Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NẾU EM BIẾN THÀNH HỒI ỨC

❗️ Tất cả nội dung đều là hư cấu vui lòng không áp dụng lên đời thực.

"Tổ quốc mượn em từ anh, nhưng liệu có ai trả lại cho anh một Vương Nhất Bác nguyên vẹn như ngày em ra đi?"

Mùa thu năm 1944, trong bối cảnh chiến tranh thế giới thứ hai đang lan rộng khắp Châu Âu, hai người đàn ông trẻ tuổi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, gặp nhau ở một vùng đất xa lạ, giữa những tiếng bom đạn và khói lửa.

Tiêu Chiến là một sĩ quan chỉ huy quân đội, từng là bác sĩ tại một bệnh viện lớn ở thành phố trước khi bị gọi nhập ngũ. Dù đã chuyển từ công việc cứu người sang chỉ huy trên chiến trường, Tiêu Chiến vẫn không thể từ bỏ bản năng chăm sóc và bảo vệ người khác của mình. Đôi mắt sâu thẳm của anh, luôn ẩn chứa sự nhiệt huyết cùng nỗi đau không bao giờ tắt, đã chứng kiến quá nhiều mất mát. Tuy nhiên, anh vẫn giữ lại chút hy vọng le lói trong những đêm dài không ngủ, hy vọng rằng một ngày nào đó, cuộc chiến này sẽ chấm dứt.

Vương Nhất Bác là một lính bộ binh trẻ tuổi, mới bước vào chiến trường không lâu nhưng đã sớm cảm nhận được sự khốc liệt của cuộc chiến. Từng ngày, cậu phải đối mặt với cái chết và sự tàn phá không ngừng nghỉ. Đôi mắt sáng rực trong trẻo của thiếu niên 18 tuổi, dù luôn rực cháy niềm tin, cũng dần dần bị che lấp bởi bóng tối của chiến tranh. Nhưng trong sâu thẳm, trái tim cậu vẫn tràn đầy nhiệt huyết và lòng trung thành.

Họ gặp nhau lần đầu khi Vương Nhất Bác đến báo danh. Dưới bầu trời xám xịt, cậu bước vào khu vực tổ chức, nơi các lính mới đang xếp hàng chờ đợi để được phân công. Cảnh vật xung quanh là những chiếc lều dã chiến đơn sơ, với những bóng dáng lính bận rộn và âm thanh của những chỉ huy đang la hét để duy trì trật tự.

Tiêu Chiến đứng trên bục cao, chỉ huy cuộc tiếp nhận quân mới. Với vẻ ngoài nghiêm nghị và lạnh lùng, anh điều phối từng bước của quy trình báo danh.

Khi Vương Nhất Bác tiến đến trước mặt Tiêu Chiến, đôi mắt anh hướng về phía cậu. Vẻ mặt của Tiêu Chiến không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên nét nghiêm nghị. Nhưng ngay khi ánh mắt anh chạm phải Vương Nhất Bác, một tia dao động khó diễn tả chợt lóe lên trong đôi mắt ấy. Trong khoảnh khắc đó, sự nghiêm khắc của Tiêu Chiến dường như bị lung lay, như thể ánh mắt của Vương Nhất Bác đã kéo anh trở về một thế giới khác - một thế giới nơi có ánh sáng và sự trong sáng, nơi mà anh đã từng tin tưởng trước khi chiến tranh tàn phá mọi thứ.

Vương Nhất Bác, với đôi mắt trong trẻo và đầy nhiệt huyết, không nhận thấy sự dao động đó, chỉ tập trung vào việc báo danh. Cậu đứng nghiêm, đôi mắt mở rộng, sẵn sàng chờ đợi sự phân công. Nhưng trong giây phút giao tiếp đó, có một cảm giác kỳ lạ, gần như vô hình xông vào trái tim cậu, khiến cậu vô thức nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến và nhận ra anh đang thất thần.

Vương Nhất Bác ho khan một tiếng.

"Chỉ huy trưởng."

Giọng nói Vương Nhất Bác kéo tiêu chiến ra khỏi mớ cảm xúc rối rắm hoang đường. Anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm nghị của mình, nhưng dấu vết của sự dao động ấy vẫn còn lẩn khuất trong ánh mắt anh, như một vết xước nhỏ trên lớp vỏ cứng cáp.

"Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng có chút nhạt nhòa hơn thường lệ. "Cậu sẽ được phân công vào tiểu đội của tôi. Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ sắp tới."

Vương Nhất Bác gật đầu, cảm nhận được một điều gì đó từ sự tiếp xúc ấy, nhưng không thể xác định rõ ràng. Cậu chỉ đơn giản cảm ơn rồi rời khỏi khu vực báo danh, không biết rằng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này đã đặt dấu ấn sâu đậm trong tâm trí của Tiêu Chiến, và sẽ ảnh hưởng đến những quyết định và cảm xúc của anh trong những tháng ngày sắp tới.

Sau khi Vương Nhất Bác gia nhập tiểu đội của Tiêu Chiến, cả hai bắt đầu quen thuộc với nhau qua những cuộc trò chuyện ngắn ngủi và những nhiệm vụ chung. Mặc dù chiến tranh không cho phép họ có nhiều thời gian riêng tư, nhưng giữa những giờ phút tạm ngừng giữa các trận chiến, một mối liên kết vô hình đã dần hình thành.

Tiêu Chiến, mặc dù bận rộn với vai trò của một sĩ quan chỉ huy trưởng, luôn để ý đến từng động thái của Vương Nhất Bác. Anh đã chứng kiến sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cậu trong từng nhiệm vụ, cảm nhận được sự can đảm và lòng trung thành của cậu. Một cách âm thầm, Tiêu Chiến đã trở nên đặc biệt quan tâm đến Vương Nhất Bác hơn những người khác, điều này không chỉ vì cậu là một lính trẻ tuổi mới vào nghề mà còn vì một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời.

Sự quan tâm đó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết trong một trận chiến khốc liệt. Trong một đợt tấn công bất ngờ của kẻ thù, Vương Nhất Bác đã bị trúng đạn và bị thương nặng ở chân. Mặc dù có các bác sĩ quân đội và y tá sẵn sàng chăm sóc các binh lính bị thương, Tiêu Chiến đã quyết định đích thân tham gia vào công việc chăm sóc Vương Nhất Bác.

Khi trận chiến tạm lắng, Tiêu Chiến ngay lập tức đến bên Vương Nhất Bác, người đang nằm trên mặt đất, gương mặt nhăn nhó rỉ đầy mồ hôi vì cơn đau dữ dội. Tiêu Chiến vội vàng quỳ xuống bên cạnh cậu, bỏ qua tất cả sự nghiêm túc quy củ thường lệ của mình, để lộ ra một vẻ mặt đầy lo lắng.

"Nhất Bác, em có sao không?"

Vương Nhất Bác, mắt nhắm lại vì cơn đau, mỉm cười yếu ớt khi cảm nhận được sự hiện diện của Tiêu Chiến. "Chỉ huy trưởng, tôi... không sao đâu."

Tiêu Chiến không đáp lại, thay vào đó, anh nhanh chóng kiểm tra vết thương của Vương Nhất Bác. Anh lấy ra bộ dụng cụ y tế từ túi của mình, đôi tay cẩn thận lướt qua vết thương. Dù đã có các bác sĩ quân đội ở đó, Tiêu Chiến vẫn muốn đảm bảo rằng Vương Nhất Bác nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

"Đừng cử động," Tiêu Chiến nhắc nhở, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy lực "Tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu."

Trong khi băng bó và làm sạch vết thương, Tiêu Chiến cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của Vương Nhất Bác kiềm nén đau đớn trong ánh mắt cậu. Động tác càng trở nên dịu dàng hơn. Các đồng đội và bác sĩ gần đó nhìn thấy cũng bị vả cho hồn phách lên mây không ngừng chỉ huy trưởng uy nghiêm đầu đội trời chân đạp đất chưa từng dao động trước bất kỳ sự kiện gì hiện tại lại vì một cái nhíu mày của người kia mà gấp đến nỗi trán rịn đầy mồ hôi.

Vương Nhất Bác, cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của Tiêu Chiến, mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn, chỉ huy trưởng. Tôi sẽ cố gắng không làm phiền thêm nữa."

Tiêu Chiến gật đầu, cảm thấy có chút khó chịu vô cớ " Không cần cảm ơn, nghỉ ngơi thật tốt là đã báo đáp tôi rồi."

Mối quan hệ giữa họ, mặc dù không thể hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người, đã được củng cố thêm qua những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa trong hoàn cảnh khắc nghiệt của chiến tranh. Những hành động chăm sóc và quan tâm này không chỉ giúp Vương Nhất Bác hồi phục về thể chất mà còn tạo nên một sự kết nối sâu sắc, không thể diễn tả bằng lời.

Cũng sau lần đó, cả hai bắt đầu nhận thấy có một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần nhau hơn.

Những lần trò chuyện trong đêm khuya, khi chiến tranh tạm ngừng vì màn đêm u tối, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lặng lẽ ngồi cạnh nhau. Ban đầu bởi vì thân phận nên Vương Nhất Bác vẫn còn tỏ ra xa cách với Tiêu Chiến, nhưng cứ qua vài lần như thế hai người dường như đã không còn khoảng cách nào nữa. Vương Nhất Bác cũng dần nhận ra ngoài vỏ bọc cứng ngắc, lãnh đạm là một tâm hồn yếu đuối đôi khi cũng thật sự sợ hãi trước sinh ly tử biệt của anh.

Họ ngồi cạnh nhau chia sẻ về cuộc sống trước khi đến chiến trường. Họ nói về những ước mơ còn dang dở, về gia đình, và cả những nỗi sợ hãi âm thầm ẩn giấu trong lòng. Mỗi câu chuyện, mỗi lời thổ lộ dường như xoa dịu phần nào nỗi đau và cô độc mà chiến tranh đã in hằn trong tim họ.

"Trước đây anh từng nghĩ," Tiêu Chiến trầm ngâm, đối diện với Vương nhất bác anh hoàn toàn bỏ xuống lớp mặt nạ của mình "Khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ lập gia đình, sống một cuộc đời bình dị như bao người, lấy vợ sinh con."

"Vậy còn bây giờ?" Nhất Bác hỏi, đôi mắt vẫn luôn dõi theo từng cảm xúc của Tiêu Chiến, có chút hụt hẫng.

Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất vẫn tràn đầy năng lượng đột nhiên cuối đầu, giọng trùng xuống, tay khẽ chạm vào khuôn mặt cậu, nụ cười thoáng hiện lên khóe mắt "Bây giờ, anh chỉ mong người mà anh yêu thương nhất, có thể bình an ở cạnh anh mỗi ngày, từng phút từng giây... Vậy là đủ để anh mãn nguyện rồi."

Dần dà, tình cảm của họ trở nên sâu đậm hơn, không chỉ là tình đồng đội, mà còn là một thứ gì đó thiêng liêng và mãnh liệt hơn. Nhưng cả hai đều hiểu rằng, trong thời kỳ chiến tranh, tình yêu của họ không chỉ đơn thuần là một mối tình ngang trái, mà còn là một điều cấm kỵ. Họ biết rằng bất kỳ ai phát hiện ra mối quan hệ này, cả hai sẽ bị trừng phạt nặng nề.

Mỗi ngày trôi qua, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều cố gắng tận dụng từng giây phút hiếm hoi bên nhau. Mặc dù họ luôn phải cẩn trọng, tránh để lộ mối quan hệ này, nhưng sự căng thẳng của chiến trường lại khiến họ càng trân trọng những khoảnh khắc ngắn ngủi đó hơn bao giờ hết.

Một đêm, khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng bước vào phòng y tế nơi Vương Nhất Bác đang nằm dưỡng thương. Hôm nay cậu lại tiếp tục bị thương, thời điểm nhìn thấy Vương Nhất Bác được đồng đội khiên vào, máu nhuộm đỏ một mảng lớn phía trên, Tiêu Chiến tưởng chừng như không thể thở nổi, may mắn là không trúng tim, viên đạn chỉ găm vào bả vai trái, cũng không quá sâu gây ảnh hưởng đến các cơ, sau khi lấy ra chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Bọn họ đều là quân nhân khả năng hồi phục cũng nhanh hơn người khác.

Anh ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác, giờ đây trông mệt mỏi hơn bao giờ hết.

"Em đã nói là anh không cần phải đến thăm em mỗi đêm rồi mà." Vương Nhất Bác thì thầm, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt.

"Anh biết." Tiêu Chiến khẽ đáp, bàn tay dịu dạng miết nhẹ lên vết sẹo còn chưa lành hẳn bên thái dương, trái tim lại như bị bóp nghẹt, lo lắng cùng nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó, Vương Nhất Bác sẽ không trở về.

"Hôm nay không cùng em ra trận, anh không thể không lo lắng cho em. Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em vẫn ổn."

"Em vẫn ổn mà." Vương Nhất Bác nói, ánh mắt đầy sự kiên định, nhưng lại ẩn chứa một nỗi niềm khó diễn tả.

"Anh cũng phải giữ sức khỏe của mình nữa. Anh đã vất vả nhiều rồi, chỉ huy trưởng." Ba từ chỉ huy trưởng cậu cố tình nhấn mạnh, mang theo ý vị trêu chọc.

Tiêu Chiến bật cười, nhưng nụ cười ấy không che giấu được nỗi bi thương trong lòng "Em biết không, Nhất Bác? Mỗi ngày, anh đều cầu nguyện rằng em sẽ sống sót, rằng chúng ta sẽ cùng nhau trở về sau chiến tranh. Nhưng anh sợ... sợ rằng sẽ có một ngày, anh không còn được nhìn thấy em nữa."

"Em cũng sợ," Vương Nhất Bác thở dài, dựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh, cọ cọ "Nhưng em tin rằng chỉ cần chúng ta yêu nhau, dù bất cứ đâu chúng ta sẽ tìm thấy nhau."

Tiêu Chiến im lặng, đôi mắt anh mờ đi bởi một tầng sương nước. Tiêu Chiến vốn dĩ không phải người hay khóc, một chỉ huy trưởng như anh sao lại có thể dễ dàng rơi nước mắt, nhưng có lẽ khi thật lòng yêu một ai đó chúng ta thường trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, lo được lo mất.

Anh không muốn khóc trước mặt Vương Nhất Bác, nhưng nỗi sợ hãi, sự bất lực trước chiến tranh, và tình yêu sâu đậm mà anh dành cho người thiếu niên này, tất cả hòa quyện lại, như một ngọn núi lửa ẩn mình dưới đáy đại dương, không biết lúc nào sẽ phun trào thiêu đốt tất cả.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lỏm chỏm trên đầu Vương Nhất Bác, đưa mũi hít một ngụm hương bạc hà thoang thoảng.

"Vương Nhất Bác, anh yêu em. Dù có chuyện gì xảy ra, hứa với anh, chúng ta cùng đồng cam cộng khổ, đừng bỏ anh lại một mình được không?" Giọng anh khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.

"Chiến ca, chúng ta không có quyền lựa chọn, em muốn bảo vệ tổ quốc," Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến, trong con ngươi màu nâu sẫm lấp lánh thủy quang, đôi môi như có như không lướt qua trên má anh, nhỏ giọng nói "Vì tổ quốc có anh."

Tiêu Chiến đau lòng khi nhìn vào ánh mắt ướt sũng của cậu, càng siết chặt vòng tay ôm lấy Vương Nhất Bác, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim của đối phương dưới tai mình. Đó là âm thanh duy nhất khiến anh cảm thấy yên bình trong thế giới đầy hỗn loạn này, "Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta bảo vệ lẫn nhau."

Có lẽ hơi ích kỷ, nhưng ngay lúc này thật sâu trong lòng Tiêu Chiến lại nghĩ so với tổ quốc anh lại một lòng muốn bảo vệ em hơn. Tất nhiên suy nghĩ này chỉ là thoáng qua và anh cũng không nói cho Vương Nhất Bác biết.

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu trong lòng anh, dù biết rằng lời hứa là một thứ rất xa vời trong khói lửa chiến tranh. Nhưng cậu vẫn hy vọng, một niềm hy vọng mong manh rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua cơn bão táp này. Hay chí ít cậu cũng có thể bảo vệ được anh.

Những đêm sau đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục gặp nhau lén lút trong phòng nghỉ riêng của anh. Họ thì thầm với nhau những lời yêu thương, những câu chuyện về tương lai mà họ mong ước. Họ vẽ ra những giấc mơ về một ngôi nhà nhỏ nơi vùng quê yên bình, nơi họ sẽ sống cùng nhau sau khi chiến tranh kết thúc, nơi không còn bom đạn, chỉ có tiếng cười và hạnh phúc.

Nhưng chiến tranh vẫn tiếp diễn và sự tàn khốc của nó ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Một ngày nọ, Tiêu Chiến được tin từ đơn vị chủ chốt muốn anh điều Vương Nhất Bác đến một khu vực cách xa trại dã chiến của họ, là một nơi thâm sơn cùng cốc, nguy hiểm hơn rất nhiều, nơi mà khả năng sống sót trở về là rất mong manh. Trái tim anh thắt lại, nhưng thân là chỉ huy trưởng anh không thể làm gì khác được ngoài việc chính tay phê duyệt đẩy người anh yêu vào chỗ chết.

Đêm trước khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến tìm đến cậu lần cuối. Anh lặng lẽ bước vào căn phòng nhỏ nơi Vương Nhất Bác đang chuẩn bị hành lý. Anh đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thấy cậu đang thu xếp từng món đồ vào ba lô, mỗi động tác đều chậm rãi và có phần nặng nề.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến khẽ gọi, giọng anh đầy sự kiềm nén.

Nhất Bác ngẩng lên, đôi mắt cậu chạm vào ánh nhìn của Tiêu Chiến. Trong khoảnh khắc đó, cả hai như hiểu rằng không cần nói lời nào nữa, tất cả đã quá rõ ràng. Chiến tranh không chỉ cướp đi mạng sống, mà còn lấy đi những khoảnh khắc mà họ đáng lẽ ra phải có bên nhau.

Tiêu Chiến bước vào phòng, khép cửa lại phía sau. Anh tiến đến gần Nhất Bác, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai cậu, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong cơ thể của cả hai.

"Anh đã nói là anh sẽ đợi em trở về, nhưng...," Tiêu Chiến ngập ngừng, mắt anh dường như không thể rời khỏi khuôn mặt của Vương Nhất Bác. "Anh không muốn để lại bất cứ điều gì hối tiếc."

Vương Nhất Bác khẽ cong môi, vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt nhưng tràn đầy yêu thương, "Em cũng vậy, Chiến ca. Em không muốn ra đi mà chưa nói hết những điều trong lòng."

Và rồi, cơn sóng lớn ập đến sau mặt biển phẳng lặng, Tiêu Chiến tiến đến gần hơn, đặt môi mình lên môi Vương Nhất Bác. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, một nụ hôn đầy cảm xúc, vừa dịu dàng nhưng cũng mãnh liệt, như thể cả hai đang cố gắng giữ lấy nhau giữa cơn bão của cuộc đời.

Vương Nhất Bác đáp lại nụ hôn của Tiêu Chiến, tay cậu vòng qua eo người yêu, kéo Tiêu Chiến lại gần hơn. Cả hai hòa quyện trong sự đam mê, trong nỗi sợ hãi và tình yêu sâu đậm mà họ đã kìm nén quá lâu. Môi họ quấn quýt, hơi thở gấp gáp, từng nhịp tim đập mạnh mẽ, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tâm trí.

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác lùi dần về phía giường, đè lên người cậu, đôi mắt không một giây nào rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn dù cho có trải qua phong ba bão táp vẫn mang dáng vẻ thiếu niên mềm mại đầy sức sống.

Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, Tiêu Chiến cố lưu lại từng đường nét trên khuôn mặt Vương Nhất Bác - từ đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm, sống mũi cao thẳng đến đôi môi mà anh vừa hôn lên, tất cả đều khiến anh cảm thấy trái tim mình tan chảy.

"Anh yêu em, cún con." Tiêu Chiến thì thầm, đôi tay anh bắt đầu lướt nhẹ trên cơ thể của Vương Nhất Bác, như muốn khắc ghi từng chi tiết vào tâm trí.

"Em cũng yêu anh, Chiến ca." Vương Nhất Bác đáp lại, đôi tay cậu vuốt ve gương mặt người mình yêu, đôi mắt thụy phượng đỏ ngầu luôn mang vẻ ướt át lúc này lại càng thêm mị hoặc làm trái tim Vương Nhất Bác đập càng nhanh.

Môi họ lại lần nữa tìm đến nhau, lần này là nụ hôn đầy đam mê và khao khát. Đêm đó, họ đã trao cho nhau tất cả. Cả hai hòa quyện trong cuộc ân ái mãnh liệt, mỗi cái chạm, mỗi cái vuốt ve đều mang theo một lời hứa thầm lặng rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn thuộc về nhau.

Tiêu Chiến cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của Vương Nhất Bác dưới lòng ngực mình, và anh biết rằng đây là khoảnh khắc mà anh sẽ mang theo suốt cuộc đời. Đó không chỉ là sự kết nối thể xác, mà là sự hòa quyện của hai linh hồn, trong một thế giới mà chiến tranh đang tàn phá mọi thứ.

"Vương Nhất Bác, dù hiện tại hay tương lai, dù ở bất cứ đâu em đều là của anh." Tiêu Chiến nói giữa những nụ hôn cuồng nhiệt, giọng anh trầm thấp mang theo dục vọng và tình yêu điên cuồng muốn chiếm hữu.

"Vương Nhất Bác là của Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác rên rỉ đáp lại anh bằng chất giọng nhuộm đầy khoái cảm.

Sau khi tình triều qua đi, cả hai nằm bên nhau, Vương Nhất Bác nằm trong vòng tay của Tiêu Chiến, cảm nhận được hơi ấm của người yêu, một cảm giác mà cậu biết rằng có thể sẽ lần cuối cùng.

Khi bình minh ló rạng, Tiêu Chiến biết rằng khoảnh khắc chia xa đã đến. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng rời khỏi giường, chuẩn bị đồ đạc để lên đường xuất trận.

Tiêu Chiến ngồi bật dậy, kéo Vương Nhất Bác trở lại trong lòng ngực. Vì anh biết rằng một khi bước ra khỏi cánh cửa này anh không có tư cách để ôm cậu vào lòng. Vòng tay anh siết chặt đến mức như muốn khảm cả linh hồn cậu vào trong xương tủy, để cậu chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh anh.

Bầu trời u ám của một buổi sáng mùa đông càng khiến không khí thêm phần nặng nề. Tiêu Chiến đứng trước cổng trại, đôi mắt dõi theo từng chuyển động của đoàn quân chuẩn bị lên đường. Trái tim như bị cứa ra trăm mảnh bởi nỗi đau mà chỉ những người yêu nhau nhưng sắp phải chia ly mới có thể hiểu được.

Những bước chân của Vương Nhất Bác vang lên chậm rãi trên nền đất ẩm ướt, mỗi bước đi như từng nhịp đập của trái tim Tiêu Chiến, nặng nề và đau đớn.

Nhất Bác khoác trên vai chiếc ba lô quân dụng cũ kỹ, khuôn mặt vì thiếu ngủ có đôi chút mệt mỏi, nhưng không che lấp được sự kiên định, cùng khí thế chiến đấu dâng trào, đôi mắt trong trẻo lúc này lại mang một nỗi buồn sâu thẳm. Cậu rất muốn khóc nhưng lại không thể để anh lúc này lại nhìn thấy cậu rơi nước mắt.

Tiêu Chiến đứng lặng lẽ ở một bên, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết của người mình yêu: Từ chiếc mũ lưỡi trai xanh đã sờn, đến đôi vai rộng luôn là điểm tựa vững chắc cho anh trong những đêm dài lạnh giá. Anh biết rằng khi bước lên chuyến tàu kia, Vương Nhất Bác sẽ rời xa anh đến một nơi mà chiến tranh sẽ cướp đi mọi thứ, kể cả những giấc mơ giản đơn nhất.

Vương Nhất Bác tiến lại gần Tiêu Chiến, dừng lại trước mặt anh, cả hai nhìn vào mắt nhau trong sự im lặng đầy bi thảm của chia ly. Không ai trong hai người dám mở lời, vì họ biết rằng một khi lời chia tay được thốt ra, nó sẽ mang theo nỗi đau không thể nói thành lời.

Tiêu Chiến cố gắng giữ cho giọng mình không rung khi anh cất tiếng, "Em... em nhớ giữ gìn sức khỏe. Hãy bảo trọng."

Vương Nhất Bác nhìn sâu vào mắt Tiêu Chiến, đôi mắt đã từng rực cháy niềm tin giờ đây phủ một lớp sương mờ, nhằm che đi nỗi tuyệt vọng. Cậu không thể nói nhiều, vì mỗi lời nói ra đều như lưỡi dao cắt vào trái tim "Anh cũng vậy, hãy chờ em."

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, đôi tay khong tự chủ muốn ôm lấy cậu, nhưng đành dừng lại đặt lên vai cậu.

"Đồng chí Vương Nhất Bác, cố lên."

Vương Nhất Bác làm động tác nghe hiệu lệnh, hô to một tiếng "Rõ."

Nhưng cả hai đều biết rằng chiến tranh không phải chỗ cho những lời hứa hẹn rằng ai đó sẽ trở về. Tiêu Chiến cảm thấy đôi tay mình run rẩy, bả vai Vương Nhất Bác cũng rung lên từng hồi. Hơi ấm từ làn da cậu vẫn còn đó, nhưng nỗi sợ mất đi người mình yêu thương nhất đã bắt đầu len lỏi vào từng nhịp thở, khiến anh cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Ga tàu cách đó không xa vang lên tiếng còi dài, báo hiệu rằng thời gian của họ sắp cạn kiệt. Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến lần cuối cùng, trước khi cậu quay đi, bước nhanh hơn về phía đoàn quân đang xếp hàng lên tàu, giọt nước mắt cố gắng kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.

Mỗi bước đi của Vương Nhất Bác như mang theo một phần linh hồn của Tiêu Chiến, để lại trong anh một nỗi trống rỗng vô hạn.

Tiêu Chiến đứng đó, nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác mỗi lúc một xa dần, đôi mắt đỏ hoe nhưng anh lại không để nước mắt rơi. Anh muốn Vương Nhất Bác thấy rằng anh cũng kiên cường như cậu vậy.

Đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh, tiếng còi tàu rít lên, xé toang không gian yên tĩnh của buổi sớm. Tiêu Chiến biết rằng đây có thể là lần cuối cùng anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, nỗi đau ấy như cơn sóng dữ cuốn phăng đi mọi thứ, để lại anh một mình giữa mênh mông của niềm hy vọng mỏng manh về ngày mai sẽ tươi sáng.

Khi đoàn tàu dần khuất bóng, Tiêu Chiến cuối cùng cũng không thể kiềm nén được nữa, nước mắt anh tuôn trào như thác vỡ. Anh muốn hét lên, muốn chạy theo, nhưng đôi chân dường như đã đông cứng lại, không thể nhấc nổi. Chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng, và trái tim tan nát trong lồng ngực.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến thì thầm, như gọi tên một giấc mơ đã mãi mãi trôi xa. "Xin em, nhất định phải trở về..."

Những ngày sau đó, Tiêu Chiến vẫn tiếp tục công việc của mình ở đơn vị, nhưng không đêm nào anh không nghĩ về thiếu niên mà anh yêu thương. Anh luôn cầu nguyện cho Vương Nhất Bác được an toàn, mong rằng lời hứa trở về sẽ trở thành hiện thực.

Sau hơn một tháng Vương Nhất Bác rời đi họ vẫn liên tục gửi thư cho nhau, mỗi dòng chữ đều chứa đựng tình yêu và nỗi nhớ nhung không gì tả siết.

Nhưng chiến tranh không bao giờ là nơi cho những câu chuyện tình yêu có cái kết hạnh phúc.

Một ngày nào đó Tiêu Chiến không còn nhận được bất kỳ thư hồi âm nào từ Vương Nhất Bác, nỗi sợ hãi sâu thẳm bắt đầu xâm chiếm trái tim anh. Nhưng anh không cách nào đến được nơi Vương Nhất Bác đang đóng quân. Chờ đợi đối với anh không đáng sợ, nhưng không biết phải chờ cho đến bao giờ mới là cơn ác mộng kinh hoàng nhất khi anh thậm chí còn không biết người kia còn sống hay đã chết.

Cuối cùng vào một đêm cuối đông anh cũng đã chờ được thư hồi âm từ người kia. Như Tiêu Chiến thà cứ mãi đợi chờ trong vô vọng cũng không muốn nhận được bức thư này.

Lá thư nhàu nát, dính máu, được viết bằng nét chữ run rẩy, nhưng ẩn chứa đâu đó là những tâm tình không thể nào diễn tả hết:

"Chiến ca. Nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn trên cõi đời này nữa. Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng, chờ đợi em, em không muốn anh phải đau khổ thêm nữa, em hiểu cảm giác chờ đợi một người trông vô vọng khổ sở thế nào, em nợ tổ quốc một sinh mệnh, cuối cùng em đã trả được rồi, em nợ anh một tình yêu, nếu có kiếp sau em sẽ đền lại cho anh. Chiến ca, em từng nói em muốn bảo vệ tổ quốc vì tổ quốc có anh, nên anh nhất định phải sống tốt và xin anh hãy quên em đi.

Nhất Bác."

Theo tin tức từ những đồng đội may mắn còn sống sót của cậu, trong một trận chiến ác liệt, đoàn quân của Vương Nhất Bác bị phục kích, một số người khác và cậu đều bị bắt làm tù binh.

Vương Nhất Bác sớm đã có dự liệu, lần này xuất trận khẳng định lành ít dữ nhiều, nên trước giây phút bị bắt đi cậu đã dũng cảm đứng ra đánh lạc hướng giúp một đồng đội chạy thoát, nhờ cậy người này nếu cậu không thể trở về hãy mang bức thư mà cậu giấu dưới chân đèn dầu mang đến cho chỉ huy trưởng Tiêu.

Trái tim Tiêu Chiến như vỡ vụn, nỗi đau đớn tột cùng như xé nát thân xác lẫn linh hồn anh, anh biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ là anh vẫn luôn nuôi hy vọng, vẫn tin vào một ngày mai trời quang mây tạnh anh sẽ lại được nắm tay người anh yêu, không cần quá phô trương chỉ cần sớm tối có nhau, nắm tay bình yên trải qua một đời. Nhưng thực tại của chiến tranh vẫn luôn tàn khóc, làm gì có chỗ cho những cuộc tình như trong cổ tích.

Tiêu Chiến hận chiến tranh càng hận chính mình vì sao ngày đó lại để cậu đi.

Anh gục xuống nền đất, cơn nhói buốt từ tim truyền thẳng đến đại não khiến mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ mịt. Như thể từng mảnh vỡ đang găm sâu vào cơ thể anh, khiến từng mạch máu bên trong đều bị cắt đứt, không cách nào hàn gắn lại được. Chỉ có ký ức về từng khoảnh khắc bên nhau là hiện rõ mồn một. Nụ cười của Vương Nhất Bác, ánh mắt ấm áp, cái chạm tay dịu dàng, những lời thì thầm trong đêm khuya... Tất cả như đang sống dậy trong tâm trí Tiêu Chiến, như một điệu nhạc du dương mà anh không bao giờ muốn quên. Mỗi hình ảnh đều như một mũi kim, đâm sâu vào trái tim đã rạn nứt của anh, khiến Tiêu Chiến càng thêm thống khổ. Ngay cả những âm thanh phát ra cũng không thể cất lên thành lời, mà chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào đứt quãng.

Anh nhớ lại nụ hôn đầu tiên, cái ôm cuối cùng, cảm giác được bao bọc cậu ở trong vòng tay, ngửi thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên tóc cậu. Cảm giác an toàn, hạnh phúc và bình yên mà anh từng có. Nhưng giờ đây, tất cả đã tan biến như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời, để lại một khoảng trống lạnh lẽo và trống trải không gì có thể lấp đầy. Chiến tranh không chỉ cướp đi sinh mạng mà còn hủy hoại cả những giấc mơ, những hy vọng mong manh nhất.

Tiêu Chiến cảm thấy mình đang dần chìm sâu vào hố sâu của tuyệt vọng, nơi mà không còn gì ngoài bóng tối và nỗi đau khôn nguôi. Nhưng giữa cơn đau ấy, một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí anh. Vương Nhất Bác từng nói, cậu bảo vệ tổ quốc vì tổ quốc có anh, vì vậy anh không thể gục ngã, anh phải kiên cường, vì mỗi nơi trên mặt đất này đều là máu của người anh yêu. Anh phải thay cậu tiếp tục chiến đấu, vì lý tưởng của cả hai vì một mùa xuân của chiến thắng và thanh bình, dù cho trong trái tim anh đã chẳng còn mùa xuân nào nữa.

Mùa xuân năm 1954, sau mười năm ròng rã cuối cùng đất nước đã giành được độc lập tự do, trở lại những ngày tháng yên bình.

Tiêu Chiến vẫn còn sống, anh đã thành công thực hiện được lý tưởng của mình và Vương Nhất Bác. Mùa xuân thật sự cuối cùng đã đến nhưng tiếc là không thể cùng nhau ngắm những tán hoa mai nở nữa rồi.

Anh quyết định trở về quê nhà sau khi chiến tranh kết thúc, nhưng không bao giờ kết hôn, cũng không bao giờ yêu thêm ai khác.

Mỗi năm, vào ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, anh lại đến bên một ngôi mộ vô danh, nơi anh tin rằng người mình yêu đang yên nghỉ, để thắp một nén nhang và thì thầm những lời yêu thương mà anh không bao giờ có cơ hội nói ra lần nữa.

Và rồi, trong một chiều thu buồn với những hạt mưa lất phất bên ô cửa sổ, tiếng đàn tranh ai oán khẩy lên một hồi Lương Trúc, Tiêu Chiến khép mắt lần cuối, với nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Anh biết rằng ở thế giới bên kia, Vương Nhất Bác đang chờ đợi anh, để họ có thể đoàn tụ và yêu nhau một lần nữa, mãi mãi không bao giờ chia lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro