộ linh hồn bối rối, tay chân luống cuống, vội vàng đuổi theo, sợ Tiêu Chiến bỏ rơi mình. Tiêu Chiến đang kịch liệt giao chiến với ác linh ở ngã tư đường, ngăn không cho ác linh đến gần Vương Nhất Bác. Sau nhiều hiệp đấu, cuối cùng anh cũng chế ngự được ác linh. "Vương Nhất Bác, mau đưa túi bắt hồn cho tôi." Thấy ác linh đã bị khống chế, Vương Nhất Bác lại trở thành anh hùng rơm, lắc mông lon ton chạy tới đưa túi bắt hồn cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác dùng lòng bàn tay bịt kín mắt, chỉ chừa một khe nhỏ xíu để lén nhìn ác linh xấu xí dần biến mất vào túi bắt hồn. Sau đó, lập tức giả bộ ra vẻ cao ngạo, nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt tán thưởng, chỉ thiếu điều nói ra câu "Con đã tiến bộ rồi đấy" năm chữ lớn sáng chói.

Tiêu Chiến thấy bộ dạng kiêu ngạo của Vương Nhất Bác, bỗng dưng rất muốn trêu chọc cậu. Giả vờ bày ra bộ dạng 'đến lượt cậu rồi', "Vương Nhất Bác. Tôi đã bắt được một con rồi, còn con kia giao cho em, cố lên nhé, tôi tin em làm được." Vương Nhất Bác nghe xong, toàn bộ linh hồn cứng đờ, giống như một con rối gỗ. Chẳng mấy chốc, toàn bộ linh hồn bám chặt lấy lưng Tiêu Chiến, cơ thể run rẩy không ngừng. Thấy vậy, Tiêu Chiến cảm thấy có chút áy náy. Anh biết rõ cậu rất sợ ma, vậy mà còn cố ý trêu chọc. Nhưng một quỷ sai làm sao có thể sợ ma được chứ? Tiêu Chiến thở dài, đặt tay lên lưng nhẹ nhàng xoa dịu cậu, sợ cậu ngã tay còn lại đỡ lấy mông cậu.

"Không sao đâu, ở đây không còn con ma nào khác ngoài chúng ta nữa. Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em. Mau xuống đi, tôi đưa em về nhà." Tiêu Chiến thì thầm bên tai Vương Nhất Bác với ngữ khí dịu dàng, dần dần, Vương Nhất Bác không còn sợ hãi nữa, cậu vòng tay qua cổ Tiêu Chiến, hai đôi mắt đẹp nhìn nhau. Một lúc sau, tai Vương Nhất Bác đỏ ửng từ trong ra ngoài. Tiêu Chiến thật đẹp trai, lại còn ôn nhu nữa, nếu tất cả ma quỷ đều tốt bụng như anh thì ai mà dám sợ. Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến cẩn thận vuốt ve lưng Vương Nhất Bác, cố gắng trấn an cậu, cả hai đều không nói gì. Con đường trở về thật yên tĩnh, giống như một cặp tiêu tình nhân đang hẹn hò trong một khu rừng nhỏ sau trường vậy, mơ hồ lại đẹp đẽ.

Vương Nhất Bác như nghe thấy rõ nhịp tim mình đập dồn dập, không tự chủ được mà vùi đầu sâu hơn vào hõm cổ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng không phản ứng gì, để mặc cậu ôm mình. Trong góc khuất mà Vương Nhất Bác không nhìn thấy, khóe miệng Tiêu Chiến khẽ cong lên mỉm cười, đôi mắt cười rộ ra như một chiếc cầu vồng cong cong .

Tiêu Chiến hỏi: "Trời sắp sáng rồi, tôi đưa em về nhé? Dù ánh nắng mặt trời không ảnh hưởng nhiều đến chúng ta, nhưng phơi nắng quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe đâu, giống như hút thuốc ấy ~ tôi đưa em về nhà nhé." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác như dỗ dành một đứa trẻ. Vương Nhất Bác ỉu xìu đáp: "Ừm."

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về nhà. Địa ngục tối om, hôm nay Vương Nhất Bác thật xui xẻo, không hiểu sao lại gặp phải rất nhiều hồn ma da hình đa dạng, cả hồn ma nguyên vẹn lẫn hồn ma không nguyên vẹn. Cậu sợ hãi đến mức không dám buông tay Tiêu Chiến suốt cả quãng đường. Khi đến nhà, Vương Nhất Bác vội vàng mở cửa rồi rụt vào trong, quên cả đóng cửa và nói tạm biết Tiêu Chiến. Vì vậy, Tiêu Chiến rất tự nhiên đi theo Vương Nhất Bác vào nhà còn chu đáo khóa cửa lại.

Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng trên sofa, đang cầm ly nước uống nỗ lực xoa dịu cú sốc đầu đời. Tiêu Chiến cũng bước đến, lấy ly nước của Vương Nhất Bác rồi nâng mặt cậu lên đối mặt với mình, thỉnh thoảng còn chọc vào má sữa của cậu. Mỗi lần bị chọc, đôi môi hồng hào như rau câu của Vương Nhất Bác lại phồng lên khi bị chọc vào má sữa.

"Tôi có thể hôn em được không?" Tiêu Chiến áp sát vào Vương Nhất Bác.

Đại não Vương Nhất Bác trống rỗng, không biết phải phản ứng thế nào, không biết làm gì chỉ gật đầu lia lịa.

Nhận được sự đồng ý của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nói hai lời mà hôn lên đôi môi hồng hào của cậu, đôi môi quyện vào nhau với đôi môi của tiểu khả ái. Vừa hôn anh vừa cắn một ngụm vào môi Vương Nhất Bác. Ăn đau, Vương Nhất Bác hơi hé miệng, Tiêu Chiến liền đuổi theo, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào khoang miệng cậu. Vương Nhất Bác có chút ngại ngùng muốn rút lui, Tiêu Chiến thong thả đuổi theo, thỉnh thoảng liếm láp một cái, thỉnh thoảng lại cắn một miếng khi thấy Vương Nhất Bác gấp gáp muốn đẩy anh ra.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới buông Vương Nhất Bác ra, nhưng vẫn đặt tay trên vai cậu. Khi đôi môi tách ra, có một chất lỏng chảy ra từ khóe miệng trượt xuống cằm Vương Nhất Bác. Thấy vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bật cười, trong mắt như có một cái móc câu kéo lấy Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ngã xuống sofa, tay phải nán lại ở eo và bụng dưới của cậu. Nhìn gương mặt ửng hồng của Vương Nhất Bác, anh chậm rãi hỏi: "Tôi có thể cởi quần áo của em được không?"

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro