Chương 15 Hối lỗi
Trên xe, không khí bị bao trùm bởi sự căng thẳng cùng những âm thanh mơ hồ vang lên. Chiếc màn ngăn cách giữa khoang lái và ghế sau khiến thế giới ngoài kia như không tồn tại. Tiêu Chiến không còn chút lý trí nào, cơn ghen tuông và khát khao đã hoàn toàn làm chủ anh.
Vương Nhất Bác nằm sấp phía dưới bị Tiêu Chiến nắm lấy đầu và phía sau liên tục bị thúc mạnh
Anh không ngừng đánh vào cặp mông trắng nỏn của Vương Nhất Bác, từng cú đánh mạnh bạo và mãnh liệt bị thúc đẩy khiến cơ thể cậu run rẩy. Cậu không còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa. Cứ để mặt người đàn ông làm càng phía sau mình, đôi mắt sáng như nai con đầy sợ hãi,
Nhiệt độ trong xe như tăng cao đến mức nghẹt thở. Tiêu Chiến chiếm lấy từng tấc da thịt của Vương Nhất Bác, hơi thở dồn dập, động tác mạnh mẽ thúc đẩy phía sau. Cậu khẽ kêu lên, cảm giác như bị cơn sóng lớn cuốn trôi không thể kiểm soát.
Cuối cùng, tất cả lắng xuống. Vương Nhất Bác, mệt mỏi, ngã gục không còn kêu ra nữa. Cậu không còn sức phản kháng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, hơi thở mỏng manh như chú mèo nhỏ bị người đàn ông tấn công phía sau
—
Chiếc xe chầm chậm đỗ trước cổng biệt thự, ánh đèn pha quét một vòng lên cánh cổng sắt nặng nề rồi tắt lịm. Bên trong xe, Tiêu Chiến im lặng nhìn người trong lòng mình, cả người Vương Nhất Bác mềm nhũn, hơi thở yếu ớt, làn da trắng tái nổi bật lên những vết cắn đỏ sẫm còn hằn sâu trên cổ và xương quai xanh. Anh cởi áo khoác của mình ra, quấn lấy thân thể vương nhất bác đang ngất đi, rồi mở cửa bước ra.
Dưới ánh đèn vàng hắt ra từ biệt thự, Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác lên, từng bước đi vào trong, mặc cho đám đàn em cuối đầu chào rồi đứng nhìn anh với ánh mắt sững sờ xen lẫn kinh ngạc. Họ đã theo Tiêu Chiến nhiều năm, chứng kiến đủ loại chuyện tàn khốc nhất, nhưng cảnh tượng lão đại ôm một người trong lòng, cẩn thận từng chút như sợ làm đau cậu ta, lại là lần đầu tiên.
Cánh cửa lớn khép lại, không gian trầm mặc bao trùm căn biệt thự rộng lớn. Trong phòng khách, Mạn Thanh đã đứng đợi từ lâu. Khi thấy Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác bước vào, cô lập tức đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, sắc mặt trắng bệch.
Tiêu Chiến! Anh đang làm gì vậy?" Giọng cô gay gắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào những dấu vết trên cổ và vai Vương Nhất Bác. Những vết cắn đỏ sậm và bầm tím như một bằng chứng không thể chối cãi về chuyện vừa xảy ra.
Tiêu Chiến không dừng bước, chỉ lạnh lùng đáp: "Không liên quan đến cô."
Câu trả lời đó như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Mạn Thanh. Cô bước nhanh đến, chắn trước mặt anh, hét lên: "Không liên quan? Vậy em là gì trong mắt anh, Tiêu Chiến? Anh cưới em về chỉ để làm bức bình phong thôi sao?!"
Tiêu Chiến nhìn cô rồi nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Mạn Thanh. "Hôn nhân này là do cô chọn. Tôi đã nói rõ từ đầu, đừng mong đợi gì ở tôi."
"Anh..." Mạn Thanh tức đến phát run, nhớ lại cảnh anh đẩy cô ngã trước mặt bao người ở bữa tiệc, lòng tự tôn bị chà đạp. "Được, em coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng đuổi cậu ta đi ra khỏi nhà chúng ta!"
Tiêu Chiến không đáp. Anh chỉ bước vòng qua cô, tiếp tục đi lên lầu, không quên để lại một câu nói lạnh lùng: "Cô không có quyền đuổi cậu ta đi."
Mạn Thanh đứng chết trân tại chỗ, từng lời của anh như một cái tát giáng thẳng vào lòng tự tôn của cô. Đôi mắt long lanh hơi nước, bàn tay buông thõng, móng tay khẽ bấu chặt vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi đau đang dâng tràn trong lồng ngực.
Tiêu Chiến tiếp tục bước lên cầu thang, từng bước chân vững chãi. Vương Nhất Bác trong lòng anh khẽ động, hàng mi dài run run như thể đang tỉnh lại. Anh cúi đầu, khẽ thì thầm:
"Ngủ đi, tôi ở đây rồi."
Tiếng bước chân dần xa, để lại Mạn Thanh đứng lặng lẽ trong bóng tối, đôi mắt oán hận nhìn theo bóng lưng anh, trái tim vỡ vụn từng mảnh.
......
Lên đến phòng, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt Vương Nhất Bác xuống giường. Cậu vẫn ngủ say, gương mặt vẫn giữ vẻ đẹp như một bức tranh nhưng vẫn còn phảng phất nét đau đớn. Những vết bầm tím lốm đốm khắp cơ thể cậu, những dấu vết cắn đỏ thẫm trên cổ, Cảm giác tự trách len lỏi trong anh vì đã mất kiểm soát
Anh ngồi xuống cạnh giường, đôi tay to lớn lần đầu trở nên lóng ngóng khi khẽ vén mái tóc mềm mượt của cậu ra sau. Hơi thở của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng, tựa như tiếng thở của một chú mèo nhỏ yếu ớt. Tiêu Chiến nhìn gương mặt ấy, lòng đầy mâu thuẫn. Anh đưa tay chạm nhẹ lên má cậu, đôi mắt vốn lạnh lùng nay thoáng qua chút dịu dàng hiếm hoi.
Sau một lúc, Tiêu Chiến đứng dậy, đi vào phòng tắm. Anh quay lại với một chậu nước ấm và một chiếc khăn bông mềm. Ngồi xuống mép giường, anh bắt đầu lau người cho cậu, từng cử động vô cùng cẩn thận như sợ làm cậu đau thêm. Khi chạm đến những vết bầm tím, anh dừng lại, ánh mắt trở nên âm trầm. Đó là những dấu vết mà chính anh để lại
.....
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến cảm thấy có lỗi vì sự việc tối qua, Anh xuống bếp, tự tay nướng thịt cho Vương Nhất Bác. Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt tỏa ra, Mạn Thanh ngồi trên sofa, giả vờ không quan tâm, nhưng ánh mắt cô ta thỉnh thoảng lại liếc về phía Tiêu Chiến, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ.
Sau khi nướng thịt xong, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vẫn chưa xuống. Anh nghĩ rằng cậu có lẽ không thể tự mình xuống được, nên quyết định lên gọi cậu xuống ăn.
Nhưng khi Tiêu Chiến mở cửa phòng, anh đứng sững lại, Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường, nhưng cậu đã lộ nguyên hình thành một hồ ly chín đuôi, với mắt đỏ như máu và răng nanh lộ ra. Vương Nhất Bác siết chặt ga giường, cơ thể cậu quằn quại trong đau đớn.
Tiêu Chiến hoảng hốt, chạy đến bên giường, ôm Vương Nhất Bác lại, lo lắng hỏi: "cậu bị sao vậy?"
Vương Nhất Bác yếu ớt thì thào, giọng cậu khàn đặc: "Lâu rồi ta không hút sinh khí con người... sắp không chịu được rồi."
Chưa kịp nói hết, Vương Nhất Bác lại bị cơn đau ập tới, cậu quằn quại trong lòng Tiêu Chiến, đau đớn đến mức gần như không thể chịu nổi. Tiêu Chiến vội vàng gấp gáp nói: "Cậu hút sinh khí của tôi đi."
Vương Nhất Bác siết chặt áo tiêu chiến như đang cố gắng chịu đựng, cậu lắc đầu: "Không được... nếu hút của ngươi...ngươi sẽ chết."
Tiêu Chiến chợt hiểu ra. anh đặt Vương Nhất Bác xuống giường rồi nói: "Đợi tôi."
Lúc này, ở dưới nhà, Mạn Thanh đang ngồi đọc sách, Bỗng, đàn em của Tiêu Chiến bước vào với một tên bị trói. Mạn Thanh lập tức đứng dậy, ánh mắt đầy sự nghi ngờ: "Có chuyện gì vậy?"
Đàn em chỉ trả lời ngắn gọn: "Lão đại ra lệnh đưa đến."
Hai tên đàn em kéo người đàn ông đó lên lầu, và khi họ đi qua phòng, họ thấy Tiêu Chiến đứng ở lan can đợi. Tiêu Chiến ra hiệu cho họ đứng đó, rồi đi tới kéo cổ áo tên bị trói, lôi hắn vào phòng của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến ném tên đó xuống trước mặt Vương Nhất Bác. Tên đó nhìn thấy Vương Nhất Bác trong hình dáng kỳ lạ, liền hét lên: "Quái vật!"
Những lời đó làm Vương Nhất Bác đang yếu ớt nằm trên giường liền ngồi dậy liếc nhìn hắn. Mắt cậu đỏ ngầu. Ánh sáng loé lên trong mắt khiến tên đó khiếp sợ, Vương Nhất Bác gầm lên như một con thú hoang rồi lao tới. Dùng đuôi mình quắn chặt tên đàn ông. và trong giây lát, Vương Nhất Bác dùng đuôi khác siết chặt cổ tên đó
Tên đó van xin, nhưng Tiêu Chiến chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác gừ gừ vài tiếng rồi hé miệng ra. Lập tức từ miệng người đàn ông bay ra một luồng khí trắng. Vương Nhất Bác hưởng thụ luồng khí vào miệng mình
Sau một lúc, Vương Nhất Bác ngừng lại, đôi môi khẽ nhếch lên, lau miệng rồi đứng dậy. Chín cái đuôi của cậu vươn ra, lao tới chỗ Tiêu Chiến đang đứng, quấn lấy cơ thể Tiêu Chiến, rồi từ từ đi đến gần anh, đôi mắt sáng lên đầy sắc thái: "Chuyện đêm qua tính sao đây?"
Tiêu Chiến không vội đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu một lúc lâu rồi mới thản nhiên nói: "Cùng lắm là bù cho cậu."
Nói xong, Tiêu Chiến nắm cằm Vương Nhất Bác, kéo cậu lại gần và hôn lên môi cậu. Hai người cuốn lấy nhau trong nụ hôn sâu lắng, môi và lưỡi tìm cách hòa quyện, trao cho nhau sự mềm mại, một lúc sau. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đánh vào mông Vương Nhất Bác, rồi nói: "Xuống ăn sáng đi."
Vương Nhất Bác lập tức thu đuôi lại rồi biến trở lại thành người. Cậu theo Tiêu Chiến xuống dưới nhà. Khi hai tên đàn em bước vào, họ không khỏi hoảng sợ khi thấy thi thể của tên đàn ông kia đã trở thành một bộ xương khô, miệng há hốc như vừa trải qua một cơn ác mộng. Bọn họ không hiểu lão đại mình đã làm gì với kẻ kia để có thể tạo ra cái chết đáng sợ như vậy.
Cả căn biệt thự lại chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng, không ai dám lên tiếng, chỉ có những bước chân của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vang lên trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro