Chương 1 Nhặt được tiểu hồ ly
Cơn mưa đêm rơi xối xả, che khuất bầu trời và nhuộm đen cả thành phố. Những con đường ngập nước phản chiếu ánh đèn đường vàng vọt, kéo dài thành từng vệt sáng chập chờn như đang run rẩy trong gió mưa. Âm thanh của những chiếc xe lướt qua mặt đường hòa cùng tiếng nước bắn tung tóe, tạo nên một khung cảnh vừa mơ hồ vừa lạnh lẽo.
Giữa không gian tĩnh mịch ấy, một đoàn xe đen bóng loáng rẽ mưa lao vun vút. Chiếc xe dẫn đầu dừng lại trước cánh cổng sắt đồ sộ của một căn biệt thự. Lối đi lát đá sạch sẽ ẩn mình dưới màn mưa tăm tối, chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn pha sắc lạnh. Cánh cổng từ từ mở ra, để lộ toàn bộ tòa biệt thự nguy nga nằm sừng sững trong màn mưa như một con thú hoang đang chờ đợi con mồi sa lưới.
Từ chiếc xe đầu tiên, cửa bật mở. Một người đàn ông bước xuống. Phía sau anh, một người đàn em vội vàng bước tới, mở dù che chắn cẩn thận. Tiêu Chiến, người đứng đầu mọi thế lực ngầm trong thành phố, bước từng bước chậm rãi nhưng mạnh mẽ trên lối đi lát đá, không hề bận tâm đến ánh mắt của những kẻ đứng hai bên đang cúi đầu kính cẩn.
"Lão đại!" Những tiếng chào đồng loạt vang lên. Đám người mặc vest đen đứng hai hàng cúi gập người, không ai dám ngẩng đầu lên.
Tiêu Chiến không quan tâm, ánh mắt nhìn thẳng về phía căn biệt thự. ánh nhìn sắc như dao khiến tất cả cảm nhận được một áp lực vô hình. Anh tiến thẳng vào căn biệt thự, nơi ánh sáng vàng dịu hắt ra từ chiếc đèn chùm lớn trên trần nhà.
Phòng khách rộng lớn của căn biệt thự đã đầy ắp người. Những gương mặt quen thuộc, những nhân vật máu mặt trong giới ngầm của thành phố, đều có mặt ở đây. Khi Tiêu Chiến bước vào, mọi ánh mắt lập tức dồn hết về phía anh,
Anh ngồi xuống chiếc ghế bọc da lớn đặt ngay trung tâm căn phòng. Một tay anh nhàn nhã gác lên tay vịn, tư thế ung dung nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như đang soi thấu từng người một. Cả căn phòng chìm trong bầu không khí tĩnh lặng chết chóc,
Trong số những người đang ngồi, một gã đàn ông trung niên mặc vest xám đứng dậy, miệng nở nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt lại lóe lên sự toan tính: "Nhị ca, cậu đến rồi. Lần này, cậu định giải quyết chuyện này như thế nào đây?"
Tiêu Chiến không vội trả lời. Anh từ tốn lấy từ túi áo ra một hộp bạc nhỏ, chậm rãi mở ra, rút một điếu thuốc. Tiếng bật lửa vang lên trong không gian yên tĩnh, ánh lửa lóe sáng trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Anh hít một hơi dài, khói thuốc mờ ảo cuộn lên, rồi khẽ phả ra trong không khí, giọng nói trầm thấp cất lên: "Ông muốn sao?"
Gã đàn ông hơi sững lại trước ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chiến, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Gã hắng giọng, cố nặn ra vẻ thân thiện:
"Nhị ca, cậu cũng biết, thời buổi này làm ăn không dễ. Tôi chỉ muốn... hợp tác với cậu một chút. Tôi có người, có nguồn hàng, nếu cậu chịu nhường lại một phần địa bàn, chúng ta nhất định đều có lợi."
Lời vừa dứt, căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Một vài kẻ ngồi gần đó liếc nhìn nhau, ánh mắt thấp thoáng sự bất ngờ và căng thẳng. Ai cũng hiểu rằng, đề nghị này chẳng khác nào muốn giành miếng bánh béo bở từ tay Tiêu Chiến, điều mà không ai dám nghĩ tới, chứ đừng nói đến việc thốt ra.
Tiêu Chiến hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gã đàn ông trước mặt. Anh không nói gì, chỉ hít thêm một hơi thuốc, rồi dụi điếu thuốc đang cháy dở vào chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn.
Thấy Tiêu Chiến không phản ứng, gã đàn ông tưởng rằng anh đang cân nhắc. Gã mừng thầm trong bụng, liền được nước lấn tới, tiếp tục lên tiếng:
"Nhị ca, tôi chỉ muốn tốt cho đại cục. Anh nhượng bộ cho tôi, Cậu là người thông minh, chắc chắn sẽ
hiểu—"
"ĐOÀNG!"
Tiếng súng vang lên đột ngột, chói tai đến mức khiến mọi người giật mình.
Gã đàn ông đứng trước mặt Tiêu Chiến ngã khuỵu xuống, tay ôm lấy vai, máu từ vết thương tuôn ra thấm đỏ cả áo sơ mi trắng. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí lúc này đặc quánh mùi thuốc súng.
Tiêu Chiến từ từ đứng dậy, khẩu súng trong tay anh vẫn còn bốc khói. Bước chân anh chậm rãi, vang lên đều đều khi tiến lại gần gã đàn ông đang run rẩy trên sàn. Đôi mắt đen thẳm của anh nhìn xuống, ánh nhìn sắc lạnh như muốn đóng băng cả không gian.
Giọng nói của Tiêu Chiến vang lên, trầm thấp nhưng mang theo sức nặng khiến người nghe không khỏi rùng mình:
"Ai cho ông cái quyền nói chuyện ngang hàng với tôi?"
Gã đàn ông nằm dưới đất run lẩy bẩy, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được lời nào. Trong khi đó, những người còn lại trong phòng im lặng, không muốn can thiệp,
Tiêu Chiến không nhìn gã thêm lần nào nữa. Anh quay lưng bước đi, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đàn em đứng gần đó:
"Dọn dẹp sạch sẽ."
Chỉ với một câu nói ngắn gọn, những người áo đen lập tức hiểu ý, vội vàng kéo gã đàn ông ra khỏi phòng.
Tiêu Chiến một lão đại xã hội đen nổi tiếng trong thế giới ngầm, chẳng ai dám xem thường. Người ta vẫn đồn rằng anh là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn, chẳng mảy may động lòng trước sự sống hay cái chết của kẻ khác. Đối với anh, giết một người chẳng khác nào giết một con kiến. Chính vì vậy, mỗi lần nhắc đến cái tên Tiêu Chiến, cả thế giới ngầm này đều phải kính sợ. Quyền lực và máu lạnh đó là thứ mà mọi người nghĩ đến ngay khi Tiêu Chiến được nhắc tới. Ai cũng biết, Tiêu Chiến đã được cha mẹ huấn luyện cách sinh tồn ngay từ khi còn nhỏ bằng một phương pháp cực kỳ tàn nhẫn: họ thuê người ám sát chính con trai mình. Khi đó, chỉ để thử thách xem liệu cậu bé có thể sống sót hay không. Nhưng thay vì run sợ, Tiêu Chiến chỉ cầm chiếc nĩa duy nhất trong tay và giết sạch những kẻ ám sát mình., đã bình tĩnh dùng chiếc nĩa trên tay để giết sạch bọn sát thủ. Kể từ khi cha mẹ anh qua đời, Tiêu Chiến chính thức nắm trong tay quyền lực tuyệt đối của thế giới ngầm.
Một đêm, Tiêu Chiến đứng lặng lẽ trên bờ biển của một hòn đảo hoang vắng. Màn đêm mịt mùng, không một ánh sao, bao trùm tất cả không gian, khiến không khí như ngưng đọng. Anh vừa hoàn thành một giao dịch quan trọng và giờ đây cần một chút thời gian để thư giãn, thả lỏng tâm trí. Những chiếc thuyền nhỏ trên mặt biển chỉ thả ra những tia sáng yếu ớt, còn tất cả xung quanh chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ đá trong đêm tối.
Tiêu Chiến rít một hơi thuốc, thả khói lên không trung, mắt nhìn xa xăm. Cảm giác yên tĩnh này làm anh như quên hết mọi thứ, chỉ còn lại tiếng sóng và cảm giác mát lạnh từ làn gió biển thổi qua.
Đi được một lúc, Tiêu Chiến bỗng dưng dừng lại, ánh sáng yếu ớt lấp ló từ một bụi cây gần đó. Cái ánh sáng đó chợt xuất hiện như một tia chớp yếu ớt xuyên qua bóng đêm, lạ lùng và không thể giải thích. Tiêu Chiến ngay lập tức cảnh giác, không một chút do dự, anh rút súng từ trong túi áo và tiến lại gần nơi phát ra ánh sáng. Mọi giác quan của anh đều căng lên, chỉ chờ đợi một điều gì đó nguy hiểm.
Tiến lại gần, Dưới ánh trăng nhạt, anh nhìn thấy một con hồ ly trắng tinh đang nằm bất động trên mặt đất. Lông nó mềm mại như tuyết, ánh sáng nhạt từ cơ thể của con vật làm không gian xung quanh như mờ ảo đi. Tiêu Chiến khẽ nhướng mày, không thể tin vào mắt mình. Một con hồ ly? Trên đời này có hồ ly tồn tại sao?
anh chưa kịp định thần lại, bỗng con hồ ly đột nhiên biến hình. Tia sáng từ cơ thể nó bùng lên rồi vụt tắt, và thay vào đó là một hình dáng khác. Là một chàng trai trẻ, làn da trắng như ngọc, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt không tì vết nào toát lên vẻ kiêu ngạo. Phải nói là đây là người đẹp nhất mà anh từng gặp. là người khiến anh phải nhìn đến mức thất thần. Trên người cậu là bộ cổ phục trắng tinh toát lên vẻ thanh tao, kỳ lạ đến mức, Tiêu Chiến cảm thấy như chính mình đang đứng trong một giấc mơ kỳ lạ.
Tiêu Chiến đứng như chết lặng, không thể rời mắt khỏi người con trai trước mặt. Chàng trai này quá đẹp, đẹp đến mức không thể tin nổi. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh, dù anh là một người không dễ bị lay động. Anh thậm chí không thể lý giải được lý do tại sao mình lại bế chàng trai ấy vào trong biệt thự của mình trên đảo.
Có một lực hút kỳ lạ nào đó khiến Tiêu Chiến làm điều mà anh chưa từng làm là, đưa người lạ này vào phòng mình.
.....
Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, cậu cảm thấy một cơn choáng váng mạnh mẽ. Cảm giác không còn là mặt đất lạnh lẽo dưới cơ thể, mà thay vào đó là sự êm ái kỳ lạ của một chiếc giường mềm mại. Cảm giác lạ lẫm khiến cậu không khỏi mở to mắt, và khi ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn chiếu vào, cậu nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, không chỉ thế, nơi này không giống nhưng nơi Vương Nhất Bác từng ở. Quá kỳ lạ. Ánh sáng từ ngọn đèn mờ ảo chiếu vào, tạo nên một không gian lạ lẫm và tĩnh lặng.
Vương Nhất Bác nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt quét qua từng góc phòng, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào. Lồng ngực cậu thở dồn dập, tay đã nắm chặt lại, tâm trạng căng thẳng như một con thú hoang sẵn sàng lao ra tấn công. Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra, và một bóng người bước vào. Anh ta mang theo chiếc khay đồ ăn trên tay, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Vương Nhất Bác đang cảnh giác nhìn mình. Nhưng Tiêu Chiến dường như không hề quan tâm đến sự cảnh giác đó, chỉ im lặng bước đến, đặt chiếc khay đồ ăn lên bàn nhỏ bên cạnh giường, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Vương Nhất Bác không kịp suy nghĩ thêm đã vội đứng lên trên chiếc giường của tiêu chiến, cơ thể cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, bản năng con hồ ly trỗi dậy mãnh liệt. Vương Nhất Bác chỉ kịp nhắm mắt một cái, và ngay lập tức biến hình. Từ một thiếu niên như con người bình thường, cậu trở thành một người nửa người nửa hồ ly. Đôi tai hồ ly nhọn hoắt vươn lên, đuôi trắng muốt lộ ra phía sau, và đôi móng vuốt sắc nhọn như những lưỡi dao hiện ra, nhìn Tiêu Chiến với vẻ đầy đe dọa.
Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi bị cuốn hút một cách kỳ lạ. Hình ảnh một con hồ ly thuần khiết và xinh đẹp, hòa quyện trong ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ phía sau hắt vào. y phục trắng tung bay nhẹ theo gió chẳng khác nào một phép màu. Nhưng cậu hồ ly này không chỉ đẹp mà còn nguy hiểm, và Tiêu Chiến biết rõ điều đó. Khi Vương Nhất Bác lao về phía anh với tốc độ kinh hồn, Tiêu Chiến không hề sợ hãi. Anh nhẹ nhàng né tránh cú tấn công của Vương nhất bác, rồi trong một động tác nhanh như chớp, một tay nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, vặn mạnh khiến cậu mất đà và rồi bị ném lên giường.
"Loạn nữa, tôi sẽ lột da cậu." Giọng Tiêu Chiến trầm đục, lạnh lùng như đang cảnh cáo, anh lạnh lùng nhìn cậu hồ ly đang cố gắng ngồi dậy trên giường
Vương Nhất Bác tức giận, nhe răng, đôi mắt đầy thách thức, nhưng cậu biết mình không thể làm gì hơn ngoài việc trừng mắt nhìn Tiêu Chiến. Tuy nhiên, ngay lúc này, một âm thanh vang lên từ bụng cậu – là tiếng ọt ọt của cơn đói đột ngột. Vương Nhất Bác không thể làm gì ngoài việc ngồi đó ôm bụng, ánh mắt liếc về phía khay thức ăn thơm phức trên bàn. Dù vẫn cảnh giác với Tiêu Chiến, cậu không thể không chú ý đến mùi hương hấp dẫn từ bữa ăn.
"Con người..." Vương Nhất Bác lẩm bẩm, đôi mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Chiến, như thể đang tìm kiếm sơ hở, tìm cơ hội tấn công. Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu, một điều hiển nhiên là cậu cần ăn, dù có thế nào đi nữa. Vương Nhất Bác vừa nhìn Tiêu Chiến vừa lấy thức ăn cho vào miệng như sợ anh sẽ ra tay với mình.
Tiêu Chiến chỉ im lặng dựa vào cửa, đôi mắt theo dõi từng hành động của Vương Nhất Bác. Anh không lên tiếng, chỉ quan sát cậu, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ. Có gì đó về con hồ ly này khiến anh không thể rời mắt, một sức hút bí ẩn mà anh không thể lý giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro