Chương 13 Vương Nhất Bác u sầu
Đêm đó, căn biệt thự chìm trong sự tĩnh lặng. Tiêu Chiến vẫn trằn trọc mãi không ngủ được. Anh nằm trên giường. Bên cạnh là mạn thanh đang ngủ rất ngon, ánh mắt nhìn lên trần nhà, Anh nhắm mắt, cố dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng chỉ một lúc sau lại mở ra.
Cuối cùng, anh không chịu được nữa. Tiêu Chiến ngồi dậy, khoác thêm chiếc áo choàng mỏng rồi rời khỏi phòng. Anh bước chậm rãi qua hành lang dài, mỗi bước chân đều vang vọng trong sự im lặng của căn biệt thự rộng lớn.
Phòng của Vương Nhất Bác nằm cách phòng anh năm cánh cửa. Cánh cửa đóng hờ, không khóa. Tiêu Chiến khẽ đẩy cửa bước vào.
Khi cánh cửa hé mở, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ đầu giường hiện lên, soi rọi dáng người đang ngồi lặng lẽ trên giường nhìn ra cửa sổ. Vương Nhất Bác ngồi quay lưng lại,m. Cậu dường như đang chìm trong suy tư, đến mức không hề nhận ra Tiêu Chiến đã bước vào.
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến. Anh ngồi xuống mép giường, Từ đây, Tiêu Chiến có thể thấy từng đường nét trên cơ thể Vương Nhất Bác, rất cô độc, và mang theo một nỗi u sầu khó tả.
Cuối cùng, anh khẽ lên tiếng, giọng nói trầm khàn phá tan không gian yên tĩnh:
"Suy nghĩ gì vậy?"
Vương Nhất Bác giật mình quay lại. Đôi mắt nhìn anh, ẩn chứa muôn vàn cảm xúc phức tạp mà Tiêu Chiến không tài nào đọc hiểu. Ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào cửa sổ làm gương mặt cậu càng thêm nổi bật và u sầu, mang theo vẻ yếu đuối lạ thường. Sau một hồi im lặng, cậu khẽ nói: "Không có gì."
Tiêu Chiến không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Anh không tin câu trả lời này, nhưng cũng không ép buộc cậu phải nói. Có những điều, ép buộc chỉ khiến mọi thứ thêm khó khăn. Anh chọn cách im lặng, cùng cậu ngồi đó, nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ.
Bầu trời tối đen, những vì sao lấp lánh như những viên ngọc nhỏ đang dõi theo từng cảm xúc của họ. Không khí giữa hai người dần trở nên thoải mái. Tiêu chiến cảm giác được những lúc khó chịu của mình, khi ở cạnh vương nhất bác dường như tan biến. Dù cả hai không nói gì. Chỉ cần im lặng ở cạnh nhau cũng khiến tiêu chiến vừa ý. Anh không biết mình đối với vương nhất bác là gì. Nhưng anh biết những thứ anh làm với cậu điều là lần đầu. Khoan dung. Kiên nhẫn, dung túng. Mọi thứ Tiêu Chiến điều dành cho Vương Nhất Bác
Một lúc sau, Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí: "Nếu một ngày nào đó... ta trở về thế giới của ta thì sao?"
Câu hỏi của cậu như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang sự tĩnh lặng. Tiêu Chiến sững lại, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc. Anh mở miệng định trả lời, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Nếu Vương Nhất Bác biến mất khỏi thế giới này... thì sao? Ý nghĩ đó Tiêu Chiến không dám nghĩ. Anh không biết mình sẽ ra sao. Nếu là một người bình thường, dù chia xa, họ vẫn có thể biết đối phương ở đâu, sống thế nào. Nhưng với Vương Nhất Bác, nếu cậu biến mất, đó sẽ là sự biến mất hoàn toàn. Không một cơ hội gặp lại. Không một dấu vết nào còn sót lại trên đời.
Cảm giác ấy giống như việc yêu thương một ai đó, rồi bỗng một ngày thức dậy nhận ra họ chưa từng tồn tại. Chỉ là một giấc mơ. Cứ như Vương Nhất Bác chỉ là do Tiêu Chiến tự tưởng tượng ra vậy
Thấy Tiêu Chiến không đáp, Vương Nhất Bác cũng không thúc ép. Cậu chỉ nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng mờ nhạt phủ lên gương mặt cậu, nét u sầu trong đôi mắt càng thêm rõ ràng.
Tiêu Chiến muốn nói gì đó. Nhưng lời vừa muốn nói lại như bị thứ gì đó bốp lấy cổ, sau một hồi im lặng. Tiêu chiến mới lên tiếng: "Tôi không cho phép cậu đi."
Vương Nhất Bác quay lại, ánh mắt ánh lên sự phức tạp. Một nụ cười nhạt khẽ hiện trên môi cậu:
"Không ai nói trước được điều gì...Có thể ta sẽ biến mất. Và..."
"Đừng nói bậy." Tiêu Chiến cắt ngang, giọng nói như lệnh cấm không cho phép cậu tiếp tục câu chuyện.
Nhưng Vương Nhất Bác chỉ cúi đầu. Đôi vai cậu khẽ run lên, nét mặt buồn bã đến mức Tiêu Chiến không đành lòng nhìn thêm. Anh đưa tay, nhưng lại rụt lại ngay khi định chạm vào cậu.
Bất ngờ, Vương Nhất Bác ngước lên. Đôi mắt sáng trong như phản chiếu cả bầu trời đêm ngoài kia. Cậu khẽ nói: "Ngươi... ngủ cùng ta được không?"
Tiêu Chiến muốn từ chối. Lý trí mách bảo anh rằng không được. Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào vẻ yếu đuối trong đôi mắt cậu, mọi sự kiên định đều tan biến. Anh không nỡ.
Không trả lời, anh chỉ lặng lẽ nằm xuống. Tiêu Chiến vươn tay kéo Vương Nhất Bác nằm xuống, vòng tay ôm chặt lấy cậu vào lòng. Vương Nhất Bác cũng dụi mặt vào lòng ngực tiêu chiến tham lam ngửi mùi trên cơ thể anh, Tiêu Chiến ôm chặt cậu hơn, như muốn khẳng định: Dù thế nào, tôi cũng sẽ giữ cậu lại.
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau trong bóng tối. Tiêu Chiến nhắm mắt, nhưng tâm trí vẫn hỗn loạn. Những lời Vương Nhất Bác nói cứ vang lên trong đầu anh, khiến anh không thể yên lòng. Nếu cậu thật sự biến mất... Anh không biết mình sẽ thế nào.
Trong vòng tay anh, Vương Nhất Bác khẽ cong môi cười. Nhưng nụ cười ấy không mang theo sự hài lòng, Tất cả mọi chuyện... đều đang diễn ra đúng như ý muốn của cậu.
....
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác và Mạn Thanh đến dự buổi tiệc lớn của Tiêu Ngụy. Sảnh tiệc tráng lệ hiện ra trước mắt như một bức tranh sống động: ánh đèn chùm pha lê lấp lánh, phản chiếu trên sàn nhà lát gương sáng bóng; những bàn tiệc được bày biện tinh tế với rượu vang đỏ sóng sánh và hoa tươi thơm ngát. Không khí rộn ràng bởi tiếng nhạc cổ điển du dương hòa cùng những tràng cười nhã nhặn của các vị khách.
Vương Nhất Bác bước vào, nổi bật giữa đám đông trong bộ vest trắng tinh. Làn da cậu trắng ngần, gương mặt thanh tú mang chút non nớt xen lẫn sự thuần khiết hiếm có. Dáng vẻ của cậu thu hút không ít ánh nhìn tò mò: là ai mà được Tiêu chiến đưa đến đây cùng.
Tiêu Chiến, khoác lên mình bộ vest đen sắc sảo, bước đi trầm ổn bên cạnh. Anh đã dặn dò từ trước: "Đừng chạy lung tung,"
Lời nhắc nhở nghiêm khắc đó khiến Vương Nhất Bác ngoan ngoãn bám sát, không rời anh nửa bước. Mặc dù cảm thấy nơi này rất đẹp. Làm cậu muốn chạy khắp nơi xem
Mạn Thanh, trong chiếc váy trắng ôm sát cơ thể, như một viên ngọc quý giữa biển người. Vẻ đẹp quyến rũ cùng phong thái tự tin của cô khiến những ánh mắt xung quanh phải nhìn ý. Cô sóng bước bên cạnh Tiêu Chiến, dáng đi kiêu hãnh, như thể muốn tuyên bố với cả thế giới rằng vị trí bên anh thuộc về cô.
Khi cả ba vừa bước vào, Tiêu Ngụy chủ nhân buổi tiệc nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện của họ. Với vẻ lịch lãm của một người đàn ông dày dạn kinh nghiệm xã hội, anh ta bước tới, nở một nụ cười thân thiện.
"Anh trai. Anh đến rồi!"
Hai anh em đứng trò chuyện một lúc về công việc. Trong khi đó, ánh mắt của Tiêu Ngụy chợt dừng lại nơi Vương Nhất Bác. Anh ta thoáng nhướn mày, nét mặt hiện lên chút thích thú.
"Cậu nhóc này cũng đến sao?" Tiêu Ngụy hỏi, giọng điệu trêu chọc vương nhất bác,
Vương Nhất Bác không đáp, chỉ khẽ gật đầu,
Tiêu Ngụy bật cười, lấy một ly rượu từ người phục vụ gần đó, đưa ra trước mặt cậu: "Có muốn uống thử không?"
Vương Nhất Bác thoáng do dự, ánh mắt ánh lên chút tò mò, định đáp "Có" thì giọng nói trầm thấp của Tiêu Chiến đã chen ngang: "Không cần."
Tiêu Ngụy nhún vai, vẫn giữ nụ cười trên miệng, Anh ta quay sang Mạn Thanh, xã giao vài câu, sau đó rời đi để tiếp tục đón những vị khách khác. Khi Tiêu Chiến định tìm một chỗ ngồi, một chàng trai trẻ bất ngờ tiến tới. Dáng người anh ta cao ráo, gương mặt điển trai với những đường nét sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút ngạo mạn khó tả. Chàng trai bước tới, Anh ta lịch sự đưa tay ra với ý định bắt tay Tiêu Chiến, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt hờ hững của anh.
Không khí trở nên gượng gạo. Chàng trai thu tay về, Sự lạnh lùng của anh khiến chàng trai thoáng cứng đờ, rồi nhanh chóng cười xòa như thể không có gì xảy ra.
Bỏ qua Tiêu Chiến, anh ta quay sang Mạn Thanh, bắt đầu trò chuyện. Mạn thanh cũng lịch sự trò chuyện cùng
Vương Nhất Bác ngay lập tức trở nên bất thường. Cậu lùi về phía sau một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào chàng trai lạ mặt. Như một phản xạ tự nhiên, cậu nhanh chóng nép sau lưng Tiêu Chiến. Tay nắm lấy áo Tiêu Chiến như, cố gắng tạo khoảng cách với người chàng trai
Tiêu Chiến nhận ra sự khác thường của Vương Nhất Bác. Anh hơi cúi xuống, giọng nói nhỏ chỉ đủ để cậu nghe thấy: "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác không trả lời ngay, đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào chàng trai kia, cậu thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ Tiêu Chiến có thể nghe được:
"Hắn ta là hồ yêu."
Ánh mắt Tiêu Chiến thoáng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường này của mình: "Làm sao cậu biết?"
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra xa vài bước, vừa đủ để chàng trai kia không nghe thấy cuộc trò chuyện. Cậu giải thích: "Trong người hắn có Ngọc Chân Nguyên."
Tiêu Chiến nhíu mày, rõ ràng chưa từng nghe đến thứ này. Anh hỏi lại: "Ngọc Chân Nguyên là gì?"
giọng cậu trầm xuống, mang theo sự nghiêm trọng:
"Là loại ngọc chỉ có hồ yêu sở hữu. Nó là nguồn sống của bọn ta. Nó có thể cứu một mạng người nếu họ chết. Và cũng có thể cứu sống bọn ta. Nhưng nó chỉ được sử dụng một lần."
Nghe vậy, Tiêu Chiến khẽ gật đầu, ánh mắt dần trầm ngâm. Sau một lúc suy nghĩ, anh thì thầm:
"Nếu vậy, chắc cậu ta cũng nhận ra cậu."
Đúng lúc đó, chàng trai kia lại tiến tới, lần này với nụ cười thân thiện hơn. Ánh mắt anh ta lướt qua Vương Nhất Bác, cất giọng dịu dàng: "Tôi chưa từng gặp cậu bao giờ."
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, đề phòng rõ rệt. Chàng trai thấy Vương Nhất Bác đang siết chặt góc áo của Tiêu Chiến rồi càng dựa sát Tiêu Chiến hơn. Cậu ta định nói thêm
Tiêu Chiến nhanh chóng chen vào, giọng nói điềm tĩnh nhưng ngầm mang ý bảo vệ:
"Cậu ta là người của tôi."
Lời cảnh cáo nhỏ ngắn gọn nhưng đủ mạnh mẽ khiến đối phương chỉ biết cười, gật đầu, rồi rời đi. Tiêu Chiến không muốn dây dưa thêm, lập tức dẫn Vương Nhất Bác và Mạn Thanh đến một chỗ ngồi. Mạn thanh khi thấy Vương Nhất Bác gần gũi Tiêu Chiến lúc đó như thế thì rất ngạc nhiên. Tiêu Chiến không hề đẩy cậu ra. Ngược lại còn như đang bảo vệ cậu.
Khi đã yên vị, Vương Nhất Bác vẫn không ngừng liếc nhìn chàng trai hồ yêu kia, ánh mắt đầy cảnh giác. Cậu cúi sát tai Tiêu Chiến, thì thầm:
"Tại sao hắn lại ở đây?."
Tiêu Chiến hơi cúi người xuống để nghe Vương nhất bác nói, đáp khẽ: "Có thể hắn giống cậu, vô tình lạc đến đây."
Mạn Thanh ngồi bên cạnh, thu hết mọi biểu hiện của cả hai vào mắt. Cô không thể không nhận ra sự thân mật bất thường giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Đặc biệt, cách cậu liên tục ghé sát vào anh để thì thầm càng khiến cô thêm khó chịu.
Không muốn ngồi yên nhìn Tiêu Chiến quan tâm người khác, Mạn Thanh nở nụ cười dịu dàng, vẫy tay gọi vài đối tác làm ăn lại. Cô khéo léo tạo cơ hội để những vị khách này trò chuyện cùng Tiêu Chiến, khiến anh phải bận rộn xã giao.
Vương Nhất Bác thoáng nhíu mày, ánh mắt hiện rõ vẻ không hài lòng. Nhưng cậu không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro