Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Sau khi Vương Nhất Bác vào cửa, A Lục mới nói với Tiêu Chiến : "Cha ta rõ ràng là mỹ nam tử thế gian khó tìm." Ngươi người này quả thực không có mắt.

Tiêu Chiến liếc nhìn hắn một cái: "Lúc trước đúng là không nhìn ra ngươi giỏi diễn kịch như vậy."

"Diễn kịch thì sao chứ!" A Lục nói đầy lí lẽ: "Nếu không phải ngươi bắt cóc cha ta trước thì ta cũng không cần phải rời khỏi Triêu Mộ Nhai." Ở đó có rượu có thịt có huynh đệ, vui vẻ không biết bao nhiêu, ngươi tưởng ta muốn diễn sao?

Trong viện, Vương Nhất Bác cung kính nói: "Vãn bối ra mắt Đào phu nhân."

"Cũng giống Chiến nhi, đều đã trưởng thành rồi." Đào phu nhân cười bắt chuyện: "Không cần đa lễ đâu, mau tới đây ngồi."

"Đa tạ Đào phu nhân." Vương Nhất Bác tìm cái ghế ngồi xuống, một thân bạch y một thanh ngọc phiến, nhìn có chút nho nhã thanh tú.

"Năm đó lần đầu tiên ta gặp ngươi ở Minh Nguyệt Mộ, ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử." Đào phu nhân cảm khái: "Đi chỗ nào cũng cầm sách trên tay, lúc đó ta còn nghĩ rằng tương lai ngươi sẽ thi trạng nguyên."

"Làm quan không có ý nghĩa gì." Vương Nhất Bác nói: "Ở trong chốn giang hồ càng tự tại hơn."

"Ngược lại cũng phải." Đào Ngọc Nhi lại hỏi: "Mấy năm nay có thu được tin tức gì của cha nương ngươi không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, vẻ mặt có chút buồn bã.

"Không sao." Đào Ngọc Nhi vỗ vỗ hắn coi như an ủi: "Biết đâu bọn họ đang ở một góc nào đó trên thế gian, sống những ngày tháng như thần tiên quyến lữ, thuận tiện nhìn chằm chằm ngươi, chờ ngày nào đó ngươi muốn thành thân, bọn họ cũng nên xuất hiện rồi, đúng không?"

Vương Nhất Bác cười cười: "Cũng hi vọng là vậy, đa tạ Đào phu nhân."

"Đã thích cô nương nào chưa?" Đào Ngọc Nhi hỏi tiếp.

Tiêu Chiến vừa mới vào cửa đã nghe một câu như thế, vì vậy cả người đờ ra chốc lát, không hiểu vì sao tất cả mọi người trên thế gian này dường như đều cực kỳ quan tâm đến hôn sự của y, cư nhiên ngay cả mẫu thân của mình cũng không ngoại lệ.

Vương Nhất Bác nói: "Không có."

Tiêu Chiến đứng bên cạnh hắng hắng giọng một cái.

Đào Ngọc Nhi bất mãn nói: "Lại không hỏi ngươi, đứng đó hừ tới hừ lui cái gì?"

Tiêu Chiến : "...."

Vương Nhất Bác nói: "Đào phu nhân cứ gọi ta như khi còn bé đi, Lục công tử Lục công tử nghe xa lạ quá."

Đào Ngọc Nhi nói: "Tiểu Kiệt ."

Vương Nhất Bác nói: "Đã không còn nhỏ nữa rồi."

Đào Ngọc Nhi nói: "A Kiệt "

Vương Nhất Bác cười.

Tiêu Chiến nhìn hai người bọn họ cười cười nói nói, cũng không biết mình nên có tâm tình gì.

"Vì sao ngươi lại đến thành Hồi Sương này?" Đào Ngọc Nhi tiếp tục hỏi.

Vương Nhất Bác nói: "Là Tiêu công tử bắt ta tới."

Tiêu Chiến : "...."

Ngươi còn có thể cáo trạng nhanh hơn chút nữa không!

Đào Ngọc Nhi đoán: "Vì Hồng Liên Trản?"

Vương Nhất Bác thở dài: "Việc này thật sự chỉ là hiểu lầm, năm đó ta đích xác đã tới ám thất, một mình chờ ở đó một đoạn thời gian, nhưng ta chưa từng nhìn thấy Hồng Liên Trản, lại càng không giết  những người đó."

"Thôi được rồi, khoan nói những chuyện này đã." Đào Ngọc Nhi nói: "Nếu đã tới thành Hồi Sương này thì tất nhiên phải điều tra rõ ràng tất cả những chuyện xảy ra năm đó, nhưng cũng không cần gấp gáp gì một ngày hai này."

"Đúng vậy." A Lục ở bên cạnh xen mồm vào: "Còn chưa ăn cơm nữa." Rất đói.

Vương Nhất Bác nói: "Trong tiểu ốc trên núi này chỉ sợ không có đầu bếp nào."

"Không sao không sao." A Lục vỗ ngực một cái: "Ta--"

"Ta làm." Vương Nhất Bác ngắt lời hắn.

A Lục sửng sốt: "A?"

"Ta nấu cơm mời Đào phu nhân ăn." Vương Nhất Bác đứng dậy, xắn tay áo đi về phía phòng bếp.

Đào Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi còn có thể nấu cơm?"

Vương Nhất Bác nhìn về phía A Lục.

A Lục khó có được một lần cơ trí, lập tức thao thao bất tuyệt: "Cầm kỳ thi họa, thơ ca rượu trà, đao kiếm ngân thương, nấu cơm may áo, .....Nhị đương gia nhà ta tinh thông tất cả mọi thứ." Suýt nữa đã gọi "Cha" mất rồi, thật là nguy hiểm.

Tiêu Chiến  "...."

Vương Nhất Bác cười hỏi: "Phu nhân thích ăn cái gì? Thanh đạm một chút, hay là muốn ăn vị chua cay?"

Đào phu nhân thở dài: "Nếu ai gả được cho ngươi thì thật sự là có phúc."

Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Ừ."

A Lục cũng theo hắn vào phòng bếp, giúp nhóm lửa rửa xoong nồi, thấy ba người trong sân đều đã vào phòng hết rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại, nói: "Cha thật sự muốn cùng họ Tiêu kia kết minh hả?"

"Sao vậy? Không được ư?" Vương Nhất Bác vừa rửa rau vừa hỏi.

"Cũng không phải, ta chỉ hỏi một chút mà thôi." A Lục nói: "Trong giang hồ nhiều chuyện phức tạp như vậy, cha nói cái gì, ta chỉ cần nghe theo là được."

Vương Nhất Bác cười cười, đưa con dao cho hắn: "Vậy thì chặt thịt đi."

Trong phòng bếp leng keng loảng xoảng, khí thế ngất trời mùi thơm nứt mũi. Trong phòng, Tiêu Chiến nói: "Ấn tượng của mẫu thân về y dường như không tệ."

"Tất cả những người lão ác bà kia muốn giết ta đều phải che chở." Đào Ngọc Nhi thổi bọt trà nổi lên trong chén: "Ngươi ở trong Minh Nguyệt Mộ nhiều năm như vậy, có từng nghe ai nói gì về tung tích của Vương Vô Danh và Hải Bích không?"

Tiêu Chiến nói: "Không có, ngay cả cô cô cũng rất ít khi nhắc tới."

"Trong chốn giang hồ đều nói phu thê Vương thị đều đã chết, nhưng ta nghĩ đó chưa chắc đã là sự thật." Đào Ngọc Nhi nói: "Trên thế gian này, Vương Kiệt là nỗi bận tâm duy nhất trong lòng bọn họ, lão ác bà kia làm sao có thể phái ngươi đi giết hắn được, nàng không sợ nếu trên thế gian này không có Vương Kiệt công tử thì bí mật của Minh Nguyệt Mộ cũng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới bụi bặm trần gian sao?"

"Mẫu thân cũng có hứng thú với Minh Nguyệt Mộ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Chắc ngươi cũng biết, trong chốn giang hồ này không có ai là không hứng thú với Minh Nguyệt Mộ." Đào Ngọc Nhi nói: "Nếu không thì chỉ một cái Hồng Liên Trản thôi, làm sao có thể khiến nhiều giáo phái lũ lượt tề tựu ở thành Hồi Sương này như vậy được."

Tiêu Chiến nói: "Nhưng trong thành này đều là những giáo phái nhỏ lẻ chẳng có danh tiếng gì."

"Cũng chính là vì không danh tiếng nên mới có thể quang minh chính đại vào thành." Đào Ngọc Nhi nói: "Mặc dù danh môn chính phái không lộ mặt, nhưng cũng không có nghĩa là không có hứng thú gì với Hồng Liên Trản và Minh Nguyệt Mộ, ngươi đoán xem trong ngoài thành Hồi Sương này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu người trong giang hồ?"

Tiêu Chiến nghe vậy nhíu mày.

"Nói một chút xem." Đào Ngọc Nhi nói: "Mấy năm nay ngươi ở Minh Nguyệt Mộ đã nghe được những chuyện gì?"

"Cũng không khác gì lúc mẫu thân rời đi, Minh Nguyệt Mộ vẫn luôn yên tĩnh." Tiêu Chiến nói: "Đúng là đã có không ít người trong giang hồ tùy tiện xông vào, muốn tìm kiếm vị trí của mộ táng, nhưng không ai có thể xông qua Kính Hoa Trận."

"Mộ táng?" Đào Ngọc Nhi cười lạnh.
"Chẳng lẽ mẫu thân cũng muốn tìm mộ táng?" Tiêu Chiến thử dò xét hỏi.

Đào Ngọc Nhi nhướng mi: "Không có thật sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không biết."

"Không biết vừa hay." Đào Ngọc Nhi nắm tay y, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay: "Hiện tại ngươi chỉ cần chuyên tâm điều tra rõ ràng chuyện của Lý Ngân, còn những chuyện khác cũng đừng quản nữa."

Tiêu Chiến gật đầu: "Dạ!"

"Còn nữa, phải đối xử tốt với A Kiệt ." Đào Ngọc Nhi nói: "Lời vi nương nói, phải trái đúng sai ngươi muốn sinh lòng dị nghị gì cũng được, nhưng đối xử tốt với một người chung quy cũng có thể làm được đúng không?"

Tiêu Chiến từ chối cho ý kiến.

"Đừng nghĩ tới Hồng Liên Trản và những mạng người chết trên Phục Hồn Lĩnh kia nữa." Đào Ngọc Nhi không vui: "Ngươi là con ta, cũng không phải là sát thủ tử sĩ lão ác bà kia dùng để trả thù."

Tiêu Chiến nói: "Ta cũng đã đáp ứng cùng y kết minh, hợp lực đối phó Lý Ngân rồi."

"Như vậy không phải rất tốt sao?" Đào Ngọc Nhi nói: "Sơn Hải Cư rất có thế lực, có hắn bên cạnh, tương lai ngươi xông xáo giang hồ cũng sẽ có rất nhiều lợi ích."

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói gì thì Đào Ngọc Nhi lại nói: "Tổ huấn của Vương gia luôn là thanh liêm chính trực, chắc chắn người nhi tử này cũng sẽ không kém bao nhiêu, ngươi ở trong hầm mộ quá lâu rồi, cũng nên ra ngoài tiếp xúc trải đời, kết giao vài vị bằng hữu có thân phận có địa vị."

Tiêu Chiến  "...."

"Huống chi hắn còn biết pha trà nấu cơm giặt giũ." Đào Ngọc Nhi đứng dậy: "Nếu tương lai ngươi cùng hắn ngao du giang hồ, nhỡ may lạc vào nơi núi hoang rừng rậm thì cũng không đến mức y phục rách nát bẩn thỉu, bụng đói không có gì ăn."

Tiêu Chiến : "...."

"Tiểu Kiệt a." Đào Ngọc Nhi cười đi vào phòng bếp: "Để ta xem xem, bận rộn nãy giờ là đang làm cái gì?"

Vương Nhất Bác mút mút ngón tay tránh qua một bên, để nàng đứng bên bếp lò cùng nhau mở nắp nồi. A Lục cũng chen chúc tới, vẻ mặt tươi cười xán lạn.

Tiêu Chiến ngồi trong sân, nhìn ba người xúm lại thành một đoàn trong phòng bếp, cảm thấy có chút....không nói nên lời.

Có thể gặp lại mẫu thân, tất nhiên hắn cũng thấy rất vui. Nhưng còn Minh Nguyệt Mộ, Hồng Liên Trản, cô cô, Phỉ Linh, cùng với Lý Ngân và các môn phái giang hồ trong thành Hồi Sương, rất nhiều chuyện, cũng rất nhiều người, cứ như là một cây gai chặn ngang trong lòng y, trước khi chân chính nhổ nó ra thì chỉ sợ cho dù là mẫu tử, y cũng không thể mở rộng cửa lòng một cách triệt để được.

Vương Nhất Bác là người Giang Nam, nhưng hai năm nay đều sống ở Sơn Hải Cư, mưa dầm thấm đất, món ăn khắp mọi miền đều có thể làm được một đến hai loại, chỉ một lúc sau đã làm xong một bàn đầy thức ăn.

"Tiếc là không có rượu." Đào Ngọc Nhi nói: "Nếu không thì có thể cùng nhau uống một chén."

"Sau này bù lại cũng không muộn." Vương Nhất Bác kéo ghế cho nàng: "Mời phu nhân ngồi."

Đào Ngọc Nhi thở dài: "Đáng tiếc ta không có nữ nhi."

Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Có nhi tử cũng rất tốt."

Tiêu Chiến : "...."

"Ý ta muốn nói là nếu có nữ nhi thì có thể giúp nó chiếm giữ trước." Đào Ngọc Nhi cười nói: "Tránh để vị hôn phu tốt như vậy không công rơi vào tay người khác."

Vương Nhất Bác nói: "Nha."

"Đều ngồi xuống đi." Đào Ngọc Nhi nói: "Khó khăn lắm mới được đoàn tụ ăn bữa cơm, sắc trời đã tối như vậy, đêm nay cũng đừng xuống núi nữa, ở tiểu viện này ngủ một đêm đi."

Vương Nhất Bác nói: "Được."

"Ta thật thích tính cách này của ngươi." Đào Ngọc Nhi gắp cho y một đũa thức ăn: "Sảng khoái."

A Lục cũng kéo cái ghế, cứng rắn để sát bên cạnh Vương Nhất Bác ngồi xuống, để Lý lão quan và Tiêu Chiến ngồi tít bên kia, rất xa.
...

Chân trời trăng sáng sao thưa, trong tiểu viện có hai dãy đèn lồng đỏ tỏa ra vầng sáng vàng cam ấm áp, tuy nói đang là đêm đông trời giá rét nhưng có chậu than dưới chân rồi nên cũng không cảm thấy lạnh. Sau khi ăn cơm xong, A Lục lụi hụi trong phòng bếp rửa chén, Vương Nhất Bác tới phòng ngủ của hắn nhìn một chút, lại chỉ thấy có mỗi một chiếc giường đơn nhỏ hẹp cứng rắn, hai người tất nhiên không thể nằm được, vì vậy đi qua gõ cửa phòng bên cạnh hỏi: "Giường của ngươi lớn không?"

Tiêu Chiến : "...."

Tiêu Chiến nghiêng người.

Vương Nhất Bác nói: "Đa tạ."

Nói lớn, nhưng cũng không lớn hơn được bao nhiêu, hai nam tử trưởng thành nằm lên chính là vai kề vai, cánh tay dán sát cánh tay, ngay cả chăn cũng chỉ có một cái.

Vương Nhất Bác cũng không ghét bỏ, rửa mặt rồi nằm lên, hỏi Tiêu Chiến : "Có muốn nói chuyện phiếm không?"

"Nói chuyện gì?" Tiêu Chiến lơ đãng hỏi.

Vương Nhất Bác nói: "Lúc Quỷ cô cô phái ngươi ra khỏi Minh Nguyệt Mộ, trừ Hồng Liên Trản và mạng sống của ta ra còn nói cái gì nữa không?"

Tiêu Chiến nói: "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Vương Nhất Bác hơi nâng người dậy nhìn chằm chằm hắn nhìn nửa ngày.

Tiêu Chiến nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác nói: "Có thật là không muốn nói không?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại.

Vương Nhất Bác mang giày xuống giường, đi thẳng ra cửa, một luồng gió lạnh lập tức ùa vào phòng, không đợi Tiêu Chiến kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe hắn gõ cửa phòng đối diện.

"Làm sao vậy?" Đào Ngọc Nhi hỏi.

"Phu nhân." Vương Nhất Bác hắt xì một cái, vươn một ngón tay ra chỉ về phía sau: "Tiêu công tử đánh ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro